Ngàn Năm Say

Chương 47: Buồn thương nhân loại bất tài, để cho thần thú luôn hoài chở che



Đường đã mở, sợ chi lắt léoLũ quan vui vài mẹo lơ mơNhân ngư đùa với kẻ khờQuân sư lập lại thế cờ tam phân.

Bạch Vân ngày hôm sau tỉnh dậy đã thấy tay đau không chịu nổi, nàng còn nghĩ là mình tiêu rồi, cổ độc lại tiếp tục muốn khống chế mình, lập tức ôm lại bàn tay, thế nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra.

Trịnh Khinh Ái thì lời một trận cười do trò ấu trĩ của nàng.

“Cảm thấy thế nào?” Tay phải của Thiên nữ nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng, hỏi nhỏ. “Tốt hơn không?”

“Chẳng lẽ cổ đã được lấy ra rồi?” Bạch Vân ngạc nhiên hỏi.

Trịnh Khinh Ái gật đầu: “Ta đã lừa Bạch Vân bao giờ chưa?”

Ai ngờ lúc này Bạch Vân lại rủ mi.

“Có.”

Trịnh Khinh Ái “…”

“Rất nhiều.”

Thiên nữ hắng giọng, định đổi chủ đề.

“Giấu giếm cũng có thể coi là có tội.” Bạch Vân chen vào.

Trịnh Khinh Ái vội đứng dậy, phủi áo mình, sau đó kiếm cớ bước ra ngoài.

“Mau rửa mặt rồi ra ăn cơm, Thất Tinh chuẩn bị xong rồi.”

Bạch Vân bật cười, một chút cay đắng nơi cổ họng khiến nàng nuốt nước bọt cũng khó khăn, nhưng nàng lại vờ như không có gì, đuổi theo nàng ta.

“Trịnh Khinh Ái? Nàng định chạy sao?” Bạch Vân vừa nói, vừa muốn nắm lấy tay trái của người kia. Ai ngờ Thiên nữ lại nhẹ nhàng xoay một vòng, dùng tay phải bắt lấy tay nàng.

Bạch Vân “…”

Quỳnh An vừa ra khỏi phòng “…” Khiêu vũ chào buổi sáng hả?

Trịnh Khinh Ái hôm nay mặc một bộ váy trắng, ống tay áo rất dày, trông dịu dàng lại thoát tục, bàn tay phải của nàng ta xuyên qua lớp vải mà nắm lấy Bạch Vân, mềm mại, ấm áp.

“Đi ăn thôi, đừng đùa nữa.”

Bạch Vân bị giọng nói dịu dàng của Trịnh Khinh Ái làm mù mắt, nhẹ nhàng đáp:

“Được rồi.”

Hai người cùng dắt nhau ra bàn ăn.

Quỳnh An bị ép ăn cơm chó vào buổi sáng “…”

Thôi được rồi, dù sao cũng là tri kỷ nhà người ta. Cô có thể nói gì chứ? Cô chỉ có thể sủa thôi.

Gâu.

Đồ ăn Thất Tinh nấu rất ngon. Bạch Vân chợt nhận ra điều này sau khi khỏe lại, nhưng Trịnh Khinh Ái lại ăn rất ít, Thiên nữ bình thường đã ăn ít, nên rất ít mà Bạch Vân nghĩ tới chính là cực kỳ cực kỳ ít. Tay trái của nàng rũ xuống, giấu trong ống tay áo, lúc ăn lại chỉ gắp vài miếng thịt bỏ vào miệng, cũng chẳng ăn bao nhiêu cơm.

Bạch Vân buông đũa, muốn bắt lấy tay trái người kia, ai ngờ chỉ trong chớp mắt, đũa của Trịnh Khinh Ái lại đang gắp lấy tay của Bạch Vân, cũng giữ lại bàn tay nàng.

Thiên nữ nhướng một bên mày, đầy vẻ tò mò cười hỏi.

“Xem ta vừa gắp được gì đây? Ăn được không nhỉ?”

