Ngàn Năm Say

Chương 54: Lẽ đời toàn thứ oái oăm, nương dâu bãi bể, vầng trăng cũng tàn



Danh tiếng đã vang lừng khắp chốnGiữ non sông, nguy khốn sá gìDẫu cho trời đất suy viTrăm năm hồng chí cũng vì muôn dân

Trịnh Khinh Ái không để tâm đ ến vẻ ngạc nhiên của mọi người, nàng ta nhẹ nhàng nói tiếp.

“Lê công tử, tuy ngươi chưa gặp ta bao giờ, nhưng ta đã nghe qua về ngươi.”

Khi Lê Hưng vẫn còn đang ngờ vực, chưa hiểu rõ ngọn ngành, Trịnh Khinh Ái lại bất ngờ ra điều kiện, mà đối với hắn lúc này, phải nói là cầu còn không được.

“Những chuyện diễn ra ở nơi này, ta không muốn tính toán với ngươi.”

“Chỉ cần ngươi gỡ bỏ trận pháp, để chúng ta rời khỏi đây là được.”

Lê Hưng sững sờ, hắn đối phó với Trịnh Khinh Ái cũng tốn không ít công sức, từ lúc điều khiển cổ tấn công nàng, cho đến dùng thuật che mắt chuẩn bị cho nàng một bàn đồ ăn đầy côn trùng sống.

Nếu có người khác dám bày mưu với hắn như vậy, Lê Hưng không chắc mình sẽ bỏ qua dễ dàng.

Nhưng người này dư thừa khả năng trả thù, lại chỉ nói một câu không muốn tính toán.

Là tỏ vẻ thanh cao hay vốn không nhiễm bụi trần đây?

“Không được!” Thất Tinh, Bạch Vân và Bạch Mặc Tử lên tiếng, gần như cùng một lúc.

Còn tay của Trịnh Khinh Ái thì sao?

Ba người đó đồng lòng nghĩ, sau đó lại làm ra vẻ phải đòi được cái tay trở về mới chịu.

Bạch Mặc Tử muốn tiến lên trước nói cho rõ ràng, nhưng Trịnh Khinh Ái cản hắn lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Bạch Vân đứng phía sau nhẹ mím môi, yên lặng xem tình hình.

“Khinh Ái! Cô làm vậy mà coi được hả? Rõ ràng là mình chịu thiệt mà!” Bạch Mặc Tử bực bội đến giậm chân.

Trịnh Khinh Ái ngược lại làm ngơ lời hắn, lần nữa hỏi Lê Hưng có đồng ý không.

Lê Hưng thoáng suy tư đôi chút, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đáp ứng bọn họ rằng ngày mai sẽ gỡ xuống trận pháp, để bọn họ rời đi.

Với hắn đây là lựa chọn tốt nhất, nếu hắn vẫn muốn bảo vệ Đỗ Quyên.

Trịnh Khinh Ái hài lòng mỉm cười, ra hiệu cho mọi người trở về chờ đợi. Bạch Mặc Tử không vui, cả đoạn đường chẳng thèm lên tiếng một câu, khiến cho không khí xung quanh cũng theo đó mà căng thẳng.

“Thiên nữ…” Quỳnh An muốn làm dịu mọi thứ bèn tiến lên nói chuyện, “Làm sao mà… Người có thể bay lên trên không trung được vậy? Theo tôi nhớ thì người theo võ đạo mà.”

Trịnh Khinh Ái vẫn chưa kịp đáp lại cô thì Bạch Vân đã bất ngờ lên tiếng.

“Không cụt chân thì có thể bay thôi.” Nàng nói xong cũng nhận ra mình lỡ lời, vội vàng ngậm miệng lại, sau đó lo sợ nhìn về phía Trịnh Khinh Ái, dường như muốn xem biểu hiện của người kia thế nào.

Ngược lại, Thiên nữ chỉ nhẹ nhàng cười.

“Bạch Vân không cụt chân mà, sao chỉ đứng trên cành cây vậy?”

