Sáng sớm sương mù lơ lửng trên không, Hòa Yến chạy ra khỏi sân bay, vội vàng bắt một chiếc taxi.
Sau khi nói cho tài xế biết địa chỉ, Hòa Yến co người ngây ngốc ở ghế sau.
Chuyện xảy ra đột ngột đến nỗi thậm chí cô còn không có thời gian để thu xếp hành lý. Một đêm không ngủ, tinh thần luôn trong trạng thái căng thẳng, hiện giờ mắt cô vô cùng khô, đầu óc cũng choáng váng.
Cô nhéo da thịt trên mu bàn tay, cơn đau khiến cô tỉnh táo lại.
Sau khi tới bệnh viện, Hòa Yến gọi điện cho thím Phùng.
Người nghe máy là Tiêu Vân, con trai thím Phùng, đã nói cho cô biết số phòng.
Lúc đến phòng bệnh, Hòa Yến chỉ thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đang đứng ngoài hành lang.
“Em vừa xuống máy bay à?”
Hòa Yến vừa thở vừa gật đầu: “Vâng. Tiêu Vân, mẹ em thế nào rồi ạ?”
Anh khoát tay: “Anh không phải bác sĩ chủ trị của dì, nhưng tình hình thế nào anh cũng nắm được. Dì bị chấn thương sọ não nặng, trên CT thấy có tụ máu trong não, tuy nhiên ca phẫu thuật diễn ra khá suôn sẻ, sáng sớm hôm sau là có thể tỉnh lại nhưng vẫn cần tiếp tục quan sát. May là được chuyển đến kịp thời, nếu không tình hình có thể sẽ tồi tệ hơn.”
Hòa Yến nhìn vào phòng bệnh qua cửa sổ, Hòa Tuyết Quyên nằm trên chiếc giường ở giữa, đầu bị băng kín, hai mắt nhắm chặt, khuôn mặt không chút huyết sắc.
Từ rất lâu rất lâu trước đây, Hòa Tuyết Quyên cũng trông như thế này, cũng nằm trên giường bệnh. Cô từng nghĩ chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa…
Nước mắt không ngừng trào ra, cô vội vàng đưa tay lau đi. Người bên cạnh đưa cho cô một tờ khăn giấy, Hòa Yến nhận lấy rồi nói cảm ơn.
Cô ngẩng đầu đối diện với tầm mắt của người đàn ông, nom anh có hơi gầy, dáng người cao ráo, khí chất ôn hòa. Trông anh không khác hồi còn đi học bao nhiêu, chỉ là càng thêm chững chạc hơn thôi.
“Tiêu Vân, cảm ơn anh và thím Phùng rất nhiều.”
Anh cười, “Không có gì, tối hôm qua động tĩnh lớn như vậy, rất nhiều hàng xóm chạy ra hỗ trợ.”
Nhân lúc Hòa Tuyết Quyên còn chưa tỉnh, Hòa Yến định tới đồn cảnh sát một chuyến.
Xe taxi chạy qua hết con đường này đến con đường khác, giờ phút này ngồi trên xe, cô chỉ cảm thấy toàn thân run lên, trong lòng tràn đầy tức giận và phẫn uất. Cô nên thấy may mắn vì mình không còn run rẩy vì sợ hãi nữa.
Khi nhìn thấy người đàn ông cúi đầu suy sụp ngồi xổm trên mặt đất, Hòa Yến hít sâu một hơi, bước nhanh mấy bước rồi nhấc chân đạp ông ta.
Ông ta bị đạp ngã xuống sàn, cảnh sát xung quanh đều tiến lên ngăn cô gái trẻ đang la hét này lại.
“Ôn Kiện Bách, đồ súc sinh nhà ông! Nếu mẹ tôi có mệnh hệ gì, tôi cmn thành quỷ cũng không tha cho ông!”
