Kiếp trước sau khi tiếp xúc với máy tính, cô phát hiện mình có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực này, cũng thấy rất hứng thú, cho nên tiêu tốn một ít tâm tư vào đó.
Những lĩnh vực liên quan cô đều từng tìm hiểu qua, trong đó bao gồm cả “thông tin tin tức với kỹ thuật”.
Thứ đồ chơi ở trước mắt họ lúc này đây tuy bề ngoài đã được cải tạo qua, nhưng vẫn bị cổ vừa liếc nhìn đã thấu hét!
Đó chính là một chiếc máy phát tín hiệu vô tuyến!
Là sản phẩm đã được tối ưu tỉ mỉ, mở rộng phạm vi có thể sử dụng đến mức độ cao nhất.
Đàm Hi đoán chừng trong phạm vi căn cứ đều có thể sử dụng được.
“Đội bảy! Đội bảy! Nghe rõ hãy trả lời!”
Tiếng soạt soạt đột nhiên biến mất, sau một lúc im lặng bỗng nhiên bên trong truyền ra tiếng người, còn rất quen tai…
“Đó là huấn luyện viên Lục!” Từ Dương suýt nữa nhảy dựng lên, “Thầy… thấy… thầy ấy… sao lại nói chuyện rồi?”
“Câm mồm!” Hứa Trạch lạnh lùng quát, “Máy thông tin không dùng để nói chuyện thì dùng để làm gì?”
“… Ờ? Có lẽ cậu ta đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc.
Đàm Hi trong chớp mắt đã biết đó là ai.
Chiều sau à…
“Đội trưởng đội bảy! Nghe rõ hãy trả lời!”
Đàm Hi đưa máy thông tin cho Hứa Trạch, đi sang bên cạnh, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Cậu ta vững vàng trả lời: “Em là Hứa Trạch!”
“Bây giờ đang có một nhiệm vụ đặc biệt cần các em thực hiện, do cân nhắc đến tính bảo mật, xin hãy kiểm tra xung quanh, đảm bảo chắc chắn không có bất kỳ ai ngoài các thành viên đội bảy nghe thấy được nội dung cuộc trò chuyện này.”
Hứa Trạch nháy mắt ra hiệu cho Tạ Từ. Tạ Từ hiểu ý, kéo Từ Dương, Trương Quản cùng mấy người khác bắt đầu kiểm tra cẩn thận xung quanh, đảm bảo chắc chắn sẽ không có khả năng bị ai nghe trộm, liền ra dấu OK báo hiệu.
“Báo cáo huấn luyện viên, đã kiểm tra xong”
“Tốt lắm, những lời tôi nói sau đây các em phải nhớ thật kỹ
Mọi người cùng vây quanh, ngay cả Đàm Hi cũng không khỏi tiến lên phía trước.
Để xem anh còn giở được trò gì mới nữa nào!
“Ba phút trước, Bộ Tư Lệnh nhận được cảnh báo khủng bố. Có ba phần tử khủng bố đã xâm nhập vào căn cứ, ẩn nấp trong một trang trại suối nước nóng ở cách vị trí hiện tại của các em khoảng chín trăm mét, uy hiếp rất nhiều du khách làm con tin.”
Nín thở, ngưng trọng, nghiêng đầu lắng nghe.
“Nhiệm vụ của các em là kéo dài thời gian, bảo đảm sự an toàn của tất cả con tin trước khi đội chống khủng bố đến đây!”
“Đã nhận được!”
“Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, các em có thể gọi Bộ Tư Lệnh bất cứ lúc nào, tìm kiếm sự chi viện về kỹ thuật”
“Rõ!”
“Đây là một trận chiến thực sự, cần các em bỏ ra dũng khí, thể hiện thực lực mạnh mẽ hơn nữa, tranh thủ thời gian để giải cứu con tin!”
Trong lòng Hứa Trạch dâng lên tinh thần chiến đấu và sự tự hào vô tận, “Chúng em sẽ cố gắng hết sức!”
Kết thúc cuộc trò chuyện, một lúc sau vẫn không có ai nói gì.
Từ Dương mơ mơ màng màng, trong đầu vẫn hoang mang bất định, “A Trạch, à không, đội trưởng, huấn luyện viên nói vậy có nghĩa là sao? Có người bị phần tử khủng bố uy hiếp thật à? Cậu đừng có dọa tớ đấy…”
Không trách Từ Dương hỏi như vậy được, vì ngữ khí của Lục Chinh quá đỗi nghiêm túc, không hề có chút ý tứ trêu đùa nào cả.
Phần tử khủng bố xâm nhập vào căn cứ ư?
“Có thể không?”
Trừ khi là mất não, cố ý đến đây để đâm đầu vào chỗ chết.
Hơn nữa, làm gì có trang trại nghỉ dưỡng suối nước nóng gì đâu chứ?
