Hai bước này có thể giữ mạng cho thiếu niên, ít nhất thì cậu ta có thể tự do hít thở.
Dương Bách Xuyên thông đường hô hấp bị tắc nghẽn, gương mặt tím tái của thiếu niên bỗng hồng hào hẳn ra, không lâu sau đã khôi phục sắc mặt như bình thường, tuy vẫn vàng vọt tái nhợt nhưng đã tốt hơn vẻ tím tái lúc trước rất nhiều.
Hơn nữa, sau khi Dương Bách Xuyên thông đường hô hấp xong, thiếu niên vẫn luôn hôn mê bỗng bật ra một hơi dài.
Điều này làm cho vợ chồng trung niên bên cạnh, tức là vợ chồng Vương Mộ Sinh và Lý Gia đều thở phào nhẹ nhõm, biết là hôm nay mình gặp được người giỏi y thuật.
Lý Gia là một người mẹ, mừng đến nỗi nước mắt tuôn rơi. Vừa rồi bà ta lo lắng cho con trai đến độ nếu con trai có gì bất trắc thì người làm mẹ này cũng chẳng thiết sống nữa.
Lúc này thấy con trai rốt cuộc cũng hít thở được, sắc mặt cũng khôi phục bình thường, Lý Gia mới yên tâm hơn một chút. Bà ta nhìn bóng lưng Dương Bách Xuyên, lòng tràn đầy cảm kích. Lúc này thấy đối phương vẫn chưa dừng tay, Lý Gia biết rằng chàng trai tài giỏi trước mặt cảm thấy con trai mình vẫn chưa vượt qua nguy hiểm. Bà ta chỉ có thể che miệng khóc, không dám phát ra âm thanh vì sợ quấy rầy đối phương cứu con trai mình.
Vương Mộ Sinh cũng nghĩ giống bà xã, biết rằng hôm nay mình đã gặp được người giỏi y thuật. Mưa vẫn rơi, lúc này việc ông ta có thể làm là cố gắng che ô cho Dương Bách Xuyên để anh cứu chữa cho con trai mình.
Ánh mắt Vương Mộ Sinh nhìn Dương Bách Xuyên tràn đầy tinh quang và kính trọng. Ông ta là người thuộc ban nào đó của quân khu Yên Kinh nên biết nhiều hơn người bình thường, biết rằng ở Trung Quốc thật sự có một số kỳ nhân dị sĩ tồn tại.
Mà Dương Bách Xuyên trông rất trẻ, lớn hơn cậu con trai Vương Tông Nhân khoảng ba bốn tuổi. Chàng trai này trẻ như vậy, không nói đến y thuật, chỉ xét đến sự bình tĩnh khi cứu người cũng đủ thấy bạn cùng trang lứa không thể sánh bằng.
Vương Mộ Sinh thầm suy đoán Dương Bách Xuyên là người truyền thừa của một dòng dõi y học danh giá nào đó. Ông ta tư duy theo bản năng nghề nghiệp, trong mấy vị gạo cội giới Đông y Trung Quốc, vị nào đã thu nhận một đệ tử thanh niên nhỉ?
Vương Mộ Sinh nghĩ hết một vòng mà không nghĩ ra.
Đúng lúc này, Vương Mộ Sinh trông thấy một cảnh tượng chấn động.
Chàng trai trước mặt thu lại bàn tay đặt trên đầu con trai ông ta, sau đó dùng một tay cầm vô lăng đã biến dạng, thình lình hô khẽ một tiếng, một giây sau vô lăng bị bẻ biến dạng.
Tiếp đó, anh cất tiếng gọi: “Đến giúp một tay nào!”
Vương Mộ Sinh sực tỉnh từ cơn chấn động, vội vàng đi đến hợp sức với thanh niên cùng nhấc con trai ra khỏi xe, sau đó chạy thẳng biệt thự. Biệt thự của gia đình ba người này ở ngay phía sau.
Sau khi đặt con trai vào biệt thự, chàng trai dí ngón tay vào người con trai giống như động tác điểm huyệt trong phim võ hiệp, khẽ ấn nhẹ, sau đó dùng lòng bàn tay xoa bóp trên người con trai.
Bảy tám phút sau chàng trai mới dừng lại. Anh thở hắt ra, trán lấm tấm mồ hôi: “Ổn rồi, trước hết để cho cậu ấy nằm nghỉ một lát, về cơ bản đã không còn nguy hiểm đến tính mạng. Khi nào tạnh mưa hai người đưa cậu ấy lên thành phố làm kiểm tra toàn diện nhé!”
Trong lúc nói chuyện với cặp vợ chồng này, cơ thể Dương Bách Xuyên hơi suy nhược, không chống đỡ được bèn ngồi xuống sofa. Vừa rồi anh dùng chân khí chữa trị mạch máu bị đứt ở đầu thiếu niên, tiêu hao quá nhiều chân khí và tinh thần.
Lúc này xong việc, cơ thể cực