Bắc Loan ấy, ai mời mà đếnVạn yêu đồ ai bện mà thànhLỡ đường ở chốn phân tranhTiên sinh bày trận gọi nhanh sóng trào.
Đỗ Quyên còn nhớ, đêm Lê Hưng rời đi là thời điểm cuối đông. Trước khi chàng đi, dưới ánh trăng, hai người đã hẹn trao nhau một chiếc vòng đỏ thề ước, cầu cho Cõi Trăng Cao chứng giám, mãi mãi yêu nhau, ngàn năm không đổi.
Đợi khi Lê Hưng trở về, chàng sẽ cưới nàng.
Đỗ Quyên sẽ khoác khăn voan hồng, chờ đợi chàng vén lên.
Thế nhưng, vào một ngày xuân se lạnh, bỗng có làn khói đen lướt qua Nhân Hòa thôn, mang theo thứ bệnh dịch chết chóc. Người trong thôn dính bệnh, chết rất nhiều, cơ hồ không còn chỗ để chôn nữa, xác phải hỏa thiêu dần chất thành đống. Nhân Hòa thôn của những ngày đó, cỏ cây khô héo, nhà nhà tang thương.
Nhờ sự giúp đỡ của Lê Nhẫn, cha của Lê Hưng, họ vốn không đói kém như thế. Chắc có lẽ do thôn này mắc nghiệt, nên bệnh mãi không lui, người chết mỗi lúc một nhiều. Mà kéo theo đó, Lê Tường Vân, vợ của Lê Nhẫn cũng mắc bệnh.
Lê Nhẫn chăm sóc ngày đêm không rời vợ mình, đến một ngày hạ, khi Đỗ Quyên đến để giúp đỡ hai người họ, phát hiện cả hai đều đã chết.
Lê Hưng ở Nhất Kiếm đảo, Đỗ Quyên nhờ trưởng thôn gửi thư cho chàng, nhưng không một lần nào nhận được hồi âm.
Cuối cùng, tang lễ của gia đình họ Lê được thôn dân đứng ra tổ chức. Mà có lẽ thần quân lấy đủ mạng người rồi nên dịch bệnh cũng dần dần lui đi, Nhân Hòa thôn rốt cuộc yên bình trở lại.
Một đêm không trăng nọ, trong ánh nến lập lòe nơi linh đường, Đỗ Quyên vừa đứng trông cho đèn vừa thắp lên không bị gió thổi tắt, vừa lầm bầm khấn vái, mong Lê Nhẫn và Lê Tường Vân hiểu cho đứa con xa xứ của họ. Nàng hứa rằng sau này sẽ chăm sóc Lê Hưng tử tế, không để cho chàng quá đau buồn.
Đỗ Quyên thề với gia đình nhà họ Lê, nàng sẽ khiến Lê Hưng hạnh phúc.
Mà cũng vào đêm đó, trưởng thôn đến linh đường, một mình hắn, và nàng.
Đỗ Quyên cố gắng cầu xin hắn, nàng bảo rằng mình đã có người yêu, nàng bảo mình yêu Lê Hưng, nhưng hết lần này đến lần khác, mặc cho nàng có giãy giụa đến đâu, nàng vẫn không thể thoát được bàn tay dơ bẩn đó.
Ngay trước linh đường của cha mẹ người nàng yêu, nàng bị c**ng hi3p.
Sự nhơ bẩn ấy quấn lấy nàng, khiến Đỗ Quyên cảm thấy ghê tởm bản thân đến cùng cực, nàng đem mình dìm vào nước để gột sạch nó, nhưng dù có cố gắng đến mấy cũng không thể làm trôi đi sự ô uế của gã trưởng thôn trên người mình.
Nàng đã bị vấy bẩn, nàng không còn xứng đáng với Lê Hưng nữa. Cơ thể này từng tấc đều bẩn thỉu.
Nhưng rồi Đỗ Quyên nhận ra, lỗi lầm chẳng phải của nàng, lỗi lầm là của gã trưởng thôn đạo đức giả kia.
Chỉ cần nàng nói ra sự thật, dân làng sẽ tin tưởng nàng, đúng vậy, họ là người tốt, họ sẽ tin nàng.
