Mắt Đàm Hi khẽ lóe lên: “Hình như tôi nghe nói có ai đó thích uống cà phê Núi Xanh…”
“Khụ, đó là La Vũ Văn”
“Anh ta à…” Đàm Hi bừng tỉnh.
“Cho nên cô đừng bận rộn chi nữa. Cuộc sống mà quá sung sướng, thì dễ đâm ra trì trệ. Vậy… tôi đi làm việc trước nhé?”
“Ừ.”
Aiken rời đi.
Đàm Hi rũ mắt, che đi màu sắc u tối ở bên trong, gói trà sau khi pha với nước nóng thì tỏa ra mùi thơm nồng đậm, nổi nổi chìm chìm trong nước trà.
Giờ nghỉ trưa, Châu Miễu kêu lao công lên dọn dẹp đồ đạc của La Vũ Văn.
Châu Miễu: “Lúc trước tôi đã kiểm tra rồi, không có vật gì quý giá, dọn dẹp sớm một chút cũng có chỗ cho thực tập sinh vào ngồi.”
Đàm Hi gật đầu: “Chị cứ xem rồi làm đi.”
Vật dụng cá nhân của La Vũ Văn quả thật không nhiều, gom lại cũng chỉ bằng một sọt nhỏ.
Đàm Hi cau mày: “Còn nữa không?” Không có thứ có liên quan đến “Cà phê Núi Xanh” như trong tưởng tượng của cô, cô không nhịn được bèn hỏi lại.
Dì lao công: “Trong tủ và ngăn kéo đều đã được dọn dẹp sạch sẽ hết rồi.”
Văn phòng.
Đàm Hi hất cửa bước vào, đặt mông xuống sofa, cả người chìm sâu vào trong lưng ghế mềm mại.
Sớm biết như thế thì tối hôm qua cô không đi đến trại tạm giam gì đó rồi, lòng hiếu kỳ bị gợi lên, lại không thể giải quyết ngay được, thật khiến người ta bực bội!
“Đàm Tổng, cô có thể hiểu tôi mà đúng không? Có thể cho tôi một cơ hội, làm lại từ đầu, đến lúc đó tôi nhất định sẽ mua cà phê Núi Xanh mà cô thích nhất, đích thân mang lên tận cửa cảm ơn…”
Câu nói đó lại văng vẳng bên tai, đợi chút!
Ánh mắt Đàm Hi khẽ khựng lại, cô cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.
Có thể hiểu… làm lại từ đầu… lên tận cửa cảm ơn…
Làm lại từ đầu?
Từ đầu?
Lên tận cửa cảm ơn?
Lên tận cửa!
Ánh mắt bỗng sáng lên, Đàm Hi nhào vào phòng trà nước, quả nhiên nhìn thấy hai chiếc tủ nhỏ phía trên cửa. Có hơi giống ngăn tủ ngầm dùng để đựng chăm bông của những gia đình ở phương Nam, khảm vào trong tường, chỉ chừa ra hai cánh cửa tủ, bên trong đều được đào rỗng.
Do vị trí quá cao, phải đứng lên ghế mới với tới, nên bình thường không thường được sử dụng.
Dần dà, mọi người đều quên đi chỗ này vẫn còn có hai ngăn tủ.
Dựa theo cách đếm của người hiện đại, thông thường đều là từ trái qua phải, vì thế từ đầu có nghĩa là “từ trái“.
Cũng tức là, đồ được đặt trong chiếc tủ bên trái?
Đàm Hi tiện tay kéo một chiếc ghế qua, bước lên, sau đó cẩn thận mở cửa tủ bên trái ra, gói cà phê Núi Xanh đập ngay vào mắt.
“Hờ, thì ra là ở đây!”
Không vội vàng mở ra, Đàm Hi nhét vào trong áo khoác, bình tĩnh trở về văn phòng, đóng cửa, cài chốt.