Bạch Vân “…”

Bạch Vân coi như tự lấy đá đập mình, không nói thêm bất kì điều gì nữa.

“Nó là một loại khinh công, gọi là Đạp diệp thâu thiên.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng giải thích, Quỳnh An gật gù xem như nghe hiểu. Mọi thứ ở lục địa Đại Ngư này đều vượt quá tưởng tượng của cô, vì vậy nếu có xuất hiện thêm một loại khinh công phi khoa học nữa cũng chẳng có gì lạ.

Trái lại, không khí vừa được khuấy động chưa bao lâu thì trở về với bản chất im lặng của nó. Quỳnh An gãi gãi mũi, cũng chẳng dám lên tiếng nữa.

Thất Tinh vừa về đã muốn nấu cơm vì lo chủ nhân quá sức, còn Quỳnh An vì vai diễn cô dâu kia mà lo được lo mất mấy ngày nay, được rảnh rang rồi thì phải ăn cơm cho thật ngon. Cô nghĩ nghĩ, cuối cùng ném đại chiếc khăn voan hồng mà mình vô thức giữ trên tay vào một căn phòng nào đó, rồi vội vàng chạy theo Thất Tinh nấu cơm.

Bạch Mặc Tử ngược lại trốn về phòng mình, chẳng thèm quan tâm chuyện thiên hạ nữa.

Trịnh Khinh Ái ngồi trên giường, đối diện với Bạch Vân, nàng ta hơi nhướng mày lên, ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay quạt ngọc. Không gian im lặng đến đáng sợ, vị “tri kỷ” trước mặt Trịnh Khinh Ái chẳng biết đang nghĩ gì mà từ nãy đến giờ vẫn mặt ủ mày chau. Sau một hồi, Bạch Vân bất ngờ hắng giọng.

Có lẽ vì bất ngờ, quạt ngọc trên tay Trịnh Khinh Ái rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, phát ra âm thanh trầm đục.

Hai người không ai bảo ai, cùng lúc cúi xuống nhặt nó, bỗng nhiên một ngọn gió thổi đến, khiến chiếc khăn hồng của Quỳnh An bay lên, phủ lấy cả hai.

“Bạch Vân có nghĩ rằng trời muốn chúng ta cưới nhau không?” Trịnh Khinh Ái ủ rũ buông ra một lời đùa cợt, ai ngờ Bạch Vân chỉ lặng im không đáp, khẽ khàng quay mặt đi.

Chiếc khăn vẫn còn che trên người vị Thiên nữ kia, mà nàng cũng chẳng buồn bỏ xuống, ngược lại còn ngồi thẳng trên giường, tư thế nghiêm chỉnh hệt như một nàng dâu đang đợi chàng rể đến vén khăn.

Bạch Vân nhìn váy của mình, rồi nhìn váy của nàng, môi vô thức mím chặt lại.

Đúng là giống hệt đồ cưới.

“Phu nhân không đến vén khăn sao?” Trịnh Khinh Ái nói, trên miệng ngậm một ý cười rất nhẹ.

Bạch Vân lùi về sau một bước, đáp lại ngắn gọn.

“Tôi không cưới một kẻ lừa gạt.”

“Ta không gạt Bạch Vân.” Trịnh Khinh Ái rủ mi.

“Tôi có nên nghi ngờ Thiên nữ không?” Bạch Vân cười hỏi, Trịnh Khinh Ái chỉ yếu ớt đáp lại.

“Ta đã bảo nó…”

Lời còn chưa thoát ra khỏi miệng, Quỳnh An đã ló đầu vào trong, cô đưa mắt nhìn hai người váy đỏ, một người còn đội khăn voan, đột nhiên có chút không biết nên mở miệng nói gì.

Quỳnh An nuốt nước bọt nửa ngày, cuối cùng bỏ lại một câu trước khi chạy mất.

