“Chu Dịch, anh ngoài việc ra vẻ hung ác trước mặt tôi thì còn có bản lĩnh nào khác không?” Trong mắt người con gái tràn đầy sự khinh thường, kích thích cơn giận dữ của người đàn ông.
Lực trên tay siết chặt lại, Hàn Sóc chỉ cảm thấy sau gáy giống như bị bóp gãy vậy, nhưng cuối cùng vẫn không chịu cúi đầu, “Anh là đồ cặn bã! Thứ bại hoại!”
Chu Dịch tức đến bật cười, sáp lại gần tai cô, cười một cách tàn nhẫn: “Mỗi ngày đều bị đồ cặn bã đè lên giường giày vò, vậy có được coi là thứ gì?”
Hàn Sóc mím môi, mặt mũi trắng bệch, chỉ có đôi mắt đen láy đó vẫn luôn có ánh sáng bướng bỉnh không phục.
Chu Dịch không khỏi mềm lòng.
Rõ ràng hắn đối xử với phụ nữ rất tốt, cớ sao cứ đụng phải cô là nhịn không nổi…
“Được rồi, được rồi, cô nói xem cố cố chấp với tôi như thế để làm cái gì chứ?” Thái độ ôn hòa xuống.
“Tôi cố chấp?” Ánh mắt Hàn Sóc đầy vẻ trào phúng, cái cằm nhọn hơi ngước lên mang theo vẻ kiêu ngạo.
Chu Dịch liền thuận thế thu tay về, ngón tay vẫn còn đọng lại chút xúc cảm mịn màng. Hắn nhịn không được xoa một cái, sự khó chịu trong lòng dần nhạt bớt, nghĩ mà xem, hắn là người đàn ông biết tha thứ bao nhiêu.
Chu Dịch hạ giọng xuống, nhẹ nhàng dỗ dành: “Đã nói một ngày vợ chồng trăm ngày ân ái, cô ngoan một chút, đừng chọc giận ông đây.”
“Chu Dịch, đừng tự cho mình là hay ho. Muốn tôi ngoan, anh còn không có tư cách đó.” Nụ cười lạnh lùng hiện trên khóe miệng, Hàn Sóc giống như con nhím xù lông, dù biết rằng là trứng chọi đá, nhưng dù có hại mình tám trăm thì cũng muốn phải tổn thương địch một nghìn.
Quả nhiên, ai đó tức đến nhảy cẫng lên: “Cô… thật chẳng biết phải trái gì cả!”
Giây phút đó, cùng với cơn giận dữ trào dâng thì còn có chút mất mát. Cô có thể cười với khán giả, đùa giỡn với đồng nghiệp, nhưng lại nói những cầu tàn nhẫn chỉ với mình hắn.
Có điều cảm giác này chỉ duy trì không quá hai giây, Chu Dịch vẫn giở thói phách lối con ông cháu cha khiến người khác bực bội.
Chỉ thấy môi hắn hơi cong lên, dáng vẻ tà ác hiện ra.
Mí mắt Hàn Sóc giật một cái, liền trốn chạy theo bản năng.
Chẳng ngờ, tay vừa nắm cánh cửa đã bị người đàn ông nắm lấy tóc, mạnh bạo kéo về sau, cô hừ một tiếng, vẻ mặt đau đớn.
Chu Dịch ép về trước, ánh mắt hung hăng, “Muốn chạy ư? Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!”
“Buông – tay – ra.”
“Mợ đi.”
“Chu Dịch!”
“Tiết kiệm chút sức đi, để dành mà kêu trên giường ấy!” Nói xong, hắn nhấc bổng cố trên vai, sải bước đi vào phòng ngủ.
Khi Hàn Sóc tỉnh lại, đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Trước tiên là gọi điện cho người quản lý xin nghỉ phép. Không ngoài dự kiến, cô bị Triệu Thu dạy dỗ cho những mười lăm phút đồng hồ.
“… Cô tự nói đi, dạo này trễ bao nhiêu lần rồi? Đúng vậy, tôi biết cô có tài năng, bên trên cũng chịu lăng xê cổ, nhưng muốn bám trụ trong cái giới này, chỉ thế thôi thì không đủ, cô phải tiến lên! Tiến lên! Biết không? Nếu không cho dù có nhiều tài nguyên cho cô cũng chỉ lãng phí mà thôi.”
