Lúc đó, cổ phiếu trong tay Cửu Châu lên tới hơn một trăm vạn, lấy theo giá bình quân mua vào mỗi cổ phiếu 2.33 nhân dân tệ thì với số lượng lớn như thế, bán thảo toàn bộ kiểu gì cũng sẽ làm giá cổ phiếu sụt giảm thôi.
Phần lớn các khách lẻ đều hay sợ bóng sợ gió, thấy vốn dĩ đang có xu thể nâng lên một cách quỷ dị lại hạ xuống thì sẽ lập tức vội vàng bán tống bản thảo cổ phần trong tay đi, chỉ sợ muộn một chút sẽ thua cả gốc lẫn lãi.
Có hiệu quả như thế là do cổ phần nguồn năng lượng ô tô mới tăng suốt ba phiên giao dịch liền nhau, xu thể tăng lên như chẻ tre đó vừa làm người ta vui sướng cũng đồng thời gia tăng áp lực lên các hộ khách lẻ.
Giống như đánh bạc, thẳng tiền thì sẽ càng cẩn thận, còn thua tiền thì cùng lắm vò đã mẻ lại còn sứt.
Cái trước là đổ sự tinh mỹ cần phải cẩn thận che chở, cái sau là lu sành hàng loại, chẳng cần phải sợ hãi gì cả.
Xu thế tăng kinh người như thế, càng kéo dài thì dân chơi cổ phiếu càng dễ bị xao động, dần dà, trứng gà hóa cuốc, thần hồn nát thần tính, thoáng xuất hiện sự tụt giá là sẽ lập tức ra tay bán tháo ngay.
Mà Đàm Hi đã lợi dụng được chính loại tâm tình này của dân chơi cổ phiếu, coi một trăm vạn cổ phiếu của Cửu Châu như lính hầu khiến cho các hộ khách khác cũng sôi nổi noi theo, tình hình sau đó chẳng khác nào quân bài domino, đã ngã là không thể cứu vãn nổi nữa.
“Ý của anh là tôi lấy Cửu Châu làm đá kê chân sao?” Đàm Hi cười lạnh. “Chẳng lẽ không phải ư?”
“Họ Phùng kia, đầu óc anh bị lừa đá trúng hả?”
“Đàm Hi! Con mẹ cô nói chuyện tử tế cho tôi nhé!”
“Xin lỗi, tuy rằng không đủ uyển chuyển nhưng những gì tôi nói đều là sự thật cả.”
“Cô!” Phùng Thiếu Luần tức giận đến gan đau, phổi đau, cả người đều đau.
“Vòng xoay tài chính của Hạo Trạch xảy ra vấn đề, chuyện này hẳn anh cũng rất rõ ràng. Lúc đó không vứt thì anh định lúc nào
mới vứt hả? Chờ đến khi giá cổ phiếu tụt xuống đáy à? Phùng Thiếu Luân, anh nhớ cho rõ, theo dõi miếng thịt mở nguồn năng lượng ô tô mới này không chỉ có mình Cửu Châu nhà anh đâu! Theo tôi biết, tập đoàn Văn Hà ở Giang Châu và công nghiệp Trường Hưng ở Hồ Bắc đều nằm trong tay số lượng cổ phiếu trên một trăm vạn, anh mà không ném thì họ cũng ném thôi. Ai ra tay trước thì người đó sẽ chiếm được thời điểm giá cổ phiếu cao, cho dù có chậm vài phút thì sau đó cũng chỉ có thể theo thứ tự bán trao tay từ cao xuống thấp mà thôi.”
Đàm Hi dùng một chút lại đôi tay cầm điện thoại: “Anh tưởng lúc đó Cửu Châu sẽ kiếm được nhiều hơn so với hiện tại à? Ngu xuẩn!”
“… Cô không vứt, biết đâu nó sẽ lại tăng.”
“Ha, điểm quan trọng là anh dám đánh cược không? Đánh cược Văn Hà và Trường Hưng cũng có tính toán giống anh, đánh cược bọn họ sẽ không ra tay trước Cửu Châu, anh dám không?”
Đầu bên kia nhất thời im lặng.
Phùng Thiếu Luân bực bội tháo cà vạt, trực tiếp rút nó ra khỏi cổ.
“Anh không dám!” Đàm Hi nói đầy khí phách, “Thế nên, tôi cũng không hối hận về phán đoán ngày đó, cũng tự thấy không phải thẹn với Cửu Châu.”
“Nhưng cô lại mua vào với giá thấp là có ý gì?”
Đàm Hi “ha” một tiếng đầy vẻ châm chọc: “Cái này thì liên quan gì tới anh? Liên quan gì tới Cửu Châu nhỉ? Đây là quyết định của Thịnh Mậu, không cần phải giải thích với bất kỳ ai.”
“Cô giẫm lên Cửu Châu để leo lên là sự thật!” Phùng Thiếu Luân cắn chặt không bỏ.
Đàm Hi thật sự cạn lời, “Họ Phùng kia, anh nên rõ ràng một chút nhé. Thứ nhất, nguyên nhân khiến cho giá cổ phiếu của Hạo Trạch rơi xuống là do vòng tài chính của họ có vấn đề, cho dù Cửu Châu không vứt bỏ nó đúng lúc thì sớm muộn gì giá cổ phiếu vẫn sẽ tụt. Thứ hai, tôi không lấy tiền của Cửu Châu, ngược lại chẳng phải các anh còn kiếm được đến vui vẻ hay sao hả? Có tư cách gì mà tới trách móc tôi?”
Cửu Chấu rõ ràng kiếm lời, nhưng cô càng kiếm được nhiều hơn! Phùng Thiếu Luân điên cuồng rít gào trong lòng.
Không có đối đầu thì sẽ không có chênh lệch, dự tính bước đầu, tiền lời mà Thịnh Mậu thu về nhiều gấp ba lần Cửu Chấu!
Chênh lệch tới bảy con số, Phùng Thiếu Luân có thể bình thường mới là lạ!
Đàm Hi, “Phùng Tổng, đỏ mắt là bệnh, phải chữa.”
“… Cô đã tính toán hết từ sớm rồi đúng không?”
Đàm Hi cười khẽ, ngẩm thừa nhận.
“Bắt đầu từ khi nào?” Giọng nói gần như trầm xuống.
“Khi anh cho đoàn cố vấn quấy nhiễu công việc của Thịnh Mậu.”
Cổ họng Phùng Thiếu Luấn nghẹn cứng, “Cô đã biết từ sớm rồi?”
Lúc trước, anh ta chơi một chiều như thể là muốn Đàm Hi phải cúi đầu, ép cô nhận lời làm bạn gái anh ta.
Đàm Hi, “Chuyện quá rõ ràng, không cần đoán cũng biết.”