BỌN EM
Thức ăn đã chán như thế thì cũng thôi đi, mấu chốt là còn không cho ăn!
Chỉ có thể đứng ở vị trí của mình nhìn chằm chằm vào những bát tô đồ ăn không quá phong phú đó mà chảy nước
miếng.
Nhìn thế nào cũng thấy đáng thương. Nhìn thế nào cũng thấy bản thân thật ấm ức.
“Nghiêm! Nghỉ!”
Chờ ban hậu cần múc hết đồ ăn ra rồi, lại xới đầy cơm, Phó Kiểu mới ra lệnh một tiếng, chính thức ăn trưa.
Hàn Sóc vừa mới đặt mông xuống ghế liền không nhịn được mà xoa chấn: “Bảy vòng, bốn ngàn hai trăm mét, chân anh sắp gãy rời ra rối.
Tiểu Công Trúa nghe thấy vậy, chiếc đũa vừa vươn ra lại rụt về, hiển nhiên cực kỳ có cảm xúc với đề tài này nên không nhịn được nói hai câu: “Thực ra, đúng ở trong hàng ngũ cũng không chịu nổi. Mặt trời chói chang thẳng vào đầu, mới có mấy tiếng mà cổ tử đã bắt đầu tróc da rồi, cậu nhìn xem…”
Hàn Sóc thò lại gần: “Ồ! Còn có rất nhiều đốm đỏ nữa.”
“Ngứa quá…”
“Cậu đừng gãi, trên tay có vi khuẩn đấy.”
Hốc mắt Nhiễm Dao đỏ lên, suýt chút nữa không nhịn được mà bật khóc.
Tiểu Công Trúa được nuông chiều từ nhỏ, đã bao giờ chịu nỗi uất ức như thế này đâu? Mặc không tốt, ăn không đủ no, còn phải đứng dưới trời nắng chang chang nữa.
“Hu… tớ muốn về nhà…”
Hàn Sóc nhất thời bối rối: “Tớ…”
Đàm Hi nhìn thoáng qua hai người, cũng không nhẹ giọng an ủi hay mở miệng khuyên bảo gì, chỉ bình tĩnh nói: “Ăn cơm cho no đi.”
Hàn Sóc khựng lại, “m” một tiếng, tay cầm đũa lên rồi lại không nhịn được thả xuống, đừng nói là ăn vào miệng, nhìn cũng đã không muốn ăn rồi có được không?
Nhiễm Dao nhìn chằm chằm Đàm Hi, mắt hạnh long lanh nước lộ ra mấy phần đáng thương. Trong lòng hơi mềm xuống, Đàm Hi không khỏi nói chậm lại: “Nghe lời, ăn cơm trước đi.”
“Tớ không ăn nổi…”
“Không ăn nổi cũng phải ăn, chiều nay còn huấn luyện tiếp nữa.”
Nhiễm Dao mím môi. Cô còn chẳng dám nhìn đĩa thịt mỡ kia, càng không dám nghĩ rốt cuộc những thứ dầu mỡ này vào miệng rồi sẽ là cảm giác gì.
Đàm Hi gắp cho cô nàng một cái bánh bao: “Dùng cái này quệt đậu nành đi.”
“Ăn ngon không?”
“Cũng không tệ lắm.”
“Vậy tớ thử xem.” Hai mắt cổ cong lên, nụ cười nở rộ.
Cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh, Nhiễm Dao bắt đầu an tĩnh ăn bánh bao theo cách mà Đàm Hi hướng dẫn, hương vị ư… cũng chẳng ngon cho được, nhưng cũng không tính quá dở.
Ít nhất có thể nuốt vào bụng được.
Hàn Sóc cũng làm y chang cô bạn, cảm thấy nghẹn thì uống một thìa canh bí đỏ, cũng không quá khó ăn như trong tưởng tượng.
An An và Đàm Hi vẫn luôn rất an tĩnh.
Hoặc là nói, rất nghiêm túc, nghiêm túc tới mức ăn sạch sẽ cơm và đồ ăn như thể đang làm việc một cách cẩn thận vậy.
“Các cậu có cần tới mức đó không?” Hàn Sóc cắn bánh bao. Vì bột mì quá cứng nên trong miệng cổ ứ đẩy vỏ bánh. Cô nàng vội vàng uống một ngụm canh bí đỏ.
Đàm Hi vẫn nhìn thẳng tắp: “Ăn no mới có sức tiếp tục huấn luyện.”