Trong bộ đội sao lại xây một nơi như vậy chứ?
Vậy nhà tắm là để làm gì? Mọi người đi đến tắm nước nóng cho sung sướng con người luôn là được mà!
Trên đây đều là những kẽ hở, hơn nữa còn cực kỳ vụng về. Theo lý mà nói rất khó khiến người ta tin là thật, nhưng trên thực tế, ở một thời điểm nào đó, họ lại tin là thật.
“Nếu không có gì bất ngờ thì có lẽ chỉ là diễn tập” Tạ Từ ánh mắt sáng rõ, có lẽ cậu ta chính là người lý trí nhất trong tất cả mọi người.
Ngay cả Đàm Hi cũng có một khoảng thời gian rất ngắn tin đó là thật.
Trương Quán: “Diễn tập? Sao tớ cảm thấy cứ giống y như là thật thế nhỉ?”
Lưu Minh: “Tớ cũng tưởng là thật”
Từ Dương: “Hai cái tên ngốc này! Ha ha ha..”
Được thôi, cậu ta cũng tưởng là thật, còn suýt nữa tè cả ra quần cơ. Dù sao đó cũng là phần tử khủng bố, nếu làm không tốt sẽ phải đổ máu hy sinh.
Tuy cậu ta không sợ đổ máu hy sinh, nhưng nếu phải ngoéo một cách dễ dàng như vậy thì thực sự là không cam lòng.
“Đủ rồi!” Hứa Trạch lạnh lùng nhìn quét qua mọi người, “Cho dù thật hay giả, diễn tập hay gì đó, thì chúng ta đều phải coi đó là thật để làm! Giả sử cậu là một người lính đặc công, khi nhận được chỉ thị khẩn cấp, tranh thủ cơ hội để ứng cứu con tin, chẳng lẽ các cậu cũng tốn thời gian để thảo luận xem đó có phải là một vụ bắt cóc uy hiếp thật hay là vụ tập kích khủng bố giả hay sao?”
“Đương nhiên là không! Cứu người là quan trọng nhất!” Từ Dương nhìn có vẻ không đáng tin nhất, nhưng vẫn nhiệt tình.
“Tốt! Vậy bây giờ chúng ta hành động thôi!”
Ánh mắt mọi người nghiêm túc, lập tức đứng thẳng: “Rõ!”
Đầu tiên là xây dựng phương án hành động.
Hứa Trạch: “Tạ Từ dẫn theo Trương Quán và Lưu Minh tìm đường đến trang trại suối nước nóng, thăm dò tình hình địch, nhớ kỹ không được tùy tiện xông vào, một khi bị lộ thì phía ta sẽ tổn thất nghiêm trọng!”
Tạ Từ kêu rõ, gọi hai người Trương Quán Lưu Minh: “Đi theo tớ”
Bỗng nhiên, bước chân khựng lại, cậu ta xoay người nhìn Nhiễm Dao: “Cậu, đi cùng bọn tớ.”
“Hả?”
“Ở đây cách trang trại suối nước nóng gần một cây số, hơn nữa phía trước còn có thảm cỏ lớn, tớ cần một người giỏi phân biệt phương hướng dẫn đường”
Nhiễm Dao mím môi, nhìn Hứa Trạch với ánh mắt thăm dò.
Tuy trong lòng cô đồng ý, nhưng cũng không vượt quyền đội trưởng, tự tiện đồng ý được.
Nhiễm Dao luôn luôn ghi nhớ rằng…
Họ là một team!
Hứa Trạch gật đầu, ra hiệu cho phép.
Lúc này Tạ Từ mới dẫn Nhiễm Dao và hai người còn lại đi.
“Từ Dương và An An kiểm đếm trang bị, chia trang bị theo thói quen từng người, phân chia lại từ đầu” “Hàn Sóc, cậu đi quanh đây xem có tìm được thứ gì đó ăn không? Họ còn chưa ăn sáng, tiếp sau đây còn phải đánh trận, buộc phải bổ sung thể lực!
Tất cả mọi người đều đã được sắp xếp xong, cuối cùng chỉ còn lại Đàm Hi.
Cô khẽ nhướng mày hỏi: “Đội trưởng, còn tớ làm gì?”
“Đến đây, cùng thảo luận kế hoạch bước tiếp theo”
Đàm Hi ngồi xuống bên cạnh cậu ta. Hứa Trạch chỉ vào bản đồ, nói: “Cậu nhìn vị trí này đi. Có lẽ đây chính là trang trại suối nước nóng, xung quanh toàn rừng cây dày đặc, chỉ có thể đi vào bằng con đường này…”
“Đây là đường công khai, chắc chắn đối phương sẽ mai phục ở đây”
Hứa Trạch nhíu mày, “Nhưng đây là con đường duy nhất.”
