Hàn Sóc hoàn toàn sụp đổ: “Tức quá đi mất… Hừ! Chẳng phải chỉ là một người bạn trai thôi sao! Có gì hay đâu? Chỉ cần bà đây muốn, thì có một đống dâng tới trước cửa đấy nhé!”
Ting!
Âm thanh thông báo của We Chat.
Hàn Sóc cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn sơ, khựng lại…
Chu Dịch: Mèo hoang nhỏ, sao lại không để ý đến tôi rồi?
Chu Dịch: Hử?
Chu Dịch: Còn giận vì chuyện lần trước à? Đã nói là chuyện ngoài ý muốn rồi mà.
Chu Dịch: Chuyện ngoài ý muốn!
Hai phút sau.
Chu Dịch: Cùng lắm tôi cho cô hôn ngược lại? Cô muốn sờ ngực cũng được luôn [Cười xấu xa]
Lại hai phút nữa.
Chu Dịch: Hàn Sóc, cô đừng giả chết, hôn đã hôn rồi, cũng chẳng phải là lần đầu, ngượng ngùng cái gì?
Chu Dịch: Ra lệnh cho cô trả lời tôi ngay lập tức!
Hàn Sóc: Sao anh không đi chết đi? [Tạm biệt]
Chu Dịch: Cứ xem tin nhắn không trả lời? Xem bố đây là khỉ à?
Hàn Sóc: Có bệnh à, mẹ nó anh là bố thằng nào?
Hàn Sóc: Mặt anh lớn như thế, mẹ anh có biết không?
“Shit!” Hắn ta vốn đang dựa vào đầu giường, vừa nhìn một cái liền ngồi thẳng người: “Không chỉ móng vuốt sắc bén, xem ra cái miệng cũng đanh đá, hờ…”
Ông đây không tin, trên đời này lại có ngọn núi không lật được, có phụ nữ không đè được!
Chu Dịch: Tối mai đến trường đón cô, đi ăn với tôi.
Hệ thống tự động trả lời: Bạn chưa phải là bạn bè của người này, có cần xác nhận thông qua bạn bè hay không
Chu Dịch: “Đệch!”
Ngày hôm sau, Đàm Hi đã thức dậy từ sớm, thay một bộ vest nhẹ nhàng, áo sơ mi kết hợp với quần ống rộng, trông vừa chín chắn vừa thời trang.
Hàn Sóc ngồi dậy khỏi giường, dụi mắt: “Ra ngoài à?”
“Ừ.”
“Cậu lại cúp tiết!”
“Chuyện nghiêm túc.”
“Lỡ đâu người đàn ông của cậu lại gọi điện thoại đến kiểm tra…”
“Tuyệt đối sẽ không.”
“Chắc chắn thế sao?”
“Dĩ nhiên. Kiểu sai lầm ngu xuẩn để điện thoại hết pin ấy, bà đây sẽ không phạm phải lần thứ hai đâu!”
“Hờ, bà cô đi thong thả nhé… Một người, hai người, ba người, nghỉ Lễ Lao Động xong sao đều bắt đầu tự do bay nhảy vậy? Chơi đến nghiện rồi? Hay là thấy cúp học rất vui nhỉ?”
Nói thêm, sau kỳ nghỉ Lễ Lao Động dài ngày, vốn nên trở về trường đến lớp, phía An An đột nhiên có khách đến, cô ấy phải đón tiếp. Nhiễm Dao thì ở lại thủ đô, sớm chiều thân mật cùng tình lang.
Tuy mỗi ngày Đàm Hi đều về phòng, nhưng cơ bản chỉ để ngủ, ngày hôm sau lại biến mất không thấy tăm hơi.
Hàn Sóc thấy rất mù mịt: “Hình như mọi người đều rất bận, chẳng lẽ chỉ mình mình rảnh rỗi nhất? Không được, không được…”
Cô vội vàng liên lạc với người đại diện: “Chị Triệu, chào buổi sáng? Gần đây có chương trình gì có thể tham dự? Không… Em chỉ thấy rảnh rỗi đến mức sắp phát điên, tìm chút chuyện làm… Thật ư? Không chê, không chê đâu…”
Sau khi gây gổ với Trương Á, công ty lại sắp xếp môt người đại diện mới cho cô, họ Triệu, tên chỉ có một chữ Thu.