“Cơm nấu xong rồi… Hai người, cưới nhau xong thì ra ăn nhé…”

Bạch Vân, Trịnh Khinh Ái “…”

Quỳnh An ngồi bên ngoài đợi mãi, cuối cùng cũng nhìn thấy Trịnh Khinh Ái bước ra, mà Bạch Vân phải hơn nửa tiếng sau mới xuất hiện. Cả bữa cơm chẳng thấy Bạch Mặc Tử đâu, không khí giữa cặp đôi tri kỷ kia thì lại vô cùng căng thẳng, Thất Tinh từ đối diện bắn ánh mắt cho cô, dường như muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra. Nhưng Quỳnh An có biết cái mẹ gì đâu, cô chỉ có thể lắc đầu, cố nhai cho hết cơm.

Đỉnh điểm là khi chỉ còn lại một miếng cá duy nhất trên đ ĩa, đôi đũa của Bạch Vân và Trịnh Khinh Ái lại cùng lúc hướng về nó. Hai người đồng loạt dừng lại động tác giữa không trung.

Cuối cùng Bạch Vân là người đầu tiên hành động, nàng nhanh tay đâm đũa xuống, ai ngờ Trịnh Khinh Ái lại nhẹ nhàng động vào bên phải của đ ĩa cá, khiến đũa của Bạch Vân đâm hụt.

Thiên nữ đảo đũa, muốn gắp lấy miếng cá lại bị Bạch Vân gắp lấy đũa của mình. Hai người nhanh chóng tách ra, sau đó lại biểu diễn một màn cô gắp, ta cản, cô cản, ta gắp.

Thất Tinh và Quỳnh An chỉ muốn ăn cơm “…”

Sau một màn giao tranh, đầu đũa của Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân cùng lúc chạm vào miếng cá kia, cuối cùng không ai bảo ai, đều không gắp nữa.

Quỳnh An đưa đũa về trước, muốn lấy ăn thì lại bị Bạch Vân liếc đến run tay, cuối cùng đành phải buông đũa, vuốt bụng vờ như mình no rồi.

Vấn đề là, vụ này kéo dài đến tận bữa tối!

Bạch Mặc Tử sau khi vui vẻ hơn một tí thì quyết định ngồi xuống ăn cơm cùng, gần cuối bữa cơm, chỉ còn một miếng thịt, yêu vương vui vẻ gắp lấy, chẳng ngờ chân đột nhiên nhói lên một cái, yêu vương đau đến mức buông đũa, muốn há mồm hét lên, lại bị Trịnh Khinh Ái nhét rau vào.

“Ăn ít rau xanh đi yêu vương đại nhân.”

Miếng thịt Bạch Mặc Tử định gắp lại xuất hiện ở trên đ ĩa, còn hướng về phía Bạch Vân. Mặt yêu vương lúc xanh lúc trắng, chỉ biết cúi đầu im lặng nhai rau, sau bữa cơm lại đi cà nhắc về phòng.

Đêm khuya, trăng lấp ló sau mây, Bạch Vân tỉnh mộng.

Nàng mơ thấy mình là người chặt xuống cánh tay của Trịnh Khinh Ái, người kia máu chảy đầm đìa, nhuốm váy đỏ thành một màu nâu sẫm, nhưng cuối cùng vẫn không than lấy một tiếng nào, còn dịu dàng trấn an nàng. Bạch Vân nhìn chằm chằm vào bàn tay, cảm giác trống rỗng kia quá mức rõ ràng, rõ đến mức nàng muốn lừa dối chính mình cũng không được.

Tay trái Trịnh Khinh Ái thực sự đã mất.

Bạch Vân rời giường, nhẹ nhàng tiến vào phòng của người kia.

Trịnh Khinh Ái nằm trên giường, mắt vẫn bịt một đoạn vải trắng, dưới ánh trăng đêm, chu sa trên trán nàng hệt như một vết cắt mờ nhạt. Bạch Vân từng nghĩ Trịnh Khinh Ái vẽ nó quá xấu, những thiếu nữ khác không vẽ hoa thì cũng trăng, nàng ta ngược lại chỉ vẽ một đường thẳng từ mi tâm kéo lên, trông chả yểu điệu chút nào.