Ngày hôm sau, Đỗ Quyên muốn đi tố cáo tội ác của trưởng thôn, nhưng khi nàng vừa ra khỏi cửa, một đứa trẻ cầm đá ném vào đầu nàng, máu chảy xuống dọc theo thái dương, tai của Đỗ Quyên như ù đi, nàng ngỡ ngàng nhìn vào đám trẻ trước mặt, ngày hôm qua chúng vẫn còn bám theo nàng chơi đùa.
Đám trẻ xôn xao mắng bảo nàng lăng loàn, trắc nết, trưởng thôn đã thấy nàng cùng người đàn ông khác gi@o hoan trong linh đường của nhà họ Lê.
Trẻ con không hiểu sự đời, lời nói ra chỉ là học theo người khác nói, thế nhưng Đỗ Quyên nghe xong cũng không tránh khỏi mà run rẩy toàn thân.
Nàng không, trưởng thôn mới là kẻ đã c**ng hi3p nàng, Đỗ Quyên không có.
Không ai tin nàng. Đỗ Quyên van xin họ, nàng cố gắng chứng minh sự trong sạch của mình, nhưng chẳng một ai đoái hoài tới. Cứ hễ nàng đi tới đâu, lời mắng nhiếc lại kéo theo đến đó, rõ ràng khi Lê Hưng ở đây, khi nhà họ Lê còn sống, thôn dân vẫn rất yêu mến nàng, luôn chủ động đến làm thân với nàng.
Là do Đỗ Quyên cả tin, hay do lòng người vốn sâu không thấy đáy đây?
Đỗ Quyên tự nhốt mình trong nhà, nàng không dám ra ngoài gặp ai, nàng không tin bất kỳ ai nữa. Những dân làng thân thiện trước đây dường như không còn tồn tại, thế những thứ vất vưởng bên ngoài cánh cửa kia, sẵn sàng thóa mạ Đỗ Quyên là ai?
Đúng vậy, là ai?
Lại một buổi tối không trăng, có đám đàn ông xông vào nhà Đỗ Quyên, hết người này đến người khác, hết người này đến người khác…
Là cầm thú. Là súc sinh. Là quỷ đội lốt người.
Đỗ Quyên vùng vẫy chạy khỏi nhà, song vẫn bị bắt lại mà đánh tới tấp, chúng vừa đánh vừa chửi bới, chúng bảo rằng chúng đang trừng phạt nàng. Một má đào có cơ thể vấy bẩn sẽ bị trừng phạt sao? Hay một má đào bị đổ oan đây?
Nàng không thể chết, nhưng nàng có thể làm gì? Đỗ Quyên tự trấn an mình, nàng phải nhẫn nhục chịu đựng, chờ Lê Hưng trở về, chàng sẽ giải oan cho nàng.
Nhưng rồi, trưởng thôn lại đến, hắn mắng nhiếc nàng, bảo nàng lăng loàn, mắng nàng d@m đãng, hắn bảo rằng mọi lá thư nàng gửi cho Lê Hưng hắn đều đốt bỏ cả rồi, chẳng bức nào đến được tay chàng cả. Hắn khuyên nàng nên ngoan ngoãn chấp nhận số phận của mình, bởi Lê Hưng sẽ chẳng trở về đâu.
Rồi một lần nữa, bầu trời không nhìn thấy ánh trăng.
Nhưng lần này nàng đã không còn tỉnh lại. Vĩnh viễn không.
Trưởng thôn nói với thôn dân rằng Đỗ Quyên quá xấu hổ nên tự vẫn. Bọn họ chửi bới nàng là thế, nhưng khi Đỗ Quyên chết đi lại sợ bị nàng nguyền rủa, bèn buộc đá vào người nàng, dìm nàng xuống một cái hồ.
Mùa xuân năm sau, Lê Hưng trở về, cha mẹ đã chết, còn người chàng yêu bị bảo rằng đã theo một kẻ xa lạ rời làng.
Lê Hưng không tin, chàng cố gắng tra hỏi trưởng thôn, nhưng hết lần này đến lần khác đều bị ông ta lảng tránh. Lòng nghi ngờ trỗi dậy, chàng trở về nhà tìm kiếm để rồi phát hiện ra toàn bộ tiền bạc mà cha mẹ chàng để lại đều đã biến mất.
Và một bức thư của Đỗ Quyên.
Năm ngày sau, Lê Hưng tìm được thi thể đã thối rữa của người chàng yêu ở trong lòng hồ.
Lê Hưng muốn g iết chết những kẻ đáng nguyền rủa ở Nhân Hòa thôn này, nhưng giết chúng thì sao? Đỗ Quyên của chàng cũng chẳng thể nào sống lại được. Đúng lúc đó, như được ông trời sắp đặt, Lê Hưng gặp một thiếu nữ.
