Nếu lúc này có người ở bên cạnh Dương Bách Xuyên sẽ phát hiện ra hai mắt anh đỏ như máu, ánh mắt cũng trở nên trống rỗng.
Rầm!
Đột nhiên xe của Dương Bách Xuyên tông vào một chiếc xe đằng trước.
Anh đã đâm vào đuôi xe người ta trong tình huống bản thân không biết gì.
Lúc này, màu đỏ trong mắt anh càng đậm hơn.
Đúng lúc này, trên cánh tay trái của anh lóe lên ánh sáng màu vàng, một tiếng quát lớn thình lình vang lên: “Thằng nhóc thúi mau tỉnh táo lại, con sinh tâm ma rồi, muốn chết phải không? Nhanh tỉnh lại cho bản tôn!”
“Á!”
Dương Bách Xuyên như đang nằm mơ, anh hét lên một tiếng rồi bắt đầu thở hổn hển, màu đỏ trong mắt cũng biến mất, ánh mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, không còn trống rỗng nữa.
Lúc này anh mới hiểu ra vừa rồi mình sắp tẩu hỏa nhập ma theo Tửu Tiên lão đầu. Đương nhiên anh khác Tửu Tiên lão đầu. Tửu Tiên lão đầu tẩu hỏa nhập ma vì luyện công xảy ra sự cố, loại này còn có thể khống chế. Còn anh là sinh tâm ma, cực kỳ nguy hiểm, một khi đánh mất bản thân thì ý thức sẽ tiêu tan, vĩnh viễn đừng mong tỉnh lại.
Nếu không nhờ sư phụ Vân Thiên Tà kịp thời gọi anh tỉnh táo lại, thì hậu quả khó lường.
“Đồ ngu xuẩn vô dụng, vì một người phụ nữ mà sinh tâm ma, suýt thì mất ý thức. Con bảo vi sư phải nói gì mới tốt đây?
Chẳng phải là thích một cô gái thôi ư? Cướp lại là xong chứ gì? Vậy mà con lại tâm tư rối rắm dẫn đến nảy sinh tâm ma.
Con phải nhớ mình là người tu chân, bắt đầu từ lúc bước vào con đường tu chân, con chính là người đi ngược lẽ trời. Phàm là sinh linh trên thế gian, phàm là người có thể tu đạo đều nằm trong vòng cai quản của thiên đạo. Thiên đạo không cho phép sự tồn tại vượt quá người bình thường, không cho phép sinh linh phá hủy pháp tắc xuất hiện.
Vì vậy tâm ma là khảo nghiệm của thiên đạo mà mỗi người tu chân đều phải đối mặt. