19
Ngày hôm sau, hồn của tôi lơ lửng giữa không trung.
Xe cứ.u th.ương chở th.i th.ể của tôi chạy thẳng một mạch đến bệ.nh vi.ện.
Trên đường, một đội xe Mercedes-Benz đón dâu chỉnh tề đi ngang qua chiếc xe c.ấp c.ứu.
Tôi nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của Tần Ngôn khi đang đọc thuộc bài phát biểu, bỗng dưng cảm thấy mắc cười.
Anh ấy chợt nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy xe c.ứu thươ.ng, bỗng cau mày, nhưng anh ấy không thể nhìn thấy tôi.
Đến bệ.nh v.iện, anh ấy cầm trên tay một bó hoa, một hơi chạy thẳng lên trên lầu, nhưng khi nhìn thấy mặt tôi đã bị bịt kín bằng khăn trắng, được b.ác s.ĩ đẩy ra ngoài, anh lập tức ngã quỵ trên mặt đất.
“Người nhà lên ký tên đi.” Bá.c sĩ nói với anh.
“Tôi không ký, đây không phải là Đường Nhiễm, không phải là Nhiễm Nhiễm của tôi.”
“Nhiễm Nhiễm của tôi sẽ không ch.ết, cô ấy sẽ không ch.ết.”
“Cô ấy vẫn đang đợi tôi tới cưới cô ấy mà.
“Cô ấy sẽ không…”
…
Mọi người ở trong hành lang nhìn thấy cảnh anh ấy phát điên, nhìn thấy anh ấy đang loạng choạng bò tới nắm lấy bàn tay tôi, khóc đến mức không thành tiếng.
“Đường Nhiễm, anh đến cưới em đây.”
Luật sư Tần à, anh xấu hổ chết đi được ấy.
Tôi không thể nhìn tiếp được nữa.
Lại trôi nổi xuống hành lang.
Đôi tay già nua của bà tôi nắm lấy lan can, cầm trên tay chiếc thẻ ngân hàng mà tôi gửi, nặng nề thở dài một hơi.
“Đường Bảo của bà không còn cảm thấy đau nữa rồi.”
Gạt đi nước mắt, bà lão khó nhọc bước về phía t.hi th.ể của tôi.
Tôi không muốn nhìn nữa, sợ nhìn thấy bà tôi khóc, cho nên tôi đã chọn cách trốn tránh.
Tôi lại trôi dạt đến phòng làm việc của Lục Chi Ngôn.
Anh ấy vừa mới ra khỏi phòng m.ổ, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn của tôi.
“Bác sĩ Lục, cảm ơn anh vì đã giúp em được trải nghiệm nhiều lần đầu tiên đến thế. Anh rất tốt, tương lai nhất định sẽ trở thành một bác sĩ ưu tú. Em chưa bao giờ trách anh cả. Cho nên anh phải hạnh phúc đấy nhé, tạm biệt nha.”
Anh nở nụ cười trên môi, trả lời lại tin nhắn của tôi.
“Tạm biệt cái gì? Em dậy chưa? Anh mang đồ ăn sáng lên cho em nhé.”
Ôi trời, cái đồ ngốc này, bây giờ em mà dậy ăn sáng với anh, thì anh sẽ sợ ch.ết mất.
Anh thay quần áo, cầm lấy điện thoại di động, ra ngoài mua đồ ăn sáng, rồi lại đi đến phòng b.ệnh của tôi.
Nhìn vào giường b.ệnh của tôi, đã được dán tên của một bện.h n.hân khác.
“Cô ấy đâu rồi?”
“Đi sáng nay rồi.”
“Đi đâu là đi đâu?”
“Mất rồi.”
Bữa sáng của anh rơi phịch xuống sàn.
Đáng tiếc thật đó, là món bánh quẩy và sữa đậu nành yêu thích của tôi.
20
Ngày thứ năm sau khi tôi c.hết, tôi vẫn chưa được đầu tha.i.
Lin.h h.ồn của tôi bay bổng khắp nơi.
Bà tôi vẫn ổn.
Bà đúng là bà mà, một người đã từng trải qua sóng to gió lớn, như thể đã biết trước kết cục, cực kỳ bình tĩnh.
Chỉ là, hàng ngày khi nấu ăn, bà đều nấu những món mà tôi yêu thích.
Giờ thì tốt rồi, lén lút ăn vụng trước cũng chẳng có ai thèm mắng.
Trên mạng xảy ra một chuyện vô cùng lớn.
Đoạn video ngắn mà tôi đăng về đoạn ghi âm của Đường Hi đã lên xu hướng rồi.
Ban đầu không có nhiều người chú ý tới, nhưng không biết là ai đã bình luận một câu: “Sáng nay cô gái đó đã qua đời ở bệ.nh v.iện rồi.”
Một viên đá khuấy động hàng ngàn cơn sóng, bỗng chốc làm rúng động mạng xã hội.
“Con nhỏ ti.ểu t.am Đường Hi kia giả bộ mất trí nhớ, ép ch.ết bạn gái hiện tại rồi ư?”
“Sập phòng rồi.”
“Tôi không ngờ một người trong sáng và ngây thơ như thế lại là người dắt mũi tạo ra bạ.o l.ực mạng.”
“Cô ta thật gh.ê t.ởm, lừa dối biết bao nhiêu nước mắt của chúng ta, kết quả lại chỉ là đang đóng kịch.”
“Bạn gái hiện tại khổ quá đi mất.”
…
Dư luận bỗng chốc xoay chuyển.
Tài khoản của Đường Hi mất đi 10 triệu người theo dõi chỉ sau một đêm, đồng thời nhận được hàng chục nghìn tin nhắn riêng nhằm chửi bới, tất cả các thương hiệu lớn đều chấm dứt hợp đồng với cô.
“Có phải câu “Tôi cũng sẽ gửi tặng cho họ một phần tiền nhé” là do bạn gái hiện tại bình luận không?”
“Nghe nói cô ấy đã gửi giấy báo sả.y th.ai đến cho tên tra nam đó.”
“Thảm quá đi mất.”
…
Mọi người thu thập tất cả các loại thông tin, tình hình ngày càng trở nên khốc liệt.
“Trong một trận tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội.”
“Đúng vậy, những kẻ trước đây nói bạn gái hiện tại đi chế.t đều phải có trách nhiệm!”
Kết quả là những fan hâm mộ trước đây đã từng bình luận, cũng đang phải chịu cảnh bị bạ.o l.ực m.ạng.
Bọn họ nói bọn họ chỉ là học sinh mà thôi, lúc đó chỉ nói một cách tùy tiện như thế, chứ cũng không nghĩ quá nhiều, cầu xin cư dân mạng hãy để cho bọn họ một con đường sống.
“Đừng giả vờ nữa, sao lúc mày bình luận không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện lớn đi, tới lúc xảy ra chuyện thì nói mình chỉ là học sinh, nói mình vẫn chưa hiểu chuyện, cái gì mà còn là con nít, ai dạy hư mày vậy hả?”
Mấy đứa học sinh đó bị bạ.o l.ực mạ.ng đến mức không dám đến trường, có người thì bỏ học, có người bị trầ.m cả.m.
Trong tin nhắn riêng của tôi, ngày nào cũng có rất nhiều người nhắn tin để xin lỗi, sám hối, còn lòng đầy căm phẫn giúp tôi đi mắng người…
Tôi chỉ cảm thấy buồn cười thôi.
Bọn họ đặt tay lên bàn phím, đóng vai trò tòa án của công lý, những người đã từng b.ạo l.ực mạng tôi, lại bắt đầu bạ.o lự.c m.ạng người mà mình từng khen ngợi, quay đều rồi lại quay đều, có thấy nực cười hay không?