Thiếu nữ chừng 18 tuổi, mặc một bộ váy màu lục, sẫm lại gần như đen, nàng ta đeo sau lưng một giỏ trúc, kì lạ là giữa bao nhiêu ngôi nhà, nàng lại ghé đến cửa của nhà họ Lê để xin một ngụm nước uống.
Thiếu nữ uống xong rồi, lại bảo mình muốn trả ơn.
Lê Hưng hơi ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt nàng ta ánh lên sắc xanh.
Nàng ta không phải người, nàng ta là yêu.
“Đừng đề phòng như vậy, tôi chỉ muốn trả ơn mà thôi.” Thiếu nữ cười nói, môi anh đào nhẹ nhàng cong lên.
“Để xem…” Nàng ta kéo dài giọng, từ trong giỏ trúc lấy ra giấy bút, nguệch ngoạc viết lên mấy dòng, sau đó đưa cho Lê Hưng.
Trên đó ghi lại phương pháp nuôi cổ cùng nghi lễ đọa hồn lẫn dẫn hồn.
Đến khi Lê Hưng xem xong ngẩng đầu lên, thiếu nữ kỳ lạ kia đã biến mất. Còn hắn thì tự nhen nhóm trong đầu một kế hoạch gần như bất khả thi.
Một năm sau, Lê Hưng thành công đọa hồn của Đỗ Quyên, khiến linh hồn Đỗ Quyên trở về dương thế. Nhưng nàng không nhớ hắn, nàng chỉ căm hận hắn, trách Lê Hưng vì sao không trở về sớm hơn.
Lê Hưng đem linh hồn của Đỗ Quyên gắn kết với chiếc vòng tay màu đỏ mà hai người đã dùng để thề ước. Hắn bỏ cổ thôn dân, biến họ thành con rối phục vụ cho mình.
Còn bản thân thì tự phong ấn lại mạch sống, nằm vào quan tài, đợi cho người hợp mệnh cách với Đỗ Quyên xuất hiện.
Và giờ đây, Lê Hưng cố nhấc mình ra khỏi quan tài, cúi lạy người trước mặt, bởi vì hắn biết, nếu chiếc vòng kia bị dẫm nát, người hắn yêu nhất cũng sẽ không còn.
Nếu Đỗ Quyên không còn nữa, mọi thứ hắn làm đều sẽ trở thành vô nghĩa.
Trịnh Khinh Ái đẩy ra đám người dính cổ nay đã đứng yên bất động, nàng ta đá chiếc vòng đỏ về phía hắn, sau đó nhún chân, dùng khinh công nhảy ra ngoài, đạp lên nóc kiệu hoa, nhanh chóng chạy đi đến điểm có pháo sáng.
Nàng ta hành động rất nhanh, lời cũng không kịp để lại, đủ thấy có bao nhiêu gấp gáp.
Bạch Mặc Tử nhảy xuống khỏi nóc nhà, vội ra hiệu cho Thất Tinh mang theo Lê Hưng đang quỳ dưới đất, tay hắn vẫn nắm chặt chiếc vòng đỏ kia, miệng còn lẩm bẩm gì đó, nhìn qua vô cùng kỳ dị.
Trịnh Khinh Ái nhảy lên đ ỉnh của một ngọn cây, mượn lực lao về trước, tà áo trên không trung vút qua hệt như cánh bướm đỏ, thoáng chốc đã không còn thấy bóng dáng của nàng. Bạch Mặc Tử phía sau có đuổi theo cách mấy cũng không kịp.
“Bé Bảy!” Hắn quay đầu lại. “Ngươi mau bảo tên nhân loại kia gỡ phép hắn yểm trên người ta xuống! Ta phải đuổi kịp Khinh Ái.”
Yêu tộc, hay nói đúng hơn là những người không theo võ đạo đều không có nội lực. Còn thứ linh lực họ sở hữu tuy huyền diệu, kì ảo, nhưng một khi bị phong ấn hoặc cạn kiệt thì sẽ trở nên vô dụng. Không thể gọi pháp khí phi hành, càng không thể dịch chuyển đuổi theo.
Lê Hưng nâng đôi mắt ráo hoảnh lên mà nhìn chằm chằm vào Bạch Mặc Tử, yêu vương hơi rợn da gà, lại mở miệng hối thúc Thất Tinh.
