Tốc độ đọc của Dương Bách Xuyên làm cho Lưu Tích Kỳ lắc đầu tức giận. Anh ta cho rằng Dương Bách Xuyên hoàn toàn không đọc, chỉ qua loa lấy lệ mà thôi, làm gì có ai đọc sơ yếu lý lịch nhanh như lật sách như thế? Anh ta thật sự cạn lời với Dương Bách Xuyên.
Thật ra Lưu Tích Kỳ không biết là Dương Bách Xuyên tu chân, cho nên trí nhớ vượt xa người bình thường, anh chỉ cần nhìn lướt một lần là có thể nhớ toàn bộ hồ sơ, giống như máy tính quét hình vậy.
Nhưng Dương Bách Xuyên không đọc được suy nghĩ trong lòng Lưu Tích Kỳ, cũng không ngẩng đầu nhìn bọn họ. Lúc này rốt cuộc anh cũng đọc đến một bản sơ yếu lý lịch.
Sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai.
Sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai gần giống với tưởng tượng của anh. Bộ Thanh Mai xuất thân trong gia đình nhà nông ở Cố Đô, vừa mới tốt nghiệp cao đẳng, bằng cấp không cao, mới mười chín tuổi chưa đến hai mươi.
Đúng là một trang giấy trắng.
Dương Bách Xuyên cũng đã đọc hồ sơ của Trương Thiến. Cô ta và Bộ Thanh Mai là bạn cùng trường, nhưng tốt nghiệp sớm hơn Bộ Thanh Mai một năm. Theo địa chỉ trên hồ sơ thì cô ta và Bộ Thanh Mai là đồng hương, thảo nào hai người lại cùng đến ứng tuyển.
Dương Bách Xuyên đặt sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai và Trương Thiến sang một bên, sau đó tìm được một bản sơ yếu lý lịch thú vị trong đống hồ sơ. Một người tên Lý Đại Nghị đã thu hút sự chú ý của Dương Bách Xuyên.
Trong phần giới thiệu sơ lược của Lý Đại Nghị viết anh ta là cảnh sát vũ trang đã xuất ngũ. Có rất nhiều quân nhân xuất ngũ, điều này không có gì đặc biệt, nhưng điểm quan trọng là trong phần giới thiệu sơ lược của Lý Đại Nghị còn ghi một câu, câu này mới là nguyên nhân khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy hứng thú.
Trên đó viết truyền nhân của Mai Hoa Quyền.
Một câu giới thiệu vô cùng đơn giản.
Nhưng Dương Bách Xuyên nhìn ra anh ta là một người luyện võ. Dương Bách Xuyên biết trên khắp Trung Quốc có rất nhiều võ thuật truyền thừa, ngay cả ở quê anh cũng có, tuy nhiên rất nhiều võ thuật đã thất truyền.
Hơn nữa, hầu hết những võ thuật này đều là chút kungfu quyền cước mà thôi.
Tuy vậy Dương Bách Xuyên vẫn cảm thấy hứng thú.
Cho nên anh cũng đặt sơ yếu lý lịch của Lý Đại Nghị cùng chỗ với sơ yếu lý lịch của Bộ Thanh Mai.
Đọc sơ yếu lý lịch thì thấy tuổi của Lý Đại Nghị không lớn lắm, hai mươi sáu tuổi.
Anh ta là người Thiên Tân, không biết tại sao lại đến Tây Bắc tìm việc làm.
Còn một nguyên nhân nữa khiến Dương Bách Xuyên chọn ra sơ yếu lý lịch của Lý Đại Nghị, đó là anh có thiện cảm với quân nhân.
Thời các ông nhà họ Dương, ông hai là người từng lên chiến trường ở Triều Tiên. Cuối cùng sau khi chiến tranh kết thúc, ông hai đã đến Tây Vực xa xôi. Nghe bà nội kể ông hai trở về từ chiến trường chưa đầy mấy năm thì qua đời vì bệnh tật, làm cho ông nội anh rất buồn.
Ông nội là con trai thứ ba trong nhà. Thế hệ ông nội có ba anh em, anh cả chết yểu nên quan hệ giữa ông nội của Dương Bách Xuyên và ông hai rất tốt.
Hồi ấy sau khi ông hai đi lính chưa từng về nhà, đến khi chiến tranh kết thúc ông hai lại chết bệnh ở Tây Vực, muốn về cũng chẳng được vì giao thông bất tiện.
Dương Bách Xuyên nghe bà nội kể rằng lúc đó gia đình nhận được điện báo ông hai bị bệnh qua đời, ông nội anh đã đổ bệnh. Ngày hôm ấy ông nội ôm điện báo đứng ở đầu thôn nhìn về phía Tây Vực, nước mắt tuôn rơi: “Anh hai về nhà rồi, anh hai về nhà rồi.”