Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 559: Chặt chẽ chính xác, toàn nhờ vào diễn xuất



La Vũ Văn kể lại chi tiết toàn bộ quá trình gây án, bao gồm cả làm cách nào xóa đi đoạn ghi hình, và cả làm cách nào mở được tủ bảo hiểm khi không biết được mật mã!

Đợi đã!

“Không… không phải trên tay cô có đoạn ghi hình sao?” Tại sao còn phải hỏi anh ta nữa?

Anh ta phát hiện ra có điều gì đó không đúng, đang muốn suy nghĩ kỹ lại, thì thấy Đàm Hi chầm chậm mở lòng bàn tay ra, một thiết bị ghi âm nhỏ nhắn nằm yên trong đó.

“Cô gài bẫy tôi?” Tức gận.

“Phải thì sao? Đợi vào tù đi!”

La Vũ Văn mới giật mình phát hiện ra, bản thân mình bị lừa! Mà cái bẫy này mở ra trong lúc hắn không hề hay biết gì, dụ dỗ hắn lọt vào từng chút một.

“Đáng ghét!” Đáy mắt đột nhiên bùng nổ sự căm hận tột cùng. Hắn tiện tay cầm lấy chiếc bình sứ thanh hoa đặt ở bên cạnh ném về hướng Đàm Hi!

Loảng xoảng…

Rơi xuống đất vỡ tan tành.

Đàm Hi phản ứng nhanh, né đi kịp thời, nếu không với sức lực trong lúc tức giận của đối phương, rất có khả năng để lại một lỗ thủng đầy máu trên đầu cô.

Một kích không thành, La Vũ Văn lại nhào về phía cô, hai mắt đỏ bừng, trạng thái như kẻ điên.

Vào lúc đó, Lưu Diệu và Aiken xông vào, Lâm Sảng đi sát theo sau.

Trong nháy mắt, La Vũ Văn bị mọi người hiệp lực khống chế.

“Ngoan ngoãn một chút!” Lâm Sảng là người ra sức nhiều nhất, vừa nghĩ tới người này không chỉ hại công ty, còn hại mọi người tăng ca bất kể ngày đêm, nhất thời nổi cơn tức giận, nhấc chân lên đạp mạnh xuống.

La Vũ Văn lộ vẻ căm hận: “Hóa ra các người đồng lõa với nhau!”

Từ cuộc nói chuyện của Lâm Sảng và Aiken trong phòng trà nước vào tối hôm qua, đến việc gặp Lưu Diệu ở cửa thang máy, tất cả đều là diễn kịch!

Còn hắn lại bị đám người này dắt mũi trong tình trạng không hay biết gì, trước tiên hủy đi sự bình tĩnh mà hắn luôn lấy làm tự hào, sau đó dùng các kiểu thần thái khó hiểu để ám thị rằng Đàm Hi đã biết hết tất cả mọi việc, nhưng trên thực tế, đây chỉ là một trò lừa bịp!

“Đoạn ghi hình vốn không khôi phục lại được, đúng không?”

Đàm Hi bước đến trước mặt anh ta: “Anh rất thông minh, nhưng không có tác dụng gì cả. Trong văn phòng này khắp nơi đều là bút ghi âm và camera, hoàn toàn có thể gửi lên tòa án làm chứng cứ. Anh chạy không thoát đâu, La Vũ Văn.”

“Hèn gì…” Anh ta cười lớn, vừa tự phụ vừa thê lương.

Đoạn băng ghi hình bị xóa không hề được phục hồi lại, cho dù Đàm Hi có nghi ngờ, không có chứng cứ thì cũng không làm gì được anh ta, vì thế nên mới đặt ra cái bẫy này, mục đích vì muốn anh ta chính miệng thừa nhận!

“Đàm Hi, xem như cô độc ác!”

“Nếu anh đã nói như thế rồi, không làm thật thì chẳng phải tôi sẽ rất lỗ sao?” Cô khẽ cười, cằm khẽ hất lên, dưới ánh nắng chiều tà bên ngoài cửa sổ, tạo thành một độ cong lạnh lùng cao ngạo.

Cao cao tại thượng, không thể với tới!