Đàm Hi ra khỏi cổng trường, bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến công ty.
“Đàm Tổng, chào buổi sáng!”
“Đàm Tổng!”
“Chào buổi sáng…”
9 giờ 15 phút, cuộc họp bắt đầu, công bố kế hoạch công việc sắp tới.
Khi kết thúc, Đàm Hi kêu Châu Miễu ở lại, “Tình hình tuyển dụng quản lý Marketing thế nào rồi?”
“Vẫn chưa tìm được.”
“Nếu không có người thích hợp, có thể tuyển vài thực tập sinh vào trước, biểu hiện tốt thì cho lên chính thức. Ngoài ra, trong khoảng thời gian này, mọi việc lớn nhỏ của bộ phận Marketing đều do chị tạm thời xử lý, không vấn đề gì chứ?”
“Không thành vấn đề.”
“Ừm, lúc đi ra kêu Lưu Diệu vào đây giúp tôi.”
Hai phút sau, cốc cốc…
“Vào đi!”
“Đàm Tổng.”
“Tôi sẽ không tham gia buổi lễ ký hợp đồng chính thức với Cửu Châu vào ngày mai. Mọi việc sẽ giao cho anh toàn quyền phụ trách. Gặp được Phùng Tổng thì nhớ kêu anh ta ký hợp đồng, để càng lâu, đêm dài lắm mộng.”
“Được, tôi sẽ dẫn Dương Thuyền đi cùng.”
“Chị ấy học tài vụ, cũng có thể giúp anh trông chừng.”
“Tôi có một đề nghị.”
Đàm Hi nhướng mày: “Anh nói đi, tôi đang nghe.”
“Công ty còn thiếu một cố vấn pháp luật, sau này không tránh khỏi có nhu cầu soạn thảo hợp đồng, kiểm tra xét duyệt v.v. Tuy dưới lầu có một văn phòng luật sư, nhưng cũng không thể mỗi lần đều đi tìm người ta. Về lâu về dài, sẽ tăng nguy cơ rò rỉ thông tin cơ mật.”
Hơn nữa, cái thứ như hợp đồng, cũng không yên tâm để cho luật sư xa lạ quản lý.
Đàm Hi suy nghĩ, đúng thật là một vấn đề lớn: “Thế này, anh kêu Châu Miễu đăng tin tuyển dụng lên trước đã, xem thử rồi tính.”
“Được.”
“Buổi trưa đi ra ngân hàng với tôi, chuẩn bị một cái túi lớn một chút, lái xe theo”
“Đi làm gì?” Nào là túi, nào là xe, sao cứ như đi cướp ngân hàng thế này.
“Luận công ban thưởng”
…
2 giờ chiều, kết thúc giờ nghỉ trưa, mọi người lại bắt đầu vào trạng thái làm việc.
Aiken bước ra khỏi phòng làm việc của Đàm Hi, trong tay còn cầm theo túi tư liệu nghiên cứu số liệu thị trường cổ phiếu mới nhất: “Chị Linda, Đàm Tổng đâu?”
“Không ở văn phòng hả?”
“Lúc nãy em vào rồi, không có ai.”
“Việc gấp lắm hả?”
“Một chút.”
“Hay cậu gọi điện thoại cho cô ấy xem?”
“Thôi vậy, em tìm Lưu Tổng.”
“Ừm.”
Hai phút sau, Aiken bước ra khỏi văn phòng tổng giám đốc với vẻ mặt thất vọng.
Linda: “Không có ai hả?”
“Ừ.”
“Bỏ đi, đợi họ về rồi nói vậy.”
“Cũng chỉ có thể như thế.”
3 giờ 15 phút, Đàm Hi và Lưu Diệu cùng trở về.
Aiken phấn khởi cầm tài liệu bước ra khỏi phòng thao tác, thì thấy Đàm Hi xắn tay áo lên, sau đó vỗ tay kêu gọi sức chú ý của mọi người.
Lâm Sảng: “Hình như có việc muốn nói, một lát nữa chúng ta hãy đưa qua, cứ nghe xem rốt cuộc cô ấy muốn nói gì đã.”