Bạch Vân xấu hổ rụt tay lại, vùi mặt vào ăn cơm của mình.

Mà người sợ gần chết lúc này là Bạch Mặc Tử. Lỡ như mấy người này biết chuyện người đồng ý dẫn cổ là hắn, thì không phải sẽ tiêu đời sao?

Một người là bạn đồng hành của nàng ta, một người là thần thú của nàng ta, một người là bạn của con gái nàng ta.

Yêu vương thảm, thật sự thảm.

Sau khi ăn xong, mọi người một lần nữa lại bắt đầu ngồi lại với nhau, cùng bàn kế hoạch đối phó Nhân Hòa thôn ma quái này. Bạch Mặc Tử ngồi bên trái Trịnh Khinh Ái, còn Bạch Vân lại ngồi bên phải của nàng.

Thất Tinh là thần thú yêu quý của Thiên nữ lại bị đẩy qua đối diện.

“Trước hết.” Trịnh Khinh Ái lên tiếng đầu tiên. “Ta cần một người…”

Thất Tinh vội vàng giơ tay “Chủ nhân, tôi có thể.”

“Giả làm cô dâu.” Trịnh Khinh Ái nói tiếp.

Mọi người lúc này đưa mắt nhìn dáng vẻ cao hơn một thước tám của Thất Tinh Thần mã.

Bé Bảy méo miệng bỏ tay xuống.

“Ta thì sao?” Bạch Mặc Tử nghiêm túc nói. “Pháp lực của ta không tồi, vừa đẹp trai lại vừa đẹp gái. Ta làm được.”

Trịnh Khinh Ái suy nghĩ nghiêm túc, nhưng Quỳnh An lại cắt ngang.

“Nhưng ngài là yêu vương, rất dễ bị phát hiện.”

Câu này quá đúng, lại chẳng ai cãi được.

“Tôi thì sao?” Bạch Vân giơ tay lên. “Dù sao ban đầu hắn cũng nhắm đến tôi, giờ tôi không trúng cổ nữa, nếu đứng ra có thể gây bất ngờ cho hắn, khiến hắn trở tay không kịp.”

Mọi người phút chốc sáng tỏ. Cứ như thế, nàng dâu giả, nàng dâu thật được xác định trong một buổi sáng.

Trịnh Khinh Ái lăn lộn mấy ngày, rốt cuộc có thời gian nghỉ ngơi. Nàng ta gối đầu lên đùi Bạch Vân, dưới ánh nắng hắt vào cửa sổ, tựa như một con mèo đang nằm sưởi mình.

Bạch Vân đọc sách, thỉnh thoảng lại cúi đầu vuốt đi vài sợi tóc bị gió thổi lên, bám vào gò má.

Quỳnh An cũng ngồi đọc sách ở đối diện “…”

Xem ra sứ mệnh của mình là ăn hết cơm chó của thiên hạ. Quỳnh An thầm nghĩ.

Cô nhìn ra ngoài, Thất Tinh cùng Bạch Mặc Tử đang cùng nhau đánh cờ, hôm nay yêu vương đột nhiên không bám lấy Thiên nữ đòi chơi cờ nữa, nên Trịnh Khinh Ái thoải mái không thôi.

Bạch Vân thấy tay áo của Trịnh Khinh Ái có chút dài, sợ nàng ta bị nóng, liền muốn đưa tay vén lên. Ai ngờ Thiên nữ ngủ thì ngủ, nhưng khi Bạch Vân chuẩn bị hành động thì lại chuẩn xác giữ lấy tay nàng.

“Bạch Vân muốn làm gì đây?” Trịnh Khinh Ái cười hỏi, Bạch Vân nheo mắt nhìn nàng ta, sao đột nhiên nàng lại có cảm giác chẳng những chu sa của Trịnh Khinh Ái đỏ hơn mà môi của nàng ta cũng vậy thế?

“Vén tay áo giúp nàng, sợ nàng nóng.” Bạch Vân nhướng mày, lại muốn chạm đến tay áo của Trịnh Khinh Ái, nhưng vẫn bị người kia dễ dàng chặn đứng, bàn tay của nàng ta dễ dàng giữ chặt hai tay Bạch Vân, nàng không giãy ra được.

“Không nóng, hơi lạnh.” Thiên nữ nói.

“Thế sao? Có cần lấy chăn cho nàng không?” Bạch Vân lại ân cần hỏi.

“Không cần, ôm một chút là lại ấm.” Trịnh Khinh Ái cười đáp, Bạch Vân biết mình bị trêu chọc, nàng chỉ nheo mắt, không đáp lại.

Lòng tôi lạnh. Lạnh lắm luôn. Quỳnh An âm thầm gào khóc..

Thiên nữ cười cười, hưởng thụ ngày nghỉ như thế này cũng không tệ lắm. Ngày mai còn phải đối phó Nhân Hòa thôn này, dù sao vẫn phải chuẩn bị cho tốt.

Càng phải đề phòng Bạch Vân phát giác ra cánh tay của mình nữa. Trịnh Khinh Ái vừa nghĩ vừa rủ mi mắt.

“Được rồi, chúng ta ôn bài nhé.” Thiên nữ đột nhiên nói.

Bạch Vân cùng Quỳnh An ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó cũng quay lại nhìn Trịnh Khinh Ái.

“Có bao nhiêu nguyên tố để lập trận?”

Đáp án mà Bạch Vân và Quỳnh An đồng loạt nghĩ ra là mười một.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, nham, băng, lôi, quang, ám.

Nhưng đáp án của Trịnh Khinh Ái lại là mười hai.

“Tại sao lại là mười hai?” Quỳnh An khó hiểu hỏi.

“Vì có nhân.” Trịnh Khinh Ái đáp. “Nhân là nguyên tố thứ mười hai.”

Thế nên quỷ, yêu, ma, tiên, các tộc khác đều không thể sử dụng trận pháp của nhân loại.

Nhân loại được Địa Tinh thần quân tạo ra, cũng như được ưu ái nhất về mọi mặt.

“Thế nên quỷ tộc có thể giả làm người, muốn phân biệt chỉ cần lập trận. Tuy gọi là tu tiên, nhưng bản chất rất khác, tu tiên của nhân tộc và tu tiên của tiên tộc rất khác nhau. Sở dĩ được đặt như vậy vì tiên rất giống thần, mà nhân loại thì luôn muốn trở thành thần.”

Nhưng cũng sợ thần linh quở trách, vì thế gọi là tu tiên.

“Mà so với tu tiên, ta thích gọi là tu nhân hơn.”

“Nhưng quả thật như vậy có hơi rắc rối.” Bạch Vân nói, tay cầm sách đặt lên mặt mình, kiến thức này kỳ quái quá, nàng từ chối tiếp thu được không?

Trịnh Khinh Ái im lặng một chút, lại hỏi.

“Hai người biết mười hai thần thú bảo hộ chứ?”

“Biết.” Lời này là của Bạch Vân.

“Hả?” Quỳnh An hơi ngơ ngác, cô chưa nghe bao giờ nha, mười hai con giáp hay mười hai cung hoàng đạo thì cô còn rõ.

“Mười hai thần thú cũng có nguyên tố tượng trưng.”

Thiên hải giao long là Hỏa, Cửu dực điểu là Ám, Hỏa Ngân khuyển là Băng, Yên Hà Ngư tính Thủy, Thất tinh thần mã thuộc Kim, Bát diện ngưu là Quang, Tam mục miêu tính Mộc, Bách vĩ hồ ly thuộc Nham, Lưu ly khổng tước là Lôi, Lôi Thủy Dạ Sư thuộc Thổ, Sơn Trà Quỷ tính Phong còn Đọa lạc điêu linh là Nhân.