Mà sau này Bạch Vân nhận ra, vết chu sa này cũng chẳng phải do Trịnh Khinh Ái vẽ lên. Nó hệt như một vết xăm, khắc vào cuộc đời của nàng ta, mãi không buông bỏ được.

Trong một vài phút giây ngắn ngủi, Bạch Vân bỗng nhiên muốn trở thành vết chu sa.

Nàng nhẹ nhàng chạm tay vào nó, Trịnh Khinh Ái đang nằm nghiêng, tay trái bị nàng giấu sau tay áo.

Bạch Vân dịu dàng mân mê từ vết chu sa xuống sống mũi của nàng ta. Bất chợt, Trịnh Khinh Ái vươn bàn tay, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Bạch Vân.

Trịnh Khinh Ái giữ lấy cổ tay nàng, áp lên má mình, những ngón tay nhẹ nhàng đan vào nhau, rồi như thể vì quá trân trọng mà ve vuốt.

Nàng ta thấp giọng thì thầm gì đó, Bạch Vân muốn cúi đầu nghe, nhưng chẳng hiểu sao Trịnh Khinh Ái không tiếp tục nói nữa.

Bạch Vân nhìn nàng ta, hai cánh mũi đột nhiên cảm thấy cay xót vô cùng.

Nàng chẳng là gì cả, Bạch Vân chẳng là ai giữa thế trần này.

Nhưng Trịnh Khinh Ái hết lần này đến lần khác làm mọi thứ vì nàng.

Nhân loại lạ kỳ lắm, bởi vì khi họ yêu, họ sẽ bắt đầu tự ti, họ sẽ lo được lo mất cho những thứ mình chẳng có bao giờ.

Và Bạch Vân giờ đây cũng vậy.

Nàng cúi đầu, cố gắng nén lại tiếng khóc, cuối cùng chỉ thấp giọng mà nức nở.

Bàn tay phải của Trịnh Khinh Ái đã rời khỏi tay Bạch Vân từ lúc nào, giờ phút này lại nhẹ nhàng chạm lên má nàng, khẽ hỏi:

“Sao lại khóc rồi? Người đang ngủ cũng bị Bạch Vân làm cho thức dậy đấy.”

Bạch Vân ngược lại lắc đầu, không vội vàng hồi đáp, sau hồi lâu tự trấn tĩnh, nàng mới nhẹ nhàng nói.

“Tôi không xứng đáng với những điều này, Thiên nữ.”

“Tôi đã giết rất nhiều người, rất nhiều. Nhưng… Tôi không muốn trở thành một kẻ giết người. Tôi sợ mình chỉ là một tên máu lạnh, Thiên nữ, tôi hèn nhát, tôi đã không thể đối mặt với chính tôi…”

Bạch Vân thổn thức. Nàng là một kẻ ích kỷ, nàng thừa nhận. Nàng chỉ muốn xé rách vẻ giả tạo của người kia, nhưng lại chưa bao giờ chịu cởi xuống lớp vỏ dối trá do chính bản thân tạo dựng nên.

Bạch Vân chẳng mong được hồi đáp, nàng chỉ muốn Trịnh Khinh Ái dừng lại, đừng tiếp tục bảo vệ nàng nữa.

Nàng không thể nhận, cũng không xứng đáng được nhận.

“Bạch Vân.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng gọi.

“Bạch Vân.”

“Vân.”

“Bạch Vân của ta.”

Nàng ta khẽ cười.

“Ta cũng đã giết rất nhiều người.”

Bạch Vân ngẩng đầu, hai tay nâng lên, vội vàng ôm lấy má người đối diện.

“Không, trước đây thì tôi không biết, tôi cũng không muốn biết. Nhưng những thôn dân kia đã trúng cổ… Vì thế, vì thế…”

“Họ vẫn là người, Bạch Vân.”

Trịnh Khinh Ái cắt ngang lời nàng.

“Chỉ cần lấy cổ độc ra, họ vẫn là một con người bình thường.” Trịnh Khinh Ái ngồi dậy, cầm lấy bàn tay của Bạch Vân, giữ nó trên má mình. “Ta cũng chẳng phải một kẻ trong sạch như Bạch Vân tưởng tượng.”

