Khởi Lệ, quán bar cao cấp nằm ở khu vực đắt đỏ của trung tâm thành phố.
“Chào mừng quý khách…”
Phục vụ chưa nói hết lời thì trước mắt đã không nhìn thấy người, chỉ để lại bóng lưng xinh đẹp càng ngày càng xa.
Đàm Hi bước nhanh vào trong, quét qua khu 1 và khu 2, cuối cùng nhìn thấy Vệ Ảnh ở quầy bar khu 3.
Cô nàng đang nâng ly rượu, nói chuyện với bartender, bên cạnh còn có 3 người đàn ông điển trai vây quanh.
Cốc cốc…
Ngón tay khẽ cong lên, gõ lên mặt quầy bar, “ily Martini, cảm ơn”
Đôi mắt mơ hồ của Vệ Ảnh nhìn qua, bông thoáng hiện lên sự phấn khích: “Hi Tử, cậu đến rồi à!”
Bartender cười đầy thiện ý, bắt đầu cúi đầu làm việc.
Ba người đàn ông nhìn nhau, im lặng quan sát tình hình.
Vệ Ảnh hừ lạnh: “Nhìn thấy chưa? Đây là bạn gái của tôi, mấy người các anh… n… Tìm chỗ nào mát mẻ biến ra chỗ đó đi!”
Ánh mắt Đàm Hi chuyển động, giấy tiếp theo đã khoác tay lên vai Vệ Ảnh, nghiêng người hôn lên đôi má đỏ bừng của cô: “Nhóc con, lại nghịch ngợm rồi!”
Ba người đàn ông khẽ biến sắc, cuối cùng hoảng loạn rời đi.
Vệ Ảnh thì lại ngơ ngác, “Hi Tử, sao cậu…”
Đàm Hi ngồi trên một chiếc ghế cao, gác chéo chân, giơ tay lên vuốt tóc, ánh mắt nhìn tới mang theo vẻ phong tình vạn chủng, “Bạn trai hài lòng với biểu hiện của tớ chứ?”
Vệ Ảnh che mặt.
“Martini của cô, mời dùng.”
Đàm Hi hớp một ngụm: “Không tồi, ngon, quan trọng là còn đẹp mắt nữa.” Bartender khẽ cười, nói tiếng cảm ơn, xoay sang chào hỏi những vị khách khác. “Hi Tử, dáng vẻ lúc nãy của cậu rất giống… yêu tinh! Đúng, chính là yêu tinh! Dụ dỗ tớ…” Vệ Ảnh chép miệng, hai má đỏ ửng.
“Không phải cậu gọi tớ là “bạn gái” trước đó sao? Sao lại thành tớ dụ dỗ cậu rồi?”
“Ba tên đàn ông kia rất phiền, tớ chỉ dành ra hiệu cho họ là không có cảm giác với người khác giới.” Cô nhún vai, dáng vẻ bất lực.
“Nên tớ chỉ đang giúp cậu đóng giả thành thật thối…”
Vệ Ảnh mím môi, đôi mắt do say nên trông càng mờ mịt: “Lúc nãy cậu hôn tớ thì chỗ này…” Cô chọt vào ngực mình, “Đập thình thịch, tớ nghĩ có phải bản thân tớ bị cậu dụ dỗ mất hồn rồi không, nếu không sao lại cảm thấy trống rỗng nhỉ…”
Đàm Hi ngừng cười.
Xem ra, cô gái ngốc vẫn chưa bước ra khỏi ám ảnh của việc chia tay.
Một chữ tình, luôn làm tổn thương người khác.
“Có muốn thử Martini không?” Đàm Hi đẩy ly qua, “Nếu cậu không ngại tử đã uống qua.”
“Được chứ!” Vệ Ảnh cười gật đầu, cô không ngại đầu nhé!
