“Đại Điểm Điểm? Sao anh không nói gì thế?”
“Chắc chắn ở Tây Bình à?”
“Đúng thế, có vấn đề gì sao?” “… Không.” Đàm Hi làm nũng một hồi trong điện thoại khiến cho Nhị Gia vốn khô khan phải nói vài câu buồn nôn, sau đó mới lưu luyến không rời mà cúp máy.
“Phải nhớ em đấy nhé, bái bai-”
Hàn Sóc thật sự không nhịn được cười nhạo hai tiếng: “Buồn nôn chết người!”
“Tớ thích đấy!”
“Sao bảo phải bảo vệ động vật nhỏ cơ mà?” Hàn Sóc đấm ngực giậm chân.
“Ngoan, cho cậu ăn cẩu lương này, a… há miệng nào”
“Cút đi! Anh bị thương rồi, bị thương nặng!”
Đàm Hi ôm bụng, cười lớn.
Đúng 9 giờ, xe tới Tây Bình, dùng trực tiếp trên sân huấn luyện, Mấy chục cái xe, không chỉ có Đại học T mà còn có Đại học B, Đại học Q…
Vừa lúc chứng thực lời đồn đại phía trước, quả thực các trường đại học của Tân Thị và thủ đô cùng nhau đi tập quân sự thật.
Đám người Đàm Hi xuống xe, đầu tiên là bị số lượng lớn xe bus làm cho sợ hãi, sau đó lập tức trở nên chấn động trước khí thế rộng rãi của sân huấn luyện.
“Wow! Nơi này thật thoáng đãng, mặt đất còn phẳng hơn cả sân bay nữa!”
“Nhìn chẳng khác nào vùng bình nguyên cả!” “Máy bay trực thăng! Có bãi đậu máy bay trực thăng kìa!”
“Vãi! Bên kia cũng có nữa, hai bãi liền…”
“Mau nhìn đi, cái thứ to xác kia có phải xe tăng trong truyền thuyết không?”
“Không phải tập quân sự sao? Sao tớ có cảm giác như ra chiến trường thế này?”
“Mẹ ơi! Không phải chúng ta đã xuyên không, bước vào thế giới của Hoàng phi đặc công rồi đấy chứ?”
Cảnh tượng trước mắt quá mức chân thật. Vốn dĩ những thứ chỉ có thể nhìn thấy trong phim truyền hình, giờ lại xuất hiện trước mắt tất cả mọi người, sao có thể không kích động cho được chứ? Sao có thể không kinh ngạc đây?
Hàn Sóc: “Làm sao đây, máu nóng của anh đang sôi trào lên rồi!”
Nơi này tuyệt đối không phải một khu rèn luyện quân sự bình thường, ngược lại càng giống… doanh trại huấn luyện, cho nên mới có thể khiến cho cảm xúc của mọi người mênh mông mãnh liệt như thể.
Không nói máy bay trực thăng đang lượn trên không và xe tăng dừng ở phía xa, đơn giản với trạm kiểm soát huấn luyện kéo dài tới mấy trăm mét là đã khiến người ta ngửi được hơi thở khác thường rồi.
Cứng rắn, máu lạnh, âm u.
An An nhìn hết thảy rồi như suy tư gì đó. Bởi vì đã từng thấy cảnh tượng anh Cả, anh Hai huấn luyện trên đảo nên cô mới cảm thấy khiếp sợ trước cảnh tượng trước mắt mình.
Đây rõ ràng là nơi huấn luyện bộ đội, sao lại để sinh viên các cô tiến vào chứ?
Đàm Hi cũng phát hiện ra manh mối, quay đầu nhìn cô. Hai người không khỏi trao đổi với nhau một ánh mắt đầy ý nghĩa sâu xa.
Tiểu Công Trúa ngây thơ hơn nhiều, ánh mắt nhìn về những thứ lần đầu thấy kia tràn ngập tò mò, hoàn toàn không suy nghĩ nhiều.
Nhiễm gia làm chính trị. Tuy ông Đường xuất thân từ lính nhưng thời gian ở bộ đội thực tế không nhiều lắm, lại thường xuyên giao tiếp với người làm ăn nên nhận thức của Nhiễm Dao đối với bộ đội cũng chỉ dừng ở việc nghe người ta nói và xem ít phim về chiến tranh mà thôi.
