03
Chẳng bao lâu sau, Tần Ngôn đã quay trở lại, không đến mười phút.
Sau khi trở về, anh ấy chẳng nói một lời nào cả.
Chúng tôi nằm ở trên giường, quay lưng lại với nhau.
Trong lòng vẫn còn tâm sự, cho nên tôi chẳng thể nào mà ngủ được, đột nhiên có một vòng tay ôm lấy eo tôi.
“Lại mất ngủ à?” Giọng nói dịu dàng của anh ấy vang lên sau tai.
“Hồi tối em có uống chút trà.” Tôi nói đúng sự thật.
Tay anh ấy bỗng khựng lại, “Anh đã bảo là buổi tối không được uống trà rồi mà, sao các em lại không nghe lời?”
“Tối nay em phải tranh thủ viết một bản thảo.” Tôi giải thích.
Anh ấy đưa tay ra sau gáy tôi, nhẹ nhàng xoa bóp, dỗ tôi ngủ như đối với một đứa trẻ: “Đừng thức khuya nữa”.
Tôi rụt cổ lại, “Vâng.”
Xoa xoa một hồi, anh ấy mới thở dài nói: “Vẫn là em khiến anh bớt lo hơn.”
Ồ, hóa ra anh ấy thích tôi vì tôi khiến anh ấy bớt lo sao?
Vậy ai là người khiến anh ấy không an tâm?
Tần Ngôn lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng anh trưởng thành hơn tôi rất nhiều, đồng nghiệp nói rằng tôi đã tìm được một người bạn trai chẳng khác nào người cha thứ hai của tôi cả, cái gì cũng muốn quản, không để tôi phải làm việc gì một mình, lúc nào cũng vô cùng dịu dàng, giống như một người anh cả vậy.
Chúng tôi được đồng nghiệp giới thiệu cho nhau, bắt đầu hẹn hò cách đây hai năm.
Còn nhớ ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã thử rất nhiều bộ quần áo, đứng trước gương, tự cảm thấy mình không đủ hoàn hảo, nghĩ đi nghĩ lại, tôi liền cảm thấy với điều kiện của mình thế này thì khả năng là vô vọng rồi, thế là tôi dứt khoát bất cần luôn, mặc đại một bộ quần áo thể thao, cũng chẳng thèm trang điểm, vội vã đi ra ngoài.
Chúng tôi một người thì hỏi, một người thì trả lời.
Tôi biết được, anh ấy có xe hơi, nhà lầu, lương cao, công việc tốt.
Đứng trước anh ấy, sự tự ti trong tôi chẳng có chỗ nào có thể giấu đi.
“Vậy thì tôi không xứng với anh rồi.” Tôi ném lại một câu cuối cùng, sau đó thì đứng dậy rồi rời đi.
Kết quả là ngày hôm sau, một đồng nghiệp chạy tới nói với tôi rằng, anh ấy đã xin số điện thoại của tôi, còn nói là anh rất hài lòng với tôi.
Giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, tôi không ngờ rằng có một ngày câu chuyện của Bạch Mã Hoàng tử và Cô Gái Lọ Lem lại xảy đến với tôi.
Sau vài lần hẹn hò, chúng tôi đã quyết định xác lập mối quan hệ.
Tuy nhiên, suốt hai năm nay, anh ấy chưa từng đưa tôi về ra mắt bố mẹ anh ấy.
Anh nói: “Quê anh xa quá, sau này anh sẽ đưa em về sau”.
Anh ấy cũng không đưa tôi đi gặp gỡ bạn bè của anh ấy.
“Bọn họ đều là luật sư, nói nhiều lắm, sợ em bị bọn họ bắt nạt.”
Thậm chí ngay cả việc cuối cùng là kết hôn, cũng là tôi đề cập đến.
Hơn nữa, lúc đó anh ấy còn không cho tôi một câu trả lời ngay.
Cho tới ngày hôm sau, anh ấy đi xã giao, tới nỗi bị chảy máu dạ dày, tôi vội vã đến bệnh viện, chăm sóc anh ấy cả một đêm.
Ngày hôm sau khi tỉnh dậy, anh ấy nhìn tôi rồi bình tĩnh hỏi: “Em còn muốn kết hôn không?”
Tôi vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng, gật đồng ý.
Kết quả là, đám cưới vừa chuẩn bị đâu vào đấy xong, thì bạch nguyệt quang của anh ấy bỗng quay trở lại.
04
Cuối tuần, Đường Hi chủ động nấu cơm.
Lúc ăn, cô ấy thuần thục giúp Tần Ngôn gắp rau mùi ở trong bát ra ngoài.
Miệng còn nói: “Anh ấy không ăn rau mùi”.
Tôi như đóng băng tại chỗ.
“Trước đây, tôi và anh ấy đã từng cãi nhau một lần, lý do là vì tôi đã ép anh ấy phải ăn rau mùi, anh ấy nôn ra, nói tôi không yêu anh ấy, cho nên mới ép anh ấy phải ăn cái thứ khó ngửi này.”
Cô ấy giải thích một cách rất tự nhiên: “Bây giờ nhớ lại, là do tôi quá tùy hứng rồi.”