Dựa vào cái gì?
Tôi dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho họ đây?
Nếu như cái ch.ết của tôi khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi, cảm thấy không thoải mái, vậy thì xin lỗi nhé, cứ sống không thoải mái suốt quãng đời còn lại đi.
Đường Hi đã xóa hết tất cả các video ở trên Douyin, nhưng vẫn không kịp, một số cư dân mạng đã lưu lại, sau đó lại đăng lên.
Trước cửa nhà và công ty của mẹ cô ấy, ngày nào cũng có người gửi hoa cúc đến.
Cô ấy sợ hãi tới mức không dám đi ra ngoài, lại đi tìm Tần Ngôn.
“Anh Tần Ngôn, anh cứu em với, em muốn kiện những người kia.”
“Tôi và cô đâu còn quan hệ gì nữa?” Tần Ngôn đẩy cô ra.
“Cháu không cần Hi Hi nữa sao? Cháu không còn yêu con bé nữa ư? Con bé sẽ ch.ết mất.”
“Không yêu nữa, điều mà tôi hối hận nhất, chính là ban đầu đã mềm lòng giúp cô khôi phục trí nhớ, Đường Hi, tôi đã không còn nợ gì cô nữa rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa.”
“Thực sự không còn quan hệ gì nữa sao? Không có tình yêu của anh, em sống còn có ý nghĩa gì nữa? Em sẽ nhảy từ đây xuống ch.ết đi cho xong.”
Tần Ngôn không nói gì, chỉ liếc nhìn cô ta một cái, không thèm quay đầu lại mà rời đi.
Ngày hôm sau, tin tức về một cô gái nh.ảy xuống từ tòa nhà thế kỷ đã xuất hiện trên các tiêu đề.
“Là cái người nổi tiếng trên mạng đó.”
“Nghe nói cô ta luôn dùng cái ch.ết để uy hiếp bạn trai cũ, bạn trai cũ hết lần này đến lần khác thỏa hiệp, lần này, bạn trai cũ không chịu sự uy hiếp của cô ta nữa, thế là cô ta nhả.y thật.”
“Đúng là tạo nghiệp mà.”
Tần Ngôn dường như chẳng bị ảnh hưởng gì cả, vẫn như cũ, đi làm, rồi lại tan làm.
Không hổ danh là luật sư Tần có trái tim mạnh mẽ.
Chỉ là, bây giờ anh ấy tan làm là sẽ về nhà, không còn tham gia các buổi xã giao nữa.
Khi ăn cơm, anh ấy sẽ đặt hai bộ bát đũa trên bàn, ăn xong sẽ đi ra vườn để tưới hoa.
Ồ, anh ấy đã cắt bỏ hết những bông hồng trắng trong sân, thay vào đó là trồng một vườn bông cúc nhỏ.
Anh ấy ngây người nhìn những bông cúc nhỏ đó một cách trìu mến, cứ như vậy từ ngày này qua ngày khác.
Nực cười.
Luật sư Tần làm những điều này là vì anh ấy yêu tôi ư?
Hay chỉ để cảm động chính bản thân mình?
Anh ấy nghĩ tôi sẽ tha thứ cho anh ấy sao?
Không thể nào.
Tôi muốn anh ấy nếm trải sự tuyệt vọng khi mang đến cho người ta hy vọng rồi lại tự tay dập tắt nó.
Chỉ là, tôi vẫn đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng anh ấy rồi, hình như anh ấy cũng bị ảnh hưởng một chút, nhưng không nhiều lắm.
21
Vào tháng thứ hai sau khi tôi qua đ.ời, đột nhiên có người theo sau tôi.
Đó là bà.
Nhìn thấy bà, tôi vừa lo vừa giận.
“Sao bà lại tới đây?”
“Bà đã chăm con từ khi con 2 tuổi cho đến khi con 28 tuổi, chăm sóc con quen rồi, nên để con một mình khiến bà không an tâm.”
Bà thật là…
Thế là ngày nào bà cũng cùng tôi lang thang khắp thế gian này.
“Muốn nhìn thì nhìn đi, Đường Bảo của chúng ta không cần trốn tránh người mình thích nữa rồi.”
Bà thấy tôi lơ lửng trước mặt Tần Ngôn thì chỉ cười rồi nói.
Tôi bỗng cảm thấy muốn khóc.
Đúng rồi, có một người đang đứng trước mộ của tôi.
Đó là Lục Chi Ngôn.
“Này, bạn gái cũ. Chơi cùng đi.”
Anh ấy lấy ra một cái loa, bật bản DJ cháy nhất trong quán bar ở ngay trước mộ của tôi.
Hơi làm phiền hàng xóm đó nha.
Ông chú ở mộ bên cạnh phàn nàn với tôi, nói rằng Lục Chi Ngôn đang làm phiền cháu trai ông học bài đấy.
“Đã xuống â.m t.ào đị.a ph.ủ rồi, sao ông vẫn còn bắt cháu phải học như thế.” Đứa cháu oán trách.
“Mày thì hiểu cái gì, không có bằng cấp, ở dưới âm phủ này chỉ có nước đi làm cu li thôi.” Ông tát vào đầu nó một cái.
Cảnh tượng này thực sự làm tôi và bà choáng váng.
May mắn thay, Lục Chi Ngôn hút xong điếu thuốc thì xung quanh bỗng trở nên im ắng.
“Kiếp sau, chúng ta gặp nhau sớm hơn một chút nhé.”
Tôi chưa kịp trả lời thì bên tai đã vang lên tiếng của khán giả xung quanh.
“Vừa đẹp trai vừa thâm tình.”
“Mau nói được đi!”
…
Không chịu nổi sự thúc giục của người khác, tôi nhẹ nhàng đáp: “Được.”
Lục Chi Ngôn đứng trước mặt tôi, rõ ràng là không nghe thấy tiếng, nhưng đôi mắt anh đột nhiên đỏ hoe lên.
Anh ấy ngồi xổm ở đó, không nói lời nào, cố chấp đốt tiền giấy cho tôi.
“Sớm biết như thế này, nếu như lúc đó tôi tranh giành, liệu kết cục có khác đi không?”
“Mau nói phải đi.”
Tôi đứng trước mặt anh, sờ đầu của anh, “Không biết.”
Đám ta.ng của tôi và bà đều là do Tần Ngôn lo liệu.
Tôi không muốn thế, nhưng tôi đã ch.ết rồi, cũng chẳng thể nào phản kháng được.
Lúc đang thu dọn di vật, anh ấy tìm thấy một chiếc hộp đựng giày.
Trong đó cất giấu những bức thư trả lời mà anh ấy đã gửi cho tôi khi tôi còn học trung học.
Anh ấy sốc lắm.
Tay anh run rẩy, đọc hết từng bức thư một, cuối cùng gục xuống đất khóc lớn.
“Hoá ra em mới là Đường Nhiễm.
“Hóa ra người mà anh vẫn luôn thích từ hồi cấp ba chính là em!
“Nhiễm Nhiễm, anh sai rồi, anh tưởng rằng Đường Hi là em, anh tiếp cận cô ấy, anh yêu cô ấy, anh không buông tay cô ấy, là vì anh tưởng cô ấy là em!”
“Anh sai rồi, sai tới mức đi.ên rồi.”
“Em quay về đi có được không, quay về để anh được yêu em thêm một lần nữa.”
“Nhiễm Nhiễm…”
Anh đã khóc đến mức giọng khàn cả đi.
Ồ, luật sư Tần cuối cùng cũng nhớ ra tôi rồi à.
Hóa ra luật sư Tần thích Đường Hi, yêu đến mức sâu đậm như thế, là vì anh ấy nghĩ cô ấy là tôi.