Người đàn ông cuống quýt đứng dậy khỏi mặt đất, mái tóc rối bời đã có mấy sợi bạc. Ông ta mặc chiếc áo vá chằng vá đụng, khuôn mặt tiều tụy vô cùng. Thấy con gái nhiều năm không gặp giờ đang chửi mắng mình đỏ cả cổ, ông ta bỗng thấy sợ sệt.
“Yến… Yến Yến, ba… lần này ba thật sự không đánh… không đánh bà ấy!”
Hiện tại Hòa Yến không nghe lọt chữ nào, cô chỉ thẳng vào mũi ông ta cảnh cáo: “Tôi nói cho ông biết Ôn Kiện Bách, đừng tưởng bây giờ ông được ra ngoài là giải thoát, chuyện này tôi sẽ không để yên đâu!”
Nghe thấy vậy, Ôn Kiện Bách vô thức giật thót mình, ánh mắt lập tức tràn đầy sợ hãi: “Yến Yến! Ba sai rồi! Ba sai rồi! Ba… ba bị bệnh, ba chỉ muốn đến tìm mẹ con để mượn ít tiền chữa bệnh thôi, ba thật sự không muốn động đến bà ấy, ba thật sự không có, thật sự không có mà!”
Nói xong, ông ta hai tay run rẩy rồi bật khóc.
“Đừng đưa ba vào đó nữa, ba cầu xin con đấy Yến Yến…”
Hòa Yến được cảnh sát trấn an, cô ổn định lại hơi thở ngồi xuống ghế bên cạnh.
Lạnh lùng nhìn người đàn ông đang quỳ trên đất liên tục cầu xin tha thứ, Hòa Yến đột nhiên cảm nhận được một cơn ớn lạnh.
Cảnh sát hỏi cô muốn xử lý như thế nào, Hòa Yến không hề do dự.
“10 năm trước mẹ tôi đã ly hôn với ông ta, không còn quan hệ với ông ta nữa. Tôi sẽ tìm luật sư kiện ông ta tội xông vào nhà dân cố ý gây thương tích, giấy báo thương tích của mẹ tôi sẽ được dùng làm bằng chứng.”
Ôn Kiện Bách đột nhiên nhảy dựng lên: “Hòa Yến! Tao nói tao không đánh bà ta! Mày đang vu khống!”
“Có phải hay không, cứ giao cho pháp luật giải quyết.”
Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, cô còn nghe thấy tiếng gào tê tâm liệt phế của người bên trong, không ngừng lặp lại một câu: “Tôi không có! Tôi không đánh bà ta! Tôi thật sự không đánh! Tôi không muốn vào trong kia nữa! Cầu xin các anh!”
Hả hê, lại phẫn nộ, tâm trạng mâu thuẫn đánh sâu vào đại não. Gió lạnh thổi qua, bước chân cô có hơi phù phiếm. Cô đỡ vách tường bên cạnh rồi chậm rãi ngồi xổm xuống.
Lẽ ra cô nên đề phòng trước, năm nay đúng là năm ông ta được mãn hạn tù, cô nên dứt khoát đón mẹ tới thủ đô mới phải.
Từng ký ức tuyệt vọng không ngừng hiện lên trong đầu, càng khiến cô quyết tâm muốn tống Ôn Kiện Bách vào tù lần nữa.
Sẽ không đâu, chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra… một lần nữa…
Ngồi xổm một lúc lâu, đến khi chân mỏi nhừ cô mới vịn tường đứng dậy.
Di động trong túi áo vang lên, cô lấy ra nhìn thoáng qua, là Thạch Tiểu Thần.
“Lão Ba, dì không có việc gì chứ? Bọn tao lo lắng cho mày lắm, một mình mày ở đó được không? Hay là tao với anh tao tới đó với mày nhé?”
Hòa Yến vội vàng từ chối: “Không cần đâu, một mình tao vẫn xử lý được, tao không sao, mày yên tâm đi.”