Tôi bình tĩnh nhìn cô ấy, nhưng lại nhớ đến cảnh tôi và Tần Ngôn cùng nhau đi ăn lẩu.
Anh nhìn cái bát chất đầy rau mùi của tôi, “Rau mùi có mùi vị gì? Sao các em đều thích ăn như vậy?”
Lúc đó tôi vẫn không hề hay biết, người khác trong từ “các em” kia là ai.
Hóa ra chính là Đường Hi hay sao?
“Bây giờ thì thích ăn rồi.” Tần Ngôn đen mặt, lấy bát của mình đi.
Đường Hi dừng lại ở đó, hốc mắt đột nhiên đỏ bừng lên, “Mới có mấy năm, anh đã thay đổi đến mức em không còn nhận ra được nữa rồi.”
Sau bữa ăn, tôi cảm thấy mình như một người ngoài cuộc, vừa bất lực, vừa lạc lõng.
Tới tối, Đường Hi đăng một video có bóng lưng của Tần Ngôn lên Douyin, còn viết thêm:
“Ký ức của tôi dừng lại ở cái năm mà tôi yêu anh ấy nhất, chàng trai năm ấy chỉ vì một câu nói, mà đã đạp xe tận 20 cây số để đến gặp tôi, bây giờ lại nói với tôi rằng chúng tôi đã chia tay 6 năm rồi, anh ấy đã có bạn gái mới, mua được nhà, mua được xe, trở thành một luật sư tuyệt vời ở thành phố này.”
“Anh ấy thực hiện tất cả những lời hứa với tôi khi mà chúng tôi còn trẻ, ngoại trừ việc bỏ tôi lại.”
“Ai cũng đang tiến về phía trước, tại sao lại chỉ có mình tôi cứ mãi mắc kẹt trong tình yêu?”
Video ấy chỉ sau một đêm đã trở nên nổi tiếng.
Ngắn ngủi vài ngày, cư dân mạng đã thu thập được thông tin của những người có liên quan.
Mấy ngày sau, tất cả mọi người đều đã biết về câu chuyện của chúng tôi.
Các đồng nghiệp của tôi trong văn phòng lôi tôi ra để làm trò cười.
“Người cũ vừa khóc, người mới sẽ thua. Cô phải trông chừng luật sư Trần của cô cho thật tốt đấy nhé.”
“Đàn ông ấy mà, vĩnh viễn không thể nào quên được Bạch Nguyệt Quang đâu, cũng không thể nào thay thế được.”
…
Nghe những lời này, nếu nói trong lòng không hoảng loạn thì chắc chắn là nói dối.
Đường Hi có vẻ ngoài rất dễ thương, đôi mắt to tròn, tôi nhìn cô ấy còn cảm thấy thương hại.
Cô ấy có một tính cách vô cùng hoạt bát, nụ cười lại ngọt ngào, thoạt nhìn giống như một tiểu thư con nhà giàu, vẻ ngoài trong sáng ngây thơ, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng muốn bảo vệ.
Tôi thì khác, tôi chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường, vẻ ngoài cũng bình thường, cổ hủ, nhàm chán, tự ti và cũng rất nhạy cảm.
Vì không có cảm giác an toàn, cho nên khi ở trước mặt Tần Ngôn, dù tôi yêu anh ấy mười phần, thì cũng chỉ dám biểu hiện ra bốn phần mà thôi.
Cả ngày, tinh thần của tôi luôn ở trong trạng thái bất an, không nhịn được thường xuyên vào điện thoại để lướt xem những video ngắn, đọc các bình luận.
“Tôi phát hiện ra tên của bạn gái cũ giống với tên của bạn gái hiện tại, một người là Đường Hi, một người là Đường Nhiễm.”
“Đây là kiểu tiểu thuyết thế thân gì đây?”
Thế thân?
Tâm trí tôi lặng đi trong giây lát.
Tôi nhớ lần đầu tiên hẹn hò với Tần Ngôn, tôi đã hỏi anh ấy rằng: “Anh thích em ở điểm nào?”
Anh ấy chỉ cười mà không nói lời nào, đưa tay lên xoa đầu tôi.
Buổi tối khi gió đêm bên bờ sông thổi qua, anh ấy đột nhiên mỉm cười nhìn tôi, “Tên của em nghe hay đấy, Nhiễm Nhiễm, nghe rất hay.”
Nhưng chỉ khi say, anh ấy mới ôm tôi một cách thâm tình, gọi tôi là “Nhiễm Nhiễm”, tới khi tỉnh rượu, anh ấy lại nghiêm túc gọi tôi là “Đường Nhiễm”.
“Nghe thấy tên của em, anh có cảm giác như chúng ta đã quen biết từ rất lâu rồi.”
Lúc đó trái tim tôi đã cảm thấy rung động.
Anh ấy… anh ấy có còn nhớ tôi không?
Hôm đó, tôi đã mất ngủ cả đêm.
Kết quả, chỉ vì tôi trùng tên với người yêu cũ của anh ấy thôi sao?
Anh ấy căn bản không hề nhớ tới tôi.