Hóa ra anh ấy cũng từng thích tôi à.
Bà ơi, con muốn khóc quá.
Đêm hôm đó, anh ấy đã uống rất nhiều rư.ợu, cuối cùng vào tết nguyên đán, anh đã gi.eo mình xuống biển sâu.
“Nhiễm Nhiễm, anh tới tìm em đây.”
“Anh yêu em.”
Nghe được ba từ đó, hồn phách của tôi tiêu tan cùng với chấp niệm.
Vậy thì, tạm biệt anh nhé, Tần Ngôn.
Em phải cùng bà đi tìm con của em rồi.
Ông trời ơi, kiếp sau, xin hãy để con và con của con được trở thành chị em nhé.
22
Trong đêm, ở một nơi mà không ai nhìn thấy, một cơn gió mạnh thổi bên ngoài ngôi nhà.
Một lá thư rơi xuống đất bị thổi bay.
Bên trên có chữ viết tay đầy mạnh mẽ mà độc đáo của chàng trai.
“Bạn học Đường Nhiễm thân mến:
Chúc em một ngày bình an!
Em nói rằng em không giỏi vật lý, anh đã soạn ra cho em các ghi chú và phương pháp học tập rồi này, nếu có chỗ nào không hiểu thì nói với anh nhé.
Em nói bạn cùng lớp bắt nạt em hả, anh đã rất lo lắng đó, nhưng anh không biết em đang học ở đâu, nên không có cách nào để giúp em được.
Đừng quan tâ m đến ánh mắt của người khác nhé, trong trái tim anh, em là một cô gái vừa lương thiện, mà lại còn xinh đẹp, em xứng đáng nhận được những điều đẹp đẽ nhất trên đời.
Đúng rồi, anh sẽ tới trường đại học ở phía bắc, em cố gắng lên nhé, có được không? Anh sẽ ở trường đại học đợi em.
Bức thư trước em có hỏi anh, anh thích kiểu con gái như thế nào, đợi em tới trường đại học của anh, anh sẽ đích thân nói cho em biết nhé, được chứ?
Gần đây nhiệt độ đã giảm xuống rất nhiều, thành phố của em có bị lạnh không? Mặc nhiều quần áo hơn và đừng giảm cân nữa nhé.
Nếu gặp khó khăn thì cũng đừng sợ hãi, anh vĩnh viễn sẽ luôn đứng đằng sau lưng em.
Anh trai của em, Tần Ngôn.”
Cuối thư, có một dòng mực vẫn còn ướt.
Giống như ai đó vừa mới viết nó vậy.
“Bạn học Đường Nhiễm thân mến:
Chúc em một ngày bình an!
Bây giờ anh có thể nói cho em biết rồi, cô gái mà anh thích, có một con mèo nhỏ màu cam, cô ấy có hơi nhút nhát, cũng rất tự ti và nhạy cảm.
Nhưng không phải anh thích cô ấy vì ưu điểm của cô ấy đâu, anh yêu cô ấy, nhìn thấy sự mong manh và bướng bỉnh của cô ấy, anh đau lòng lắm, nhưng lại càng yêu cô ấy nhiều hơn.
Tên cô ấy là Đường Nhiễm.
Bây giờ anh phải xuống đó để cưới cô ấy rồi.
Anh trai của em, Tần Ngôn.”
Gió lớn thổi bức thư tay bay lên không trung, rồi lại bị gió thổi bay lên tầng hai, cuối cùng đáp xuống những bông cúc nhỏ trồng khắp sân vườn.
Một lúc sau, trên trời đổ xuống những cơn mưa nặng hạt.
Mưa rơi trên bức thư tay đó, chữ viết trên giấy mờ đi, những nét mực đen theo mưa thấm vào trong lòng đất.
Lá thư ấy của chàng trai, cô gái đã nhận được rồi.
– End-