“Vừa rồi ai bảo em cứ cắn lên vai người đó hả? Còn càng cắn càng hăng nữa chứ?” Đàm Hi hừ lạnh, bắt bẻ lại.
“Xem ra là vẫn còn sức lực…” Bên trong vẻ nguy hiểm lại ẩn chứa cả sự cảnh cáo.
Đàm Hi lập tức càng kéo chăn chặt hơn, “Tướng ăn của anh… quá khó nhìn rồi đấy!”
“Đồ ngon trước mắt, em còn trông mong vào việc anh sẽ bận tâm dáng vẻ sao?” Trong mắt người đàn ông lộ ra vẻ khinh thường, “Trừ phi yếu thận, nếu không có ai mà không muốn làm tới chết chứ?”
Người này quả thực thô thiển vô cùng, nhất là sau khi xong việc đó!
Ngày thường thì chẳng thấy gì, một khi cởi quần ra là biến chất ngay. Khả năng đây chính là kiểu người… mặt người dạ thú trong truyền thuyết.
“Mắng anh đấy à?” Lục Chinh nhướng mày, chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc.
“…” Thấy chưa! Đã là cầm thú còn thành tinh nữa.
“Nói đi, tại sao lại bảo Sâm Đóa Nhi tới tìm anh?” Lục Chinh đột nhiên chuyển sang chuyện công việc, sự thay đổi này… quá nhanh rồi.
“Hả?” Hai mắt Đàm Hi lập tức sáng lên, “Hôm nay cô ta đã đi tìm anh rồi à? Động tác nhanh ra phết…”
Lục Chinh lập tức ôm cả người lẫn chắn vào trong lòng, “Rốt cuộc em đang có âm mưu gì hả?”
Thực ra, sau khi Sầm Đóa Nhi đi, Trần Khải liền tới văn phòng gặp riêng Lục Chinh.
“BOSS, tôi cảm thấy chúng ta đầu tư vào Sầm Thị vẫn có lời, dù sao nền móng vẫn còn đó.”
“Chuyện này cứ từ từ.”
“Sao lại cứ từ từ được? Nếu Sầm Tổng cùng đường đành lựa chọn cúi đầu với Hội đồng quản trị, những lão cáo già kia nhất định sẽ tự bỏ tiền túi ra lấp vào lỗ trống đó, lại lấy lý do kinh doanh không tốt để bãi miễn chức vụ của Sầm Tổng ngay.”
Nói trắng ra, nguy cơ lần này chính là do Hội đồng quản trị bắt tay với nhau để đối phó với Sầm Đóa Nhi!
Lục Chinh lạnh lùng nhìn anh ta: “Nếu cậu biết đây là vấn đề nội bộ của Sầm Thị, vậy đã từng nghĩ tới hậu quả nếu Lục Thị mạnh mẽ nhúng tay vào chưa?”
Hậu quả ư?
Đám gia đầu kia sẽ cho rằng Lục Chinh muốn chen vào để phân chia lợi nhuận nên lúc đó nhất định sẽ bắt tay nhau nhất trí đối ngoại. Nói cách khác, giúp Sẩm Đóa Nhi cũng chính là gián tiếp gánh lấy mọi nguy cơ lên lưng mình.
Mất nhiều hơn được!
Trần Khải im lặng một chút, sau đó gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”
Thảo nào cả Tần gia và Cổ gia đều không tham dự, thì ra đã sớm nhìn thấu tiền căn hậu quả trong này rồi.
Thư ký Trần đột nhiên cảm thấy rất thông cảm với Sầm Đóa Nhi. Một đám người lõi đời cùng bắt tay để nhằm vào cô ta, thảm thật…
Quay về thực tại, Đàm Hi nghe Lục Chinh phân tích xong liền tỏ vẻ tán đồng: “Thực ra vấn đề không phải ở tài chính mà là Sầm Đóa Nhi không biết cách thu phục mọi người thôi.”
“Nếu biết thì cô ta còn tới tim anh chắc?” Người đàn ông không khỏi siết chặt cái ôm.
“A… Anh nhẹ tay tí, gãy eo em bây giờ!” Sáng mai dậy thế nào cũng đầy dấu ngón tay.
Lục Chinh thả lỏng tay ra nhưng không buông tay.
Người ta có câu “Sở Vương thích eo thon”, anh chàng này cũng chẳng thua kém gì, kẻ nào cũng hạ lưu như nhau cả.
Đàm Hi: “Anh từ chối cô ta rồi hả?”
