Là một quân nhân, anh ta vẫn có những hành vi cơ bản thường ngày và những tín ngưỡng không thể ô uế được. Tuy thái độ của Đàm Hi khiến anh ta rất tức giận, nhưng cũng chỉ là tức giận mà thôi.
Anh ta sẽ không làm ra những chuyện đổi trắng thay đen, càng không cố ý trả đũa, báo thù.
Với điều kiện là không đụng đến điểm mấu chốt thì Lữ Vỹ sẽ không ngại nói đỡ giúp Hoàng Liên vài câu, nhưng những lời khẳng khái hùng hồn của Đặng Yến cũng đã nói trúng nỗi lòng của anh ta.
Một người quân nhân nếu như ngay cả việc chịu nhận sai lầm cũng không có dũng khí thì con đường sau này chắc chắn không dài được.
“Cậu cũng cho là Hoàng Liên phải bị ghi tội và xử phạt nặng sao?” Lý Thiệu Giang nhìn người anh em quen biết lâu năm, ánh mắt ảm đạm.
Lữ Vỹ cắn răng, gật đầu.
Lý Thiệu Giang run rẩy thu lại cánh tay đang đặt trên vai đối phương, một tay khác chống mép bàn, giống như già đi 10 tuổi.
“Lão Lý à, có cần vậy không?”
“Tôi không sao… cậu về trước đi…”
Lữ Vỹ thở dài một tiếng, rời khỏi.
Không ai biết Lý Thiệu Giang đã ngồi trong phòng thảo luận bao lâu. Ngày hôm sau, ông ta vào bệnh viện quân khu thăm Hoàng Liên đã tỉnh dậy, ở đó khoảng 2 tiếng đồng hồ rồi rời đi.
Buổi chiều đến khu huấn luyện tìm Đặng Yến và Tần Văn Hải.
“Tôi đồng ý.”
Hai người Đặng Tần liếc mắt nhìn nhau. Cả hai đều có sự kinh ngạc ở những mức độ khác nhau.
Con người Lý Thiệu Giang này không chỉ có tính bao che, còn cứng đầu. Nói thẳng ra là tính khí ương ngạnh, dùng chín con trâu kéo cũng không kéo về nổi!
Đặng Yến rửa sạch chung trà rồi pha một ấm trà đắng, đưa cho ông ta, “Sao đột nhiên thay đổi ý kiến thế?”
“Cô nói đúng. Có tội không đáng sợ, đáng sợ là không chịu nhận.”
Đặng Yến ngồi đối diện, thật ra cô và Lý Thiệu Giang không hề có xung đột lợi ích với nhau nên cũng không có ý chống đối.
“Ông nghĩ thông suốt thì quá tốt.” Cô ta dùng một lát, “Không phải tôi không đứng về phía ông, mà là thái độ đối phương quá cúng. Một khi sự việc đi theo chiều hướng xấu thì tình hình có thể càng tồi tệ hơn hiện tại. Hoàng Liên bị kéo vào không nói, có thể chính ông cũng bị liên lụy.”
Người ngồi càng cao thì càng có nhiều sài lang hổ báo rình rập bên dưới. Một khi sơ sẩy sẽ thành vật hy sinh dưới móng vuốt sắc bén của kẻ thù.
Lý Thiệu Giang không đụng đến chén trà trước mặt, “Những đạo lý này, tôi đều hiểu.”
Đặng Yến cũng không biết làm sao an ủi ông ta.
Mãnh hổ mất con, rất nhiều người không hiểu tại sao Lý Thiệu Giang lại đối xử tốt với một lính cấp dưới như vậy, nhưng Đặng Yến đã là mẹ nên cô ta thấu hiểu được.
“Ông cũng đừng quá bi quan. Hoàng Liên là một nữ đặc công có tiềm năng. Cô ấy có thể nhận vinh quang thì cũng có thể chịu được thất bại. Vượt qua chuyện này, chắc chắn tương lai sẽ lột xác thôi.”
Lý Thiệu Giang gật đầu, trong mắt hiện lên sự vui mừng: “Buổi sáng tới bệnh viện gặp nó, sắn nói nó biết tình hình hiện tại thế nào, đối với việc xử phạt, nó không có dị nghị gì.”
Đặng Yến có chút kinh ngạc, đây vẫn là “Hoàng Liên” trong ấn tượng của cô ta sao?
Con người cao ngạo ấy chịu cúi đầu, nếu không phải tỉnh ngộ thật sự thì chắc chắn còn có ý đồ khác. Xem ra cô sinh viên đó không bình yên rồi…
Những điều này đương nhiên cô ta không thể nói với Lý Thiệu Giang, không cần rắc thêm muối lên vết thương của người khác.
“Tôi thấy cách nói chuyện của cô sinh viên ấy không phải kiểu người thường, rốt cuộc có lại lịch gì?” Lý Thiệu Giang hỏi.
“Tôi xem qua hồ sơ của cô ta ở Đại học T, ba mẹ để mất hết.”
Lý Thiệu Giang nhíu mày.
Ánh mắt Đặng Yến lóe lên, nhưng không nói gì.
Buổi sáng, Đàm Hi đang chạy quanh sân vận động, Phó Kiểu đứng giữa sân bấm giờ.
Ba hôm nay, không còn giống ngày thứ nhất vừa việt dã, vừa tập hợp khẩn cấp, đa số thời gian đều huấn luyện xếp hàng, lâu lâu lại chạy vài ba vòng, nói chung là thoải mái hơn trước rất nhiều.
Những tiếng oán trách kêu khổ của mọi người cũng ít đi. Đàm Hi sống cũng khá tự tại, chẳng khác gì cuộc sống trước khi sự việc xảy ra.