“Ngày xưa thần thú mạnh mẽ, nhân loại yếu ớt. Thế nên họ chia một năm thành mười hai giai đoạn, mỗi giai đoạn được một thần thú bảo hộ, nhờ uy phong đó mà đổi lại một ít an toàn.”

Con người tạo ra hệ thống này, nên cũng tự đặt mình thành một nguyên tố, gọi là Nhân.

“Tôi sinh 12 tháng 1. Được Lôi thủy dạ sư bảo hộ. Còn cô, Quỳnh An?” Bạch Vân cười hỏi.

Quỳnh An nhẩm nhẩm đếm đếm, cuối cùng chọn ngày sinh thật sự của mình trước đây.

“27 tháng 4.”

“Thiên hải giao long, chả trách nha.” Bạch Vân nén cười nhìn cô, Quỳnh An khó hiểu, tại sao lại chả trách, bộ sai ở đâu hả?

“Trịnh Khinh Ái, nàng do thần thú nào bảo hộ?”

Lần này đến Trịnh Khinh Ái bối rối.

“Trịnh Khinh Ái?”

Thiên nữ kia ngồi dậy, lí nhí nói vài câu mà Bạch Vân nghe cũng không rõ, nàng liền nhích đến gần hơn, lại phát hiện hai tai của Trịnh Khinh Ái đã đỏ bừng.

Nàng gãi nhẹ lòng bàn tay, định sờ lấy, nhưng nàng ta lại nhanh như chớp bật dậy, né khỏi móng vuốt của nàng.

Bạch Vân “…”

Lần thứ ba rồi, chắc chắn có điềm.

Bạch Vân cá 30 ngân thạch.

“Ngườii sinh ngày mấy vậy Thiên nữ?” Quỳnh An cất tiếng hỏi, cô vẫn chưa hiểu tính thần thú bảo hộ như thế nào.

“11 tháng 11.” Trịnh Khinh Ái miễn cưỡng đáp, giọng vẫn nhỏ như muỗi kêu.

Bạch Vân nhướng mày, đột nhiên nhớ ra, 11 tháng 11 là thời điểm bảo hộ của Bách vĩ hồ ly phải không?

Bách vĩ hồ ly lại đang ngồi đánh cờ ở ngoài kia kìa.

Bạch Mặc Tử chẳng hiểu sao lúc này lại chui vào trong phòng, tai của hắn lúc cần thì không thính, lúc không cần thì lại thính phải biết nha.

“Ai sinh 11 tháng 11 cơ?”

Bạch Vân nhịn cười, Quỳnh An vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cô nhìn hai người, rồi lại nhìn sang Trịnh Khinh Ái không nói gì mà quay mặt vào góc tường.

Bạch Vân tốt bụng nhỏ giọng giải thích cho cô một lần.

Quỳnh An hiểu ra, đột nhiên cũng không nhịn được mà thấy buồn cười.

Bạch Mặc Tử không biết sợ lại quay qua quay lại hỏi hai người kia.

“Bạch Vân sinh 11 tháng 11 sao?”

“Không.” Bạch Vân nghiêm túc đáp.

“Vậy Quỳnh An thì sao?”

“Không luôn…” Quỳnh An cố gắng xua tay.

“Vậy là…” Bạch Mặc Tử kéo dài âm thanh, đi đến sau lưng Trịnh Khinh Ái.

“Khinh Ái hả?”

“Biến đi lão hồ ly màu mè!” Trịnh Khinh Ái dùng quạt ngọc xua hắn đi, hai tai đỏ như xuất huyết. Cả ba người trong phòng nhìn nhau, rốt cuộc nhịn không nổi mà đồng loạt bật cười.

Trịnh Khinh Ái ngồi lên giường, gác tay phải lên trán.

“Ghét của nào trời trao của đó mà.”

“Ta thích cô mà” Bạch Mặc Tử nháy mắt.

“Ta thì không.” Thiên nữ đáp ngắn gọn.

Yêu vương tổn thương.

_____________________________________________________

Đừng khóc, người sống chết có số, tay cũng vậy.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.