Lấy gói cà phê ra, mở ra nhìn vào: ba chiếc chìa khóa cộng thêm một chiếc bút ghi âm?
…
1 giờ chiều ba người Vương Trì, Sài Thiệu và Peter ăn cơm xong trở về văn phòng, thì đụng phải dì lao công đang xách một giỏ đồ ra ngoài.
“Châu Miễu, sao cô vẫn còn chỉ huy dọn dẹp vệ sinh thế này?“ Peter cười nói.
“Bớt nói nhảm đi, không thấy tôi đang bận sao?”
“Cô dọn dẹp gì vậy? Một sấp hồ sơ?”
“Vừa dọn xong bàn làm việc của La Vũ Văn, còn phải sắp xếp lại báo cáo thị trường của một năm gần đây nhất…”
Xoảng!
Vương Trì lúng túng: “Xin lỗi, ly không đứng vững lắm.”
“Đã nói với anh mua đồ lót ly là an toàn nhất, đây.” Châu Miễu đưa miếng lót ly của mình qua cho anh ta, “Dùng cái này đi.”
“Thế thì ngại lắm?”
“Khách sáo với tôi làm gì?”
“Được.” Vương Trì sảng khoái nhận lấy, “Vậy cho tôi mượn trước. Đúng rồi, cô vội vàng dọn dẹp bàn làm việc của La Vũ Văn để làm gì vậy? Đồ của người ta chúng ta cũng không tiện động vào đâu nhỉ?”
“Ai biết anh ta sẽ được thả ra khi nào? Cũng không thể cứ chiếm chỗ nàymãi được? Hơn nữa, ngày kia có thực tập sinh đến báo danh, không dọn dẹp thì người ta ngồi ở đâu?”
“Nhưng…”
“Không có nhưng nhị gì hết, đã dọn xong hết rồi, may mà không có vật gì quý giá, nên cũng dễ xử lý.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Vương Trì khé lóe sáng, người như ngây ra.
“Được rồi, hai người tranh thủ chợp mắt một chút đi, buổi chiều còn phải làm việc nữa.”
Sau khi Châu Miễu rời đi, Vương Trì cầm lấy ly nước uống hai hớp.
“Sếp?” Peter kinh ngạc, “Tay… anh sao lại run vậy?”
“Bệnh cũ tái phát thôi, không có gì, đi nghỉ ngơi.”
“Ừ, vậy anh đừng dùng máy tính nữa, nằm trên bàn nghỉ ngơi một chút đi.”
Vào lúc mọi người chuẩn bị đi vào giấc ngủ, hai cảnh sát đẩy cửa bước vào, bước chân lạnh lùng vang vọng trong văn phòng yên tĩnh, khiến người ta cảm thấy tê hết da đầu…
“Ai là Vương Trì?!”
Cơn buồn ngủ không cánh mà bay, mọi người đồng loạt ngồi dậy, ánh mắt ngơ ngác.
“Cảnh sát?”
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không phải La Vũ Văn đã bị bắt rồi sao?”
“…”
Anh cảnh sát cao hơn trừng mắt: “Ai là Vương Trì?”
“Sếp! Tỉnh dậy… Cảnh sát tìm anh!”
Vương Trì giật thót, sau khi hít thở sâu thì đừng dậy, hai mắt mơ màng như vừa thức dậy: “Là tôi, các anh… có việc gì sao?”
“Anh có nghi ngờ dính líu đến việc buôn bán cơ mật thương nghiệp, mời anh về Cục Cảnh sát để phối hợp điều tra!”
“Sao có thể được?!” Vương Trì giật mình, “Có nhầm lẫn gì không?”
“Đúng vậy, đồng chí cảnh sát à, kẻ buôn bán cơ mật thương nghiệp là một đồng nghiệp khác, đã bị bắt rồi, sao có thể là anh ấy được?”
“Có phải có gì nhầm lẫn ở bên trong không…”