“Đứng lại, tôi đã nói ông được đi sao?” Cô gái cười nhẹ nhưng ánh mắt lại lạnh lùng như băng.
Vừa dứt lời, hai tên côn đồ tự biết mà đứng chặn trước mặt đồng sự Từ, thân hình cao ngất như bức tường thịt người, chặn đường ông ta.
“Cô có ý gì?” Nét cười của ông ta chìm xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng tới Đàm Hi.
“Đổng sự Từ không nhìn ra à? Hôm nay không làm rõ sự tình thì ai cũng đừng hòng rời đi.” Đàm Hi không chút e sợ, nói rất khí phách.
Lời này từ miệng của một cô gái trẻ bật ra, không những không đột ngột, ngược lại mang khí phách, khiến người nghe không thể không kiêng dè.
Đúng vậy, đổng sự Từ lúc này mới ý thức được cô gái trẻ trước mặt và Sầm Đóa Nhi bắt tay với nhau, không chỉ bẫy được cả hội đồng quản trị, còn trở thành cổ đông thứ hai như mong đợi, đến Mã Cảnh Quốc cũng bị ép ra một bên.
Sao có thể giống với bề ngoài vô tội được? Sao có thể mặc người uy hiếp định đoạt?
Từ Xuyên ép buộc bản thân bình tĩnh lại: “Được, cô muốn làm thế nào?”
Đàm Hi khẽ cười, “Nghe nói ông có ý với luật sư của tôi?”
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, đồng sự Đàm đến việc này cũng phải lo sao?”
“Từ Xuyên,“ Cô gọi thẳng tên ông ta, “Nếu hôm nay Mã Cảnh Quốc không bị cản lại, ông tính làm gì Trình Vũ?”
Nụ cười người đàn ông cương cứng lại.
“Ồ, tôi đoán thế này.” Chẳng cho ông ta có cơ hội mở miệng, Đàm Hi tiếp tục nói: “Cắt ngón út, hay một trận xXx, rồi tiện tay đánh gãy chân? À, có lẽ ông đã xem qua bộ sự im lặng của bầy cừu, thủ đoạn lột da người trong đó có lẽ ông cũng học được rồi phải không?”
Mọi người đều biết, mấy người bạn gái trước đó của Từ Xuyên ít hay nhiều đều có chút tàn tật, từ đó suy ra ông ta có khuynh hướng “thích tàn tật“. Nhưng ít người biết được, những cô gái trước khi quen ông ta đều là người bình thường!
Đàm Hi sau khi nhận được tài liệu, trong đó có một phần là đơn chẩn đoán bệnh tình Từ Xuyên của bác sĩ tâm lý – Nhân cách phản xã hội cực nặng ẩn giấu bên trong, biểu hiện với thái độ có tính công kích cao, không có cảm giác xấu hổ.
May chỉ là triệu chứng nhẹ, không uy hiếp lớn đến xã hội, vì vậy bác sĩ tâm lý áp dụng phương pháp trị liệu khá bảo thủ.
Sau đó là chẩn đoán hết bệnh, kết thúc trị liệu.
Nhưng rốt cuộc có hết bệnh hay không, hay sau khi hết bệnh có tái phát không, thì không ai biết được.
Tổng hợp những yếu tố trên, không khó để tưởng tượng ra cảnh Trình Vũ mà lọt vào tay của Từ Xuyên sẽ có hậu quả gì.
Gân cốt bị thương không nói, có thể đến ý thức cũng bị tàn phá thê thảm.
Tuy không xảy ra thật, nhưng loại lòng dạ xấu xa như vậy cũng không thể tha thứ!
Lời nói vừa dứt, trên mặt mọi người đều lộ vẻ mặt khác nhau.
Ánh mắt Từ Xuyên thoáng qua sự cảnh giác, ngầm chứa sát khí.
Đám đàn em tỏ vẻ khinh bỉ. Quả nhiên, người có tiền đểu biến thái. Tên họ Từ này nhìn có vẻ ra dáng lắm, không ngờ lại mắc loại bệnh kỳ quái này!
Hơn nữa rất có thể còn làm cho người thường trở thành tàn tật để thỏa mãn tâm lý biến thái của ông ta…
“Tôi nhổ vào! Lão già chết tiệt…”
“Loại người này sống để làm gì? Làm súc sinh mới đúng…”
“Cô gái đang yên đang lành mà trở thành tàn tật, chậc… nghĩ thôi đã thấy nổi cả da gà.”
Nghe đám người xung quanh khinh bỉ giễu cợt, nét mặt Từ Xuyên khó coi tới cực điểm, “Đàm Hi, cổ có chứng cứ gì mà nói tôi từng làm những chuyện này!”
“Chứng cứ? Chỉ cần điều tra mấy người trước của ông là có manh mối thối, đây chẳng phải kết quả bày ra trước mặt sao? Còn cần chứng cứ gì nữa chứ?”
“Ngậm máu phun người! Tôi có thể kiện cổ tội phỉ báng!”
“Được thôi, kiện đi, vừa đủng có cơ hội để những người trước bị tàn tật ra tòa một thể. Tôi nghĩ đến lúc đó chắc là náo nhiệt lắm, đồng sự Từ có thấy vậy không?”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, trong mắt đã ánh lên tia hung tợn. Nếu mà là kẻ nhát gan, chỉ e là đã khóc tại trận rồi!
Dù sao không phải tất cả mọi người đều có dũng khí dám đối đầu với bệnh nhân có nhân cách phản xã hội ẩn giấu trong người. Ai biết đối phương một giây sau có nổi điên lên không chứ?
Không đụng được, chỉ có thể né.
Nhưng Đàm Hi không sợ, cô là người đã sống hai kiếp rồi, cái gì cũng teo lại cả (nhất là phần ngực), chỉ có gan là to ra không ít.