Hàn Sóc im lặng lắng nghe, hiếm thấy cô không mở miệng cự cãi lại.
“Này? A Sóc? Cô có đang nghe không?” Ngược lại là Triệu Thu không quen với sự ngoan hiền của cô, vô cùng nghi
ngờ.
“Ừ.”
“Cô có để trong bụng những lời tôi vừa nói lúc nãy không đó?”
“Đừng chỉ có mà ừ, phải thực hành đi chứ.”
Hàn Sóc liền trả lời được liên tục.
Kết thúc cuộc điện thoại, ném điện thoại qua một bên, cô mới thở một hơi thật dài.
Mặc áo ngủ vào, kéo chăn ra bước xuống giường, Hàn Sóc đi vào nhà bếp, rót đầy ly nước từ trong tủ lạnh ra, sau đó uống ừng ực vào bụng.
Cả người đều mát lạnh vô cùng.
Cô tựa vào chỗ ngồi bên quầy bar, ánh sáng xuyên qua cửa sổ dội lên nửa khuôn mặt cô gái, rõ ràng rất ấm áp nhưng trong lòng lại lạnh ngắt.
Sửa soạn xong, Hàn Sóc ra khỏi cửa, đi thẳng đến phòng thu âm.
Nhị Hùng và Đại Quang đều có mặt, một người cầm Bass chơi, một người cúi đầu đàn ghita.
Đối với việc Hàn Sóc cứ đi trễ mãi, hai người không chút oán thán, cũng không hỏi nguyên nhân.
“Đây là nhạc phổ vừa sửa lại, cậu xem xem… thật ra không sửa nhiều lắm, chỉ là chỗ kết thúc ở đoạn ba…”
Cứ đắm chìm trong âm nhạc như vậy, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt trời đã về chiều.
Đại Quang nhìn đồng hồ treo tường, xém chút là nhảy dựng lên: “Trời… 6 giờ rồi à?”
Nhị Hùng chọc cậu ta: “Sao vậy, có hẹn với người đẹp a?”
Đại Quang sờ cằm, chép miệng, vẫn thái độ tự thừa nhận trước đó.
Nhị Hùng cười lên hai tiếng.
Hàn Sóc đập bàn: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, ngày mai tiếp tục.”
“Vẫn là anh Sóc anh minh!” Đại Quang cười khì khì hai tiếng, chỉ một lát đã thu dọn xong, chạy đi còn nhanh hơn thỏ nữa.
Nhị Hùng há mồm trợn mắt. Hàn Sóc gõ gõ lên bàn: “Đừng nhìn nữa, người ta cũng biến mất không thấy bóng rồi.”
Rời khỏi phòng thu âm, Nhị Hằng lái xe về nhà.
Sau khi trang bị “võ trang” đầy đủ, Hàn Sóc ngồi xe bus về trường.
Mở cửa ra, chỉ thấy một mình Đàm Hi nằm bò trên bàn vẽ tranh, không thấy An An và Tiểu Công Trúa.
“Hai người kia đâu rồi?”
Đàm Hi nghe vậy, đầu cũng không thèm ngẩng, tay cứ vẽ không ngừng: “Xin phép về nhà.”
“… Ồ.”
Hàn Sóc đã lâu lắm không về ký túc xá, đoạn thời gian gần đây đều ở chung cư, giờ về chỉ cảm thấy thân thiết về cùng
Nhịn không nổi than ra tiếng.
Đàm Hi vẽ xong bút cuối cùng.
Sau đó cô quay qua nhìn Hàn Sóc: “Đang tốt lành, cậu than gì chứ?”
“Tức cảnh sinh tình.”
Đàm Hi nhướng mày, ánh mắt lộ vẻ nghi ngờ: “Dạo gần đây cậu tức cảnh” hơi bị nhiều đó?”
Hàn Sóc sờ mũi, giả khờ: “Vậy sao?” Ánh mắt tối xuống.
“Nói đi, đừng giả vờ kiếm chuyện qua mắt tớ…”