Lhi Đàm Hi trở về, đụng phải Lục Chinh đang đi ra tìm cô.
“Ôi..” Sống mũi sắp gãy rồi.
“Để anh xem…” Lục Chinh lấy tay cô xuống, “Đỏ rồi, không chảy máu.”
“Nghe ra hình như anh rất thất vọng?” Bĩu môi, bộ dạng trông rất tủi thân.
“Đừng đùa nữa” Tuy hết cách, nhưng trong lòng lại thích đến lạ thường
“Ai giỡn chứ? Đau mà…” Đôi đồng tử đen rơm rớm nước mắt.
Lục Chinh nâng mặt cô lên, hôn xuống sống mũi của cô: “Thế này thì sao?”
Đàm Hi kinh ngạc: “Anh…”
“Hiệu quả trị liệu thế nào?”
“… Cũng không ra sao cả…” Khẩu thị tâm phi.
Ai kêu cô thích xem Đại Điểm Điểm nhà cô dụ dỗ nhất chứ?
Lục Chinh ôm cô đi vào trong. Đàm Hi cười nhạt nhắm mắt, che giấu đi những cảm xúc dư thừa.
Không vội, cứ từ từ…
Sớm muộn gì cô cũng sẽ làm rõ quan hệ của Cố Miên và Cố gia.
“Thằng nhóc kia dẫn cô đi đâu vậy?” Nhân lúc Lục Chinh đang trò chuyện với người khác, Bàng Thiệu Huân nhào tới hỏi, tỏ ra tò mò.
“Vào trong hố.”
Đột nhiên, ánh mắt Đàm Hi khựng lại, Bàng Thiệu Huân nhìn theo, “Này, hình như Cố Hoài Cẩn đang đi về hướng chúng ta.”
“Ừ.” Khóe môi cong lên, ý cười không chạm vào đáy mắt, “Nhìn thấy rồi.”
“… Lục Tổng, có thời gian chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Vị giám đốc nào đó vốn còn muốn trò chuyện thêm vài câu với Lục Chinh, nhưng liếc thấy cậu Hai cao quý của nhà họ Cố đang đi đến, nên rất tự giác cáo từ, chừa chỗ cho hai người.
Cổ Hoài Cẩn nhã nhặn nói tiếng cảm ơn.
Trên mặt Lục Chinh không hề có cảm xúc dư thừa nào,
“Lục Tổng đại giá, vô cùng vinh dự.”
“Cậu Hai khách sáo rồi.”
Hai tay bắt lấy nhau, dừng lại rất lâu, bốn mắt nhìn nhau, loáng thoáng có tia lửa xuất hiện.
Bàng Thiệu Huân kéo Đàm Hi lùi về sau nửa bước, rời xa vòng vây khí thế của hai người.
“Gà Giò, anh làm gì vậy?”
“Cứu cô đó!” “…”
“Không ngửi thấy mùi thuốc súng đang lan tỏa trong không khí sao?”
Đàm Hi trợn mắt: “Nhát gan.”
Bàng Thiệu Huân: “…”
Bên kia, tay của hai người đã buông ra. Hai người đứng cách nhau nửa bước chân, tư thế thẳng tắp như nhau, một người mạnh mẽ như tùng bách, một người tiêu sái như ngọn gió trong lành.
Một trắng một đen, tạo nên tự thể giằng co.
Cổ Hoài Cẩn: “Nghe nói hạng mục của Lục Chinh ở Bình Tân mọc lên như nấm, vẫn chưa kịp nói tiếng chúc mừng.”
Lục Chinh: “Cậu Hai về nước chưa lâu, nhưng tin tức lại khá nhanh nhạy.”
Câu nói này, giống y hệt với cách nói chuyện của Đàm Hi.
Ý cười trong mắt Cố Hoài Cẩn sâu dần: “Ngày nay thông tin phát triển mạnh, Nhị Gia lại nổi tiếng, không muốn chú ý đến cũng khó.”
Lục Chinh không nhận xét gì về lời nói này.
Cố Hoài Cẩn cũng không để tâm đến. Thấy bầu không khí hơi gượng gạo, anh ta đột nhiên đổi tầm mắt, nhìn sang bên cạnh: “Tâm trạng của cô Đàm khá tốt, xem ra không hề bị ảnh hưởng gì, như thế, Cố mổ cũng yên tâm rồi.”
Nụ cười của Đàm Hi cứng đờ.
Bàng Thiệu Huân ngơ ngác, ánh mắt không ngừng di chuyển qua lại giữa cô và Cố Hoài Cẩn.