“U.”
“Vậy là tốt rồi…”
Lục Chinh thấy cô cười như chú chuột nhỏ trộm được gạo thì không khỏi nhíu mày: “Nhóc con, sao anh cảm thấy như anh bị em lợi dụng thế nhỉ? Phải không?”
“Đâu ra?!”
“Anh chỉ thuận miệng hỏi thế, em kích động gì chứ?” Ánh mắt người đàn ông cực kỳ thâm thúy, dường như chỉ nhìn cô thôi cũng hiểu ra hết thảy.
Đàm Hi thầm mắng mình không biết kiềm chế gì, nuốt nước bọt, quyết định nói thật một phần: “Cho cô ta ăn thêm vài phát từ chối, cũng tiện cắt đứt mấy suy nghĩ không thực tế của cô ta luôn.”
Nói thật, Sầm Đóa Nhi rất ngốc.
Tưởng rằng góp vốn là có thể giải quyết được vấn đề, không nghĩ rằng hết thảy căn nguyên đều nằm ở Hội đồng quản trị.
Cho dù cô ta có may mắn vượt qua cửa ải khó khăn lần này, vậy thì lần sau, lần sau nữa, lần sau nữa nữa thì sao?
Nếu muốn giải quyết vấn đề thì phải bắt đầu từ căn nguyên trước, rút củi dưới đáy nồi!
“Em tốt bụng thế cơ à?” Lục Chinh cười nhạo, thuận thế nghiền tắt đầu thuốc vào gạt tàn, sau đó dùng hai tay ôm lấy Đàm Hi.
“Này, này, này… Anh nói thế là có ý gì hả? Châm chọc em đấy à?”
“Không dám.” Người đàn ông bóng nhẹ lên mũi cô.
Đàm Hi nhăn mũi, sao người này cứ làm cô ngứa ngáy thế chứ.
“Tuy rằng gần đây Sầm Thị xảy ra nhiều bê bối nhưng thực lực vẫn còn, khối thịt lớn như thế, em nghe nói rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào nó.”
Ví dụ như đám lão già trong Hội đồng quản trị.
Lại ví dụ như Tần gia có quan hệ thống gia.
Đàm Hi hỏi Lục Chinh có ý định gì với Sầm Thị không, người đàn ông vô cùng ngạo mạn hừ lạnh một tiếng: “Ông đây không thèm.”
“…” Mẹ kiếp!
“Em muốn nhúng tay vào việc này à?“.
“He he…” Đàm Hi ôm lấy anh hôn chụt một cái, “Người hiểu em đúng là chỉ có Đại Điểm Điểm.”
Lục Chinh nhíu mày, đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Em định làm thật sao?”
Đàm Hi cũng thu lại vẻ cười cợt, “Nhìn em giống đang nói đùa lắm à?”
“Nhóc con, em ăn uống nhiều quá rồi đấy.” Lục Chinh biết cô cực kỳ có thiên phú trong giao dịch chứng khoán, cũng quản lý công ty khá thuận buồm xuôi gió, nhưng mà…
“Nội tình của Sấm gia rất sâu, là một khối xương cứng đấy.” Cũng không dễ gặm lắm đầu.
Ngay cả Tấn gia còn không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào, vậy mà cô ấy lại dám nhớ thương nó!
Đàm Hi không cho là đúng: “Đến anh mà em còn ăn sạch, sợ gì một cái Sầm Thị bé cỏn con như thế chứ?”
Mặt mày Lục Chinh tối sầm lại: “Nhắc lại phát nữa xem nào.”
“Cái gì cơ?“.
“Câu em vừa mới nói đấy, ngay cả anh còn thế nào hả?”
“Đều có thể ăn sạch đó!” Đàm Hi nói xong liền lập tức muốn và cho mình một cái… mẹ kiếp, máy lạnh mồm lanh miệng làm quái gì thế không biết?
“Ừ, đúng là có thể ăn sạch, có chí thì nên mà.”
“… Có thể dừng lại nghỉ tí được không hả? Tình hình giao thông phức tạp, lái xe cho cẩn thận.”
Lục Chinh vỗ đầu cổ, “Tại sao tự nhiên lại muốn Sầm Thị?”
“He he… Thấy Sầm Đóa Nhi quá vất vả nên em muốn chia sẻ với cô ta một chút thôi. Hãy khen em thấu hiểu lòng người, trái tim lương thiện đi.”
“Em không thể khiêm tốn một chút được à?” Hố người mà còn muốn được khen nữa chứ.