An An gật đầu: “Các cậu ăn nhanh lên, huấn luận viên vẫn luôn nhìn đồng hồ, tớ nghi ngờ thầy ấy đang tính giờ đấy.”
An Đại Mỹ Nhân đã nói đúng.
Còn chưa nói xong, Phó Kiều đã buông bát đũa ra, nhanh nhẹn đứng lên: “Toàn thể nghiêm! Tất cả đặt đũa xuống cho tôi, không được ăn nữa!”
Hàn Sóc lập tức đứng bật dậy, hoàn toàn là phản xạ có điều kiện, trong tay vẫn còn cầm nửa cái bánh bao, đột nhiên đầu óc trở nên nhanh nhẹn, nhét vội vàng vào trong miệng, cũng chẳng quan tâm có thể nuốt vào được hay không.
Nhiễm Dao mím môi, nhìn non nửa cái bánh bao vẫn chưa ăn xong ở trong bát thì lòng thấy hơi buồn bực, lại càng thấy đáng tiếc hơn.
Sớm biết thế cô cũng nhét nó vào miệng…
Đàm Hi và An An đã ăn no. Phó Kiêu vừa dứt lời, hai người lập tức gác đũa, không nhanh không chậm đứng lên.
“Nữ sinh bàn số ba, tôi bảo nghiêm, không nghe thấy sao?”
Mọi người đều đồng thời cùng nhìn về phía đó, chỉ thấy một nữ sinh vẫn đang vùi đầu hì hục ăn. Mắt lạnh của Phó Kiểu sa sầm xuống, bước tới bên người cô ta, giơ tay vung lên, ném thẳng cái bát trong tay nữ sinh đó đi.
Choang…
Một tiếng vang giòn tan, vỡ ở vị trí giữa Đàm Hi và An An.
Nước canh cũng lập tức bắn lên người hai cô gái.
Toàn trường như bị ấn nút tạm ngừng, một mảnh tĩnh mịch.
Ngay cả sinh viên các trường khác cũng không nhịn được hóng cổ nhìn sang.
Nữ sinh bị hất bát cơm ngơ ngác, nhưng Phó Kiều cũng không cho cô ta bất kỳ thời gian nào để phản ứng lại, lời chất vấn lập tức đổ ập xuống….
“Lời tôi nói em có nghe thấy không? Hay là điếc rồi? Nói chuyện!”
“Chưa… ăn xong…”
“Trước khi nói chuyện phải nói báo cáo, tôi chưa dạy cho em à?”
“Báo cáo!”
“Báo cáo!”
m thanh của Đàm Hi và An An một trước một sau vang lên.
Phó Kiều nhìn qua.
An An lại nói một tiếng “Báo cáo” nữa.
Lúc này Đàm Hi không nói gì.
Phó Kiêu đảo mắt nhìn qua hai người, cuối cùng dừng lại ở trên mặt An An, “Em nói đi.”
“Em có một câu hỏi!”
“Nói.”
“Vừa rồi huấn luận viên ném bát, nước canh bắn lên người em, có phải nên nói một câu xin lỗi không ạ?”
Sắc mặt Phó Kiểu lập tức phát lạnh.
“Báo cáo!” Đàm Hi cũng lập tức mở miệng, không cho anh ta cơ hội nổi giận.
“Nói.”
“Em cũng bị canh bắn lên người.”
“Rồi sao?”
“Nếu huấn luận viên phải xin lỗi thì nhớ xin lỗi cả em.”
“Các em quả thực là không coi cấp trên ra gì, ăn nói tùy tiện!” Sắc mặt Phó Kiêu xanh mét.
“Báo cáo! Thầy không phải thượng cấp của bọn em!” Đàm Hi nhìn thẳng, giọng nói vô cùng vang dội.
Vẻ mặt Hàn Sóc căng thẳng, toi rồi, tôi rồi…
Lần này cậu tỏ vẻ anh hùng làm gì chứ? Cô nàng ngốc! Cô nàng đần!
Nhiễm Dao thì kinh hồn táng đởm, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Phó Kiều, chỉ sợ sẽ bỏ qua bất kỳ sắc thái gì trên mặt anh ta.
Đừng có nổi giận… Nhất định đừng nổi giận…
Những người xung quanh cũng toát mồ hôi thay Đàm Hi.
“Em – nói – lại – lần – nữa – xem.” Gió cuốn mây vần.