“Ta đã từng giết rất nhiều người, ta giẫm đạp nhân loại dưới chân, chỉ vì điều đó làm ta cảm thấy…” Nàng ta nói đến đây, chợt trở nên im lặng, Bạch Vân nhìn Trịnh Khinh Ái, không hối thúc, chỉ im lặng chờ đợi.

“Vui vẻ… Hẳn là vậy.” Nàng ta mịt mờ nói.

“Nhưng dù cho có vì bất cứ lý do nào, từ tư lợi bản thân đến bảo vệ tính mạng của mình, hay thậm chí là vì thế nhân bá tánh.” Một nụ cười được vẽ trên khuôn mặt đẹp đẽ của nàng, ngỡ như đã được ánh trăng chạm khắc nên.

Từ xưa đến nay, người ta hay bảo, nếu trăng mà chạm được, thì chỉ là một ánh trăng tàn dưới lòng sông mà thôi.

“Thì đó vẫn là mạng người.” Trịnh Khinh Ái nói khẽ. “Anh hùng trên trận mạc sẽ là sát nhân ở đời thường.”

“Đó không chỉ là một lời nói suông, đó là lẽ.”

“Và lẽ là dĩ nhiên phải có, tất nhiên xảy ra, hiển nhiên tồn tại và đương nhiên khó lòng thay đổi.”

Bạch Vân im lặng không đáp, nàng mím chặt môi, cuối cùng chỉ buông ra một tiếng thở dài như bỏ cuộc.

“Vậy tại sao lại bỏ qua cho Lê Hưng?” Bạch Vân lại hỏi, đôi mắt thoáng chốc liếc đến cánh tay trái bị giấu kín kia, răng cắn chặt vào nhau.

Trịnh Khinh Ái ngược lại hắng giọng, kể về một câu chuyện xưa cũ.

Có một anh tài rời làng đi học xa, trước khi đi, hắn đã thề ước với má đào mình yêu rằng sẽ có ngày hắn trở về cưới nàng.

Anh tài dẫu bị bạn bè chê cười, dẫu cho má đào kia chẳng gửi thư cho hắn lần nào, nhưng hắn vẫn một mực tin tưởng nàng sẽ chờ mình.

“Mà nhiều năm sau, ta không còn nghe về anh tài đó nữa. Có người bảo hắn đã trở về quê nhà rồi.”

Bạch Vân gần như đã đoán được đáp án, nhưng trước những những suy nghĩ xen lẫn mình và người dưng, nàng vẫn cất tiếng hỏi.

“Thế anh tài kia có cưới được má đào không?”

“Ta không biết.” Trịnh Khinh Ái đặt tay lên má nàng, nhẹ nhàng đáp.

“Bạch Vân, ta không biết.”

Nàng lặp lại hai lần, cuối cùng lại nhẹ nhàng nói tiếp.

“Kết thúc không phải lúc nào cũng có hậu. Đây chẳng phải là cõi mơ, đây là đời thật, việc thật, sự thật.” Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng lau đi một giọng nước mắt còn vương trên khóe mi của Bạch Vân.

“Và phàm là những điều thật, đều sẽ khiến người ta đau lòng không thể tả.”

“Thế… Có đau lòng bằng tôi đau vì nàng không?” Bạch Vân chợt hỏi, nhẹ nhàng nắm lấy tay của người đối diện, áp sát vào má mình hơn nữa.

Trịnh Khinh Ái ngược lại chỉ lặng im.

“Trịnh Khinh Ái, trả lời tôi.” Bạch Vân nói tiếp, gần như khẩn cầu, dẫu nàng biết Trịnh Khinh Ái có thể lần nữa sẽ trốn chạy.

Nhưng không, Trịnh Khinh Ái đã đáp lại.

“Em không biết. Bạch Vân.”

__________________________________________________

Chương sau kết act Nhân Hòa thôn, năm sau gặp lại, cáo từ.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.