Mọi chuyện đã kết thúc rồi, cô không muốn làm phiền bạn bè thêm nữa.
Vừa cúp điện thoại, một số khác lại gọi đến.
Nhìn thấy tên người gọi hiển thị trên màn hình, Hòa Yến bỗng thất thần. Cô nắm chặt điện thoại, do dự rất lâu, song cuối cùng vẫn chọn tắt máy…
Chuyện của cô đã lan ra khắp giới thể thao điện tử, thậm chí còn lên hot search. Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều bạn bè từ khắp nơi đều lo lắng cho cô, có nhiều streamer và fan hâm mộ đã cổ vũ cô.
Hòa Yến mệt mỏi đáp lại, thầm nghĩ chờ xử lý mọi chuyện xong xuôi rồi tính sau.
Lúc trở lại bệnh viện, Hòa Tuyết Quyên đã tỉnh rồi. Bác sĩ điều trị đang kiểm tra tình trạng của bà.
“Mẹ!” Hòa Yến kích động chạy tới.
Ánh mắt Hòa Tuyết Quyên không được tỉnh táo cho lắm, nhưng nghe thấy cô gọi mẹ, bà lập tức phản ứng lại, vươn tay túm lấy cô. Hòa Yến vội vàng đưa tay cho bà, hốc mắt đỏ lên, nước mắt tràn mi.
Hòa Tuyết Quyên nói năng chưa rõ: “Yến Yến… Mẹ không sao…”
Thím Phùng bên cạnh lau nước mắt: “Em à, em đừng nói gì nữa, đã như vậy rồi còn bảo không sao.”
Hòa Yến nói chuyện với bác sĩ rất lâu, tiếp sau đó mẹ cô phải làm phẫu thuật bỏ khối máu tụ rồi nằm viện quan sát một thời gian. Cô ra cổng bệnh viện mua một cái đệm rồi về nhà lấy thêm chăn dày.
Tiêu Vân lái xe đưa cô về, nhà hai người là hàng xóm mười mấy năm cho nên rất quen thuộc lẫn nhau. Nếu như tối hôm đó Tiêu Vân không chế ngự Ôn Kiện Bách kịp thời, chỉ sợ ông ta đã chạy trốn mất.
Hòa Yến cần trả cái ơn này.
“Tiêu Vân, em thật sự không biết nên cảm ơn anh như thế nào nữa, hay là em đưa tiền cho anh nhé?” Hòa Yến sẽ không khách sáo với anh, nói mấy lời khách sáo cũng không được tự nhiên.
Anh bật cười: “Đều là hàng xóm với nhau, em đưa tiền làm gì? Còn không bằng tặng cho anh cái cờ thưởng.”
“Thật hả? Anh có muốn không?”
“…..”
Anh nhìn chằm chằm tài xế phía trước, im lặng một lúc, anh quay đầu nhìn cô, “Thôi, chuyện này chờ khi nào dì khỏe hơn thì nói sau.”
“Vâng…”
Xe rẽ vào một khu phố cũ quen thuộc, mấy gian hàng nhỏ đều dựng lều lớn vào mùa đông, phía trên khoét một lỗ to, ống thép chồi lên, khói bốc nghi ngút. Những quán lẩu xiên cay là đông người nhất, khói bốc lên, mùi cay xộc vào mũi, vừa nhìn đã muốn toạt mồ hôi.
Trước kia ở đây có mấy tòa chung cư đôi, sau đó đã bị phá bỏ và xây lại thành những dãy chung cư cao tầng. Đi tiếp nữa là đến những tiểu viện kiểu cũ san sát nhau.
Những ký ức tốt, xấu và vô vị nhạt nhẽo đều có ở đây.
Hòa Yến nặng nề thở dài.
Cô về nhà cầm lấy hai cái chăn, trong lúc thu dọn, di động lại vang lên.
Cô liếc nhìn một cái, cuối cùng vẫn không nghe máy.
Hết chương 23.
——oOo——