Tò mò là điều không thể tránh được.
“Nhìn kìa! Một đoàn các anh lính, đẹp trai quá…”
“Đi đều quá đẹp, ngay cả chiều cao cũng tương đương nhau.”
“Ép chết hội chứng sợ tiết tấu với mật độ cao rồi!”
“Ha ha, tớ thuộc sao Xử Nữ, thích nhất là những thứ chỉnh tế nhất trí thế này!”
“…”
Hàn Sóc đang thưởng thức vẻ đẹp ngời ngời của các anh lính đi đều ở phía xa, mắt bắn đầy trái tim hồng, nước miếng nhỏ ròng ròng thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó rung trong túi quần.
Sờ vào, là điện thoại.
Móc ra, đảo qua màn hình, chỉ dừng không phẩy một giây sau đó lập tức từ chối, còn tắt máy luôn.
Thế nên, khi Chu Dịch gọi lại lần nữa…
“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”
“Shit!” Chu Dịch đập mạnh điện thoại xuống giường. Chiếc điện thoại nảy lên ba lần. Điếu thuốc trên một bàn tay khác của gã đàn ông cũng biến dạng, “Hàn Sóc, cô làm tốt lắm! Làm tốt lắm!”
Hờn dỗi khoảng mười phút, Chu Dịch mới bình tĩnh lại một chút.
Hắn ngồi trên sofa, lại một lần nữa rút thuốc lá và bật lửa ra, hít sâu hai ngụm, sau đó khóe môi nhếch lên một nụ cười xấu xa.
Con mèo hoang nhỏ ngây thơ này, giỏi lắm, tắt máy chứ gì?
Hừ!
Có câu nói thế nào ấy nhỉ?
Hòa thượng chạy được nhưng chùa không chạy được.
Chu Dịch đứng lên đi tới bên giường, cầm điện thoại lên rồi lại bấm gọi một dãy số khác.
“Xin chào, tôi là Triệu Thu.”
“Hàn Sóc đâu rồi?”
Triệu Thu khẽ nhíu mày, tuy không thích giọng điệu của đối phương nhưng cũng biết hắn là người không dễ trêu vào nền bình tỉnh đáp lại: “Cậu chủ Chu muốn tìm người sao lại gọi cho tôi chứ?”
“Cô không phải người đại diện của cô ta à?”
“Thì sao chứ?”
Chu Dịch cười lạnh. Hàn Sóc làm bộ làm tịch với hắn cũng chẳng sao, đó là hai bên cùng tình nguyện. Nhưng một người đại diện như cô ta mà cũng dám làm trò càn rỡ trước mặt hắn?
“Cô Triệu, con người của tôi ghét nhất là châu chấu luôn tự cho là đúng rồi nhảy nhót trước mặt tôi.”
Sắc mặt Triệu Thu khẽ biến, không khỏi nói với giọng điệu từ tốn: “Xin lỗi, tôi thật sự không biết Hàn Sóc ở đâu cả. Người đại diện không bao giờ theo sát nghệ sĩ 24/24 được, hy vọng anh có thể thông cảm.”
“Gần đây cô ấy có phải tham gia chương trình gì không?”
“Chờ tôi xem lịch đã.”
Chu Dịch cười lạnh: “Xem ra người đại diện như cô làm cũng chẳng ra đầu vào đầu, có mỗi tỉ chuyện này mà cũng không nhớ được.”
Đầu bên kia không đáp lại, chỉ nghe thấy tiếng loạt soạt.
“Hàn Sóc xin nghỉ một tháng.”
“Xin nghỉ?” Chu Dịch nhíu mày, “Không phải sắp ra album rồi sao?”
“Công ty đã đồng ý lùi lại một tháng rồi. Nếu anh muốn tìm người, vậy tốt nhất nên tới Đại học T”
Chu Dịch kết thúc trò chuyện, cầm lấy chìa khóa xe đặt trên lối ra vào, xuống nhà, lấy xe, ôm một bụng lửa giận phóng thẳng tới Đại học T.
Hàn Sóc, cô cứ chờ đấy cho ông, tưởng ông không thu phục nổi con mèo hoang nhỏ nhà cô à?