Đồng tử của anh ra co rút lại, đột nhiên nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Cô nói: “Tôi không chỉ kiện anh tội tiết lộ bí mật doanh nghiệp, còn lấy danh nghĩa cá nhân kiện anh cố ý giết người!”

“Đàm Hi, cô nói bậy gì đó hả?!”

“Đừng quên, lúc nãy anh muốn dùng bình hoa đập tôi! Camera đã ghi hình lại, rất rõ ràng”

Lâm Sảng: “Đúng! Chúng tôi có thể làm chứng!”

Aiken gật đầu: “Nếu chậm một bước, hậu quả khó có thể tưởng tượng.”

Đàm Hi gật đầu với Lưu Diệu. Lưu Diệu ngầm hiểu, lấy điện thoại ra: “Alo, 110 phải không? Tôi muốn báo cảnh sát…”

La Vũ Văn bắt đầu giãy giụa điên cuồng: “Không… tôi không thể ngồi tù… tôi vẫn còn trẻ…. Đàm Tổng, xin cô giơ cao đánh khẽ…”

15 phút sau, cảnh sát đến, tiến hành áp giải La Vũ Văn và mang đi một lượng lớn video và file ghi âm làm chứng cứ.

Không ai phát hiện ra, bút ghi âm vốn ở trong tay La Vũ Văn đã bị Đàm Hi lén bỏ vào trong túi xách của mình.

“Mọi người vất vả rồi, mời mọi người ăn lẩu, đi thôi!”

Lâm Sảng vỗ ngực: “Cuộc đời như một bộ phim, toàn dựa vào diễn xuất! Tôi đây thuộc phái thực lực chính hiệu đấy nhé!”

Aiken trợn mắt khinh thường: “Bớt dát vàng lên mặt đi! Là Đàm Tổng tính toán giỏi, chặt chẽ chính xác, thiếu bất kỳ bước nào cũng đều có thể bị La Vũ Văn phát hiện ra, sau đó thụt đầu vào vỏ, đợi cơ hội đến, sẽ tiếp tục gài bẫy mọi người.”

Các tổ phân công độc lập, công việc của Aiken và Lâm Sảng chỉ nghiêng về thao tác kỹ thuật, rất ít khi qua lại với bộ phận marketing, cơ hội tiếp xúc với La Vũ Văn không nhiều, nên cũng chẳng có giao tình gì sâu đậm.

So với thân phận “đồng sự” thì thân phận “nội gián” càng tác động tới cảm xúc hơn, ừm, cảm xúc phẫn nộ.

Vì thế hai người không hề cảm thấy đáng tiếc một chút nào, mà lại nhận thấy trừng phạt rất đáng tội!

Lưu Diệu và Đàm Hi càng không cần nói, thời gian tiếp xúc ngắn ngủi, ngay cả tính cách còn chưa hiểu rõ thì nói chi đến việc sinh tình cảm?

7 giờ 40 phút tối, quán lẩu Lưu Nhất Thủ.

Đàm Hi đặt phòng trên lầu hai, “Ngồi đi, thích gì thì cứ gọi.”

“Đây có được tính là tiền cát xê của chúng ta không?” Lâm Sảng trêu đùa, tiếng cười sảng khoái.

Đàm Hi: “Không tính.”

“Vậy thì gọi là gì?”

“Cơm hộp.”

“…” Kiểu ví dụ này, cũng chỉ có cô ấy mới lấy ra được.

Đàm Hi tiện tay đưa thực đơn cho Lưu Diệu, “Gọi điện thoại kêu Lâm Tầm qua đây.”

“…”

“Ánh mắt gì thế này?” Đàm Hi nhướng mày khẽ cười, giả vờ không hiểu sự cảm kích trong mắt của đối phương, chỉ thấp giọng nói: “Dù sao cũng là người nhà của giám đốc, nên dẫn theo!”

“Tôi sẽ gọi điện thoại ngay cho em ấy!”

“Ừ, kêu anh ta bắt xe tới.”

“Có thanh toán tiền xe không?”

Đàm Hi chậc một tiếng: “Tôi nhớ tiền lương của anh không hề ít mà nhỉ?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.