Khẽ hợp một ngụm, chẹp miệng, lại hớp một ngụm: “Ngon quá!” Đàm Hi khẽ cười, lặng lẽ lấy ly whisky trong tay Vệ Ảnh đi, đưa cho bartender. Bartender hiểu ý nhận lấy mang đi, lại đưa một lý cocktail mới có nồng độ không cao qua.
Cũng khá thông minh!
Vệ Ảnh nằm dài trên mặt quầy bar, nghiêng đầu gác lên tay, nhìn chằm chằm vào Đàm Hi, đột nhiên công khóe môi, mỉm cười.
“Ánh mắt gì đây?”
Vệ Ảnh: “Ánh mắt ngưỡng mộ.”
Đàm Hi run lên: “Nổi hết cả da gà rồi.”
Vệ Ảnh cười tươi hơn, “Người ta đang tỏ tình với cậu mà, đừng có phớt lờ tớ chứ?”
“Bớt đi, giới tính của tớ rất bình thường nhé.”
Vệ Ảnh hừ nhẹ: “Không hiểu phong tình.”
“Muốn hiểu phong tình” thì trước tiên phải có phong tình. Người đẹp Vệ, phong tình một cái cho tớ nhìn nào?”
Vệ Ảnh đột nhiên đứng dậy, “Phong tình thì phong tình, ai sợ ai?!”
Dứt lời, cố vén vạt áo lên, thắt một cái gút dưới rốn, chạy lên sân khấu, đoạt lấy micro, đẩy ca sĩ đang hát qua một bên.
Một loạt động tác xảy ra quá nhanh, Đàm Hi muốn ngăn cản cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vệ Ảnh điên cuồng trước mặt mọi người.
Đang muốn lên sân khấu kéo người đi, không ngờ cổ tay bị nắm lấy, Đàm Hi xoay đầu lại theo bản năng: “Sao lại là anh?!”
“Sao không thể là tôi?” Tống Tiểu Bạch mang theo một khuôn mặt hoa mỹ nam kiểu Hàn, cười vô cùng để tiện.
“Một lát hẵng nói, tôi phải mang người đi trước đã.” Đàm Hi vung tay, ra hiệu cho anh ta nới lỏng tay ra.
Tổng Bạch không buông, nhìn lên sân khấu, bình tĩnh nói: “Nôn nóng cái gì? Xem thử rốt cuộc cô ấy muốn làm trò gì.”
Đàm Hi trợn mắt: “Buông tay!”
“Muốn che chở cũng không phải giống kiểu như em, có một vài cảm xúc cứ để nó dồn nén trong lòng chi bằng tìm một cơ hội giải tỏa nó ra.” Tống Bạch ám chỉ.
Đàm Hi cau mày, thu bước chân về, không còn muốn nhào lên sân khấu nữa.
Tống Bạch nhếch môi cười.
“Anh còn muốn nắm tới khi nào?” Đàm Hi lạnh lùng lên tiếng.
Đồng chí Tiểu Bạch bực bội thu móng vuốt về.
Nhỏ nhen!
Bên kia, Vệ Ảnh đang alo alo với micro, giống như đang thử giọng, sau khi xác định thứ này có thể dùng thì liên ho nhẹ hai tiếng, đưa đến bên môi: “Ợ….”
Một tiếng ợ được loa phóng to, nhất thời khiến quần chúng chú ý, rồi chợt đồng loạt cau mày. “Ai vậy? Ca sĩ mới đến? Sao lại say thế kia?”
“Người nào cũng đều chạy lên sân khấu được à, có thể chú ý xem trọng một chút được không?
“Đừng nói là chiêu trò gì mới đây nhé? Hề hề…” “Đây là quán bar, không làm trò như hộp đêm!”
“Đểu như nhau!”
Chín người mười ý:
Vệ Ảnh xoa mũi, đợi hơi rượu dịu xuống, mới tiếp tục nói: “Bạn gái tôi kêu tôi phong tình một cái cho cô ấy nhìn. Các vị ngồi ở đây hôm nay đều là người làm chứng, cho tôi một đoạn Shakira! Music “