“Chưa chắc” Trong mắt Đàm Hi vụt lên ánh sáng tinh anh, sau đó biến mất sạch sẽ, “Tuy trên bản đồ đã đánh dấu tuyến đường này, nhưng nếu phân tích tình hình cụ thể, một trang trại nghỉ dưỡng công khai bên ngoài, vận hành chính quy sẽ không thể chỉ có một lối ra vào được”
“Thực tế là chúng ta chưa đi đến đó bao giờ, cũng không thể chạy đến đó ngay bây giờ để nhìn cho rõ được. Cho dù có lối ra vào khác thì chúng ta cũng không biết được vị trí cụ thể”
“Tớ có một cách”
“Cách gì?”
“Đưa máy thông tin cho tớ…”
Căn cứ Bộ Tư Lệnh.
Lục Chinh ngồi trước màn hình máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát, bên trên vẫn đang hiện cảnh Đàm Hi cùng đội của cô rời khỏi bờ sông, chuẩn bị thay đổi tuyến đường khác.
Thời Cảnh cầm cốc trà đặt mạnh xuống bàn: “Không yên tâm thì cậu gọi người về đi, cứ nhìn chằm chằm vào màn hình camera giám sát thế thì có gì hay ho đâu?”
Cũng có phải là người thật đầu.
Lục Chinh: “Đã giương cung bắn tên đi thì có phải muốn quay lại là quay lại được đâu?”
Thời Cảnh: “Trước đây sao tôi không phát hiện ra cậu lại là kẻ lòng dạ ác độc đen tối như vậy nhỉ?”
Lục Chinh: “Bây giờ giác ngộ cũng chưa muộn”
Thời Cảnh: “…” Anh ta còn có thể nói gì được nữa chứ?
“Diễn tập đã bắt đầu chưa?”
“Ừ” Ngữ khí Lục Chinh lãnh đạm.
“Cậu dám làm thật à?”
“Rèn luyện nhiều hơn cũng không có gì là xấu cả”
Thời Cảnh cười nhạo: “Vợ cậu đã phải tốn sức đi đến nước này, tình cảm chính là để rèn luyện sức khỏe? Cậu có bản lĩnh thì nói câu này trước mặt Đàm Hi xem?”
Nếu cô ấy không lột da cậu thì hai chữ Thời Cảnh trong tên tôi sẽ đọc ngược lại!
“Câm mồm!” Lục Chinh không có nhiều kiên nhẫn, đã sớm bị Thời Cảnh chọc cho mất hết rồi.
“Ái chà chà..” Còn thẹn quá hóa giận cơ đấy.
“Tại sao không điều chỉnh được camera giám sát ở Dốc Tam Lý?” Sắc mặt Lục Chinh trở nên nghiêm nghị.
Dốc Tam Lý, chính là vị trí đội bảy hiện tại.
“Không điều chỉnh được? Không thể nào đâu?” Thời Cảnh ngồi xuống cạnh Lục Chinh.
Lục Chinh ngửa ra sau, dựa vào ghế tựa, “Cậu thử đi”
Đổ thừa rõ ràng.
Thời Cảnh: “…” Anh ta trêu chọc ai vậy chứ?
Đúng lúc hai người đang kiểm tra nguyên nhân sự cố thì máy thông tin lại phát ra tiếng rè rè không hề báo trước.
Lục Chinh đặt chuột xuống, cầm máy thông tin lên.
Kết nối thành công, bắt đầu đối thoại.
“Thưa thầy! Thưa thầy! Em là Đàm Hi! Thầy có nghe thấy em nói không?” Câu mở màn này giống như câu trước đó Lục Chinh dùng.
“… Nghe thấy.”
Ánh mắt Đàm Hi hơi tối, dường như không ngờ người đối diện lại là Lục Chinh.
Đường đường là Thiếu tướng mà lại rảnh rỗi như vậy à?
Còn có thời gian nói chuyện với cô?
Lợi hại quá nhỉ…
Hứa Trạch thấy cô hơi ngẩn người, không khỏi giơ tay đẩy có một cái. Lúc này Đàm Hi mới phản ứng lại, vào chủ đề chính: “Báo cáo huấn luyện viên, khi nãy thầy nói bọn em có thể nhờ Bộ Tư Lệnh trợ giúp về kỹ thuật đúng không ạ?”
“Đúng vậy”
“Bây giờ bọn em cần bản đồ mặt bằng và bản đồ sửa chữa của trang trại suối nước nóng, thêm cả bản đồ căn cứ bản hoàn chỉnh không có sai sót gì nữa!”
Đàm Hi còn đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ “hoàn chỉnh không có sai sót gì”, đại khái là vì đã từng chịu thiệt, ám ảnh tâm lý quá lớn, cho nên mới càng cẩn thận!