“Bé Bảy, mau ép hắn đi!”
Thất Tinh “…”
Ai ngờ Lê Hưng chỉ chậm chạp nói:
“Một ngày sau mới giải được.”
Bạch Mặc Tử “…”
Yêu vương quay đầu nhìn theo hướng mà Trịnh Khinh Ái vừa lướt qua, nhưng chẳng còn thấy bóng dáng của nàng nữa.
Bạch Mặc Tử thở dài, quyết định từ từ đi theo vẫn tốt hơn.
Bạch Vân cố sức đẩy ra nắp quan tài, nội lực trong cơ thể liên tục dồn vào đòn đánh, nhưng có tung ra bao nhiêu cũng đều biến mất không thấy tăm hơi, bàn tay vì quá dùng sức mà không ngừng nổi lên từng vết bầm tím. Nàng cầm chặt chủy thủ, muốn dùng sức thoát ra ngoài nhưng bất thành.
Bạch Vân càng nghĩ càng giận dữ, sức lực tung ra cũng ngày càng mạnh, nhưng dù nàng có đau đớn đến đâu thì cái quan tài cũng không suy chuyển dù chỉ một ly.
Đột nhiên cổ bị siết lấy, bên cạnh từ lúc nào đã xuất hiện thêm một quỷ nữ, đồng tử trong mắt Bạch Vân co rút, nàng vùng vẫy muốn tách khỏi ả.
Cổ càng lúc càng đau đớn, Bạch Vân loáng thoáng nhớ đến vết siết trên cổ Trịnh Khinh Ái lần trước. Làm sao nàng ta thoát ra?
Không khí dần ít đi, sức lực của Bạch Vân cũng ngày một yếu dần, nàng cố ngửa cổ, yếu ớt thở hắt ra từng hơi.
Không được, Bạch Vân thoáng liếc mắt về phía chiếc vòng tay của mình. Nhanh chóng bấu siết vào nó. Dường như có tác dụng, nữ quỷ nọ ăn đau, lập tức lùi về sau.
Quỳnh An ngẩng đầu nhìn lên trời, tia sáng mà cô bắn lên đã biến mất tự lúc nào nhưng vẫn chưa thấy ai xuất hiện cứu giúp. Trịnh Khinh Ái tối qua đã bàn bạc rằng nếu gặp bất trắc không xử lý được hãy dùng linh lực bắn một tia sáng lên bầu trời, bọn họ sẽ lập tức ứng cứu. Có lẽ phía bên kia cũng không ổn, Quỳnh An nghĩ thầm, cô không còn cách nào khác phải cố giãy thoát khỏi đám thôn dân, ai ngờ bọn người này lại hệt như rối gỗ đứt dây, để cho Quỳnh An dễ dàng mà thoát ra ngoài.
Cô nhìn sang bên huyệt mộ, đám người điên bên đó cũng dừng đào bới, đứng yên không động, dưới vầng sáng mặt trời, trông như những bức tượng bằng đồng.
Quỳnh An vẫn chưa kịp bò đến gần huyệt, thì đã thấy một bóng đỏ trên trời bổ xuống, làm cô giật mình nhảy lùi về sau.
Trịnh Khinh Ái đáp bên cạnh quan tài của Bạch Vân, đất đã lấp hơn phân nửa. Thiên nữ đá bọn thôn dân đứng cạnh huyệt sang bên, đôi môi cắn chặt, Quỳnh An nhìn thấy dáng vẻ của nàng liền lùi về sau thêm mấy bước.
Trịnh Khinh Ái đâm kiếm vào giữa nắm quan tài, cố sức muốn nhấc nó lên, nhưng một bàn tay đã mất, khiến nàng ta làm mọi thứ cũng trở nên khó khăn vô cùng.
Bạch Vân nằm trong quan tài cố gắng chống chọi với quỷ nữ, lúc này ánh sáng ập vào qua khe hở, quỷ nữ còn đang giằng co với nàng chợt biến mất. Bạch Vân còn muốn thở ra một tí, nhưng khi vừa thấy dáng vẻ của Trịnh Khinh Ái, liền muốn nhảy vọt ra.
“Trịnh Khinh Ái!”
“Đợi một chút, nằm xuống đi.” Trịnh Khinh Ái trấn an nàng, nàng ta nhấn kiếm vào sâu hơn, Quỳnh An cũng vội vàng chạy tới, cùng lúc giúp vị thiên nữ này đẩy ra nắp quan tài.
