Ăn uống no say xong, mọi người cũng hồi phục lại thể lực liền vây lại thành một vòng bàn bạc đối sách.
Tạ Từ: “Bây giờ cửa sau đã bị hủy, chỉ còn lại cửa chính. Muốn trà trộn vào trong trang trại thì buộc phải đi từ đây thông qua”
Hàn Sóc khẽ thăm dò: “Trèo tường được không?”
Tạ Từ: “Trên tường có lắp đặt hệ thống cảnh báo cảm ứng, rất dễ bị lộ”
Trương Quán chửi thề một cầu, “Cái tên biến thái nào lại xây dựng trang trại suối nước nóng trong quân đội thế này? Đầu óc có vấn đề a?”
Lục Chinh ở xa tít tận căn cứ Bộ Tư Lệnh hắt xì hơi liên tiếp ba cái.
Hứa Trạch: “Bây giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ cách đi từ đây vào thôi.”
Từ Dương ngậm một cọng cỏ đuôi chó, cà lơ phất phơ, bất cần đời nói: “Người ta có mù đầu, chẳng lẽ cứ thế để chúng ta nghênh ngang đi vào chắc?”
Toàn thể nhất thời cứng đờ.
“Cái đó.” Nhiễm Dao đột nhiên lên tiếng, giọng nói nhỏ nhẹ, hơi giống như chú mèo sữa.
Nhất thời, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía cô.
“Vừa rồi tớ có nghe thấy hai người đội khăn trùm đầu màu đen thảo luận gì đó về cơm trưa, còn nói nhà ăn gì đó… cả đồ khao nữa… có phải là chúng ta có thể ra tay bắt đầu từ những chỗ đó không?”
Trương Quán hơi ngẩn người: “Cậu nghe thấy lúc nào? Sao tớ lại không có cảm giác gì cả?”
Lúc trước, Nhiễm Dao vẫn luôn ở bên cạnh cậu ta. Không có lý nào có nghe thấy mà cậu ta lại không nghe thấy được!
“Lúc đó cậu đi sang bên cạnh… đi tiểu. Hai người đội khăn trùm đầu màu đen ở cách tường, cậu không nghe thấy cũng là rất bình thường”
Hai mắt chớp chớp, nụ cười của Nhiễm Dao dần chuyển thành xấu hổ. Đặc biệt là khi nói đến hai chữ “đi tiểu”, hai má cô đỏ bừng lên, suýt nữa thì bỏ cuộc giữa chừng.
Nhưng để mọi người tin, cô đành phải nói hết đầu đuổi ngọn nguồn ra.
Cho nên, xin lỗi cậu nhé, Trương Quán…
Tớ không cố ý bôi nhọ cậu đâu.
Tĩnh mịch ba giây, tất cả cười vang!
Gương mặt vốn anh tuấn của Trương Quán dường như càng trở nên khó coi hơn.
Không chỉ khó coi, mà còn có chút méo mó.
“Khụ! Mọi người không cười nữa! Chính sự gấp gáp!” Hứa Trạch lên tiếng bảo mọi người ngừng lại, rất nhanh sau đó mọi người đã ngừng cười.
“À ừm… Tôi có một câu hỏi, không biết có nên nói ra không? Thẩm Hàn vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng. Mọi người có chút không thích ứng kịp.
Hứa Trạch gật đầu: “Cô nói đi”
“Tại sao căng tin của bộ đội lại mang cơm đến cho phần tử khủng bố?”
Hứa Trạch: “…”
Đàm Hi: “…”
Mọi người: “…”
“Tôi nói này Hàn lông xanh, có phải cô tưởng là phần tử khủng bố trà trộn vào trong quân đội, rồi còn uy hiếp con tin để khống chế quân đội thật đấy à?” Hàn Sóc nhìn cô ta với vẻ mặt kỳ quái.
Thẩm Hàn nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải à?”
“Ặc..” Hàn Sóc đỡ trán, “Ai bảo với cô là thế?”
Thẩm Hàn lạnh lùng nhìn Tạ Từ.
Mọi người cũng nhìn cậu ta.
Tạ Từ nhún vai, hùng hồn đáp lại: “Tớ chỉ nói để cô ta nghiêm túc, cẩn thận một chút, vì bất cứ lúc nào cũng có thể có nguy hiểm”
Thẩm Hàn mặt không cảm xúc: “Cậu nói là: nguy hiểm đến tính mạng” “Tự cô hiểu sai thôi, đừng có bắt tôi đổ vỏ”
“CẬU CỨ ĐỢI ĐẤY!” Vẻ hung dữ hiện rõ lên trong đôi mắt Thẩm Hàn, thái độ dữ tợn độc ác.
Tạ Từ không hề sợ hãi, cánh mối nhếch lên một nụ cười vừa phóng túng lại có vẻ châm chọc, dáng vẻ không sợ trời không sợ đất.
Chẳng trách suốt đường đi Thẩm Hàn cứ im lặng, giống như một người trong suốt có mình lại ở một góc, có lẽ là đang chuẩn bị tâm lý cho mình, dù sao cũng là “cửa ải quan trọng của tính mạng”.
Hứa Trạch: “Bây giờ đã có thể xác định chắc chắn đây chỉ là một đợt diễn tập quân sự, đám phần tử khủng bố bên trong đó đều là người mình giả dạng. Nhưng cho dù như vậy chúng ta cũng không thể lơ là cảnh giác, buông lỏng bản thân được. Hiện nay những tin tức hữu dụng là buổi trưa căng tin sẽ đưa cơm tới, chúng ta có thể ẩn nấp trong xe đưa cơm, sau đó thần không biết quỷ không hay đột nhập vào trong đó?”
Tạ Từ: “Chúng ta không biết quy cách thực tế của xe đưa cơm trưa thế nào, có thể chứa được người không, liệu chứa được bao nhiêu người”
“Tớ biết! Tớ biết!” Hàn Sóc vội vàng giơ tay lên, “Đó là loại xe tải to như thế này! Phía sau có một cốp xe rất lớn, chắc chắn có thể chứa hết được tất cả chúng ta”
Trong khi Hàn Sóc thuận tay nhặt đồ đã vô tình nhìn thấy.
“Bây giờ bàn bạc đến chi tiết… Trước khi xe lái vào phải dùng một lần, để chúng ta có cơ hội ẩn nấp vào trong đó, lại không thể để tài xế lái xe đưa cơm phát hiện ra.”
Đúng mười hai giờ trưa.
“Lão Lưu, đóng hộp cơm xong hết chưa?!”
“Haiz! Còn hai hộp nữa, đợi chút nữa đi”
“Bên trên đang diễn tập quân sự, lấy thêm ít cơm nữa, tôi sợ lũ nhóc đó ăn không đủ no”
“Có ngay
Năm phút sau, xe đưa cơm sắp xếp xong xuôi.
Tài xế lên xe, “Lão Lưu, tôi đưa cho bên trên trước, mọi người ăn trước đi, đừng có đợi tôi”
“Không sao đâu, vẫn còn chút việc nữa, đợi anh về thì cũng gần xong, vừa lúc ăn với nhau?
“Được! Vậy thì tôi đi trước đây.”
“Ừ. Đi đường cẩn thận đấy”
Tài xế lái xe đi, thành thạo đánh tay lái leo lên sườn núi.