Ánh mắt Lục Chinh toát lên sự lạnh lùng, chớp mắt, trở nên nặng nề, đi xuyên qua Bàng Thiệu Huân, giơ tay ra kéo Đàm Hi vào lòng, cười nói: “Em quen biết cậu Hai? Hử?”
Giọng điệu bình thường, biểu cảm không đổi, thậm chí có thể thấy nụ cười, nhưng còn khủng bố hơn cả lúc không cười.
Đàm Hi dứt khoát: “Không quen.”
Lục Chinh ôm cô chặt hơn, xoay sang nhìn kẻ đầu sỏ, thể hiện thái độ dò hỏi.
Cố Hoài Cẩn xòe tay, “Đúng là không quen.”
Nói xong, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi rồi xoay người rời đi.
“Vì thế, hai người đang chơi trò gì vậy? Sao tôi không hiểu gì hết?” Bàng Thiệu Huân vẫn đang ngơ ngác.
Đáng tiếc, không ai trả lời anh ta.
Lục Chinh ghé lại gần, cánh môi mỏng cọ xát vào vành tai nhỏ nhắn của Đàm Hi, giọng nói lạnh lùng: “Suy nghĩ xem nên giải thích như thế nào đi.”
Nói xong, lùi ra, cúi đầu nói chuyện với người đến thăm hỏi.
Đàm Hi cảm thấy cả thế giới đều trở nên xám xịt…
Cố Hoài Cẩn chết tiệt!
Bây giờ cô đã có thể khẳng định 100%, người này không phải là Cố Miên.
Vừa thất vọng, vừa bất giác cảm thấy nhẹ nhõm.
Hiện nay lại có thêm một manh mối, cứ dựa theo đó, cũng có ngày sẽ tìm được Đồ Ngốc thối.
Kiếp trước, Viêm Hể chỉ có thể trơ mắt ra nhìn Cố Miên đứng ra chắn xe vì cứu cô. Đàm Hi của kiếp này sẽ không để cho sự tiếc nuối và hổ thẹn tiếp diễn thêm.
Cô nhất định phải tìm được cậu ấy!
Sau đó, nói một câu: Xin lỗi.
Có vài món nợ, luôn phải trả, chỉ là sớm hoặc muộn mà thôi.
9 giờ 30 phút, buổi tiệc kết thúc, vợ chồng Cố Nghiệp đích thân tiễn khách, ba người con đứng dàn hàng, có ai mà không tán thưởng: phụ từ tử hiếu, anh em hòa thuận?
Bàng Thiệu Đình đứng bên cạnh Cảnh Lam. Cô ta mặc một bộ váy dài màu cam, tôn lên khí sắc tuyệt vời, lúc này đang nhìn dáo dác khắp nơi, ánh mắt nôn nóng.
Cảnh Lam chu đáo, phát hiện ra sự bất thường của con gái: “Thiệu Đình, sao thế con?”
“Không sao ạ.”
“Xe sắp đến rồi, kiên nhẫn đợi thêm chút nữa nhé.”
“Vâng.”
Bàng Hiệu Huấn: “Đừng nhìn nữa, Lục Chinh đã đi từ nửa tiếng trước rồi.”
“Anh…” Ảnh mắt Bảng Thiệu Đình khẽ lóe lên.
“Nhìn bộ dạng của em kìa, chỉ có thế thôi sao? Trên đời này đàn ông nhiều vô kể, sao cứ để ý mỗi một người vậy, em có ngốc hay không?”
Hai người lớn lên cùng nhau, tuy rằng không có mối quan hệ máu mủ, nhưng tình anh em chỉ nhiều không ít.
Anh ta nói như vậy, chẳng qua chỉ muốn kích thích cô nhóc này. Nếu là một người có cá tính, chớp mắt là có thể buông được, tìm kiếm một mối tình mới.
Những Bàng Thiệu Đình có thể kiên trì được đến tận hôm nay mà vẫn chưa chết tâm, thì sao có thể dễ dàng bị dao động như vậy được?
Vì thế, những lời này không những không đánh thức được cô ta, mà ngược lại còn đâm trúng chỗ đau, cô ta cười lạnh hai tiếng: “Anh, em biết anh có mối quan hệ tốt với ả ta, cũng không cần phải đạp em xuống đất chứ?”
Bàng Thiệu Huân ngơ ngác một lúc lâu mới phản ứng lại được, “ả ta” là chỉ Đàm Hi.
Nhất thời, tức tối bật cười: “Cái gì gọi là đạp em xuống đất? Trước đây mẹ và bà nội để mặc em gây chuyện thì cũng thối đi. Bây giờ anh Chinh đã có bạn gái, em xỉa vào làm gì?”