Bát diện vô sắc kiếm giờ đây bị xem như một cái đòn bẩy, Trịnh Khinh Ái trụ chân dưới mặt đất, cả người dùng lực, nhẹ nhàng đẩy lên, khiến từng chiếc đinh trong nắp quan tài bung ra ngoài, cát theo đó cũng tràn vào trong.
Quỳnh An chạy tới giúp nhưng rốt cuộc vô dụng bèn lùi về sau “…”
Bạch Vân bật người chui ra, đất cát tràn vào miệng cũng chẳng còn để tâm nữa. Nàng vội vàng trèo lên khỏi huyệt, vô tình nắm lấy tay trái của Trịnh Khinh Ái.
Kết quả chỉ nắm được một cổ tay trống rỗng.
Mặt Trịnh Khinh Ái tái nhợt, vội vàng rút lại tay mình, dùng tay phải nắm lấy tay nàng.
“Cẩn thận chút, đừng để ngã.”
“Tay trái của nàng…”
“Nó không sao.” Nàng ta nói khẽ.
Bạch Vân ngẩng đầu lên, nàng chau mày, giãn ra, rồi lại bật cười cay đắng.
“Nàng lại gạt tôi. Thiên nữ hóa ra cũng chỉ là một kẻ lừa đảo không hơn.”
“Ta thuận hai tay, tay trái bị thương thì dùng tay phải thôi.” Người kia thấp giọng biện minh.
Quỳnh An từ sau rụt rè đi lên, cô không dám hỏi gì cả, đôi tình nhân này đêm qua còn ân ái nhau, sao giờ lại cãi nhau rồi.
“Thiên nữ chắc chắn?” Bạch Vân nhướn mày.
“… Chắc chắn.”
“Hóa ra là vậy sao?” Bạch Vân còn chưa kịp nói tiếp, Trịnh Khinh Ái đã cắm kiếm xuống đất, sau đó cầm lấy bàn tay vẫn đang rỉ máu của nàng. Bạch Vân nhìn hành động của nàng ta, không nói gì thêm.
Thiên nữ nhìn vẻ mặt vô tâm của nàng, thoáng mím môi.
“Băng bó nhé?” Trịnh Khinh Ái hỏi.
Bạch Vân nhìn người kia, cuối cùng chỉ đáp lại một tiếng ừ nhỏ nhẹ.
Nhưng người băng bó cho nàng lại là Quỳnh An?
“Gì…? Tôi bị bắt chứ không có chủ động đâu, đừng có liếc tôi như vậy.” Quỳnh An vừa băng bó vừa oan ức nói.
“Không có liếc.” Bạch Vân đáp lại, nàng không thèm liếc.
“Thế đang làm gì kia?”
“Đang nhìn chăm chú.”
Quỳnh An “…”
Lúc hai người vẫn đang người một câu tôi một câu thì Thất Tinh cùng Bạch Mặc Tử đã xách theo Lê Hưng đi đến. Bạch Mặc Tử đi một quãng đường dài, nay chống tay lên lưng Thất Tinh thở không ra hơi. Mà Lê công tử vẫn còn mặc đồ cưới, sắc mặt nhợt nhạt, trên tay cầm chặt sợi chỉ đỏ kia.
Thất Tinh ném Lê Hưng xuống đất, mà khi Lê Hưng ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên tay của Bạch Vân cùng Quỳnh An đều có vòng đỏ, lập tức ngẩn người.
Trịnh Khinh Ái tách khỏi Bạch Vân, nàng nhẹ nhàng tháo xuống chiếc vòng bằng chỉ đỏ trên tay tri kỷ của mình, ném đến cho hắn.
“Đây mới là thật.”
Chiếc vòng nằm cách hắn một thước, Lê Hưng vội vàng bò tới nhặt lấy, phủ nó trong bàn tay, xem như kho báu mà ôm chặt trong lòng.
“Lê công tử, ta nghĩ mình cần một lời giải thích.”
Đột nhiên, một quỷ nữ mặc váy cưới xuất hiện trước mặt mọi người, với bộ dạng ẩm ướt ghê tởm, hai má hóp sâu, khóe miệng rách đến mang tai, ả chắn trước người Lê Hưng, rồi bất chợt lao vào Trịnh Khinh Ái.
__________________________________________
Hôm nay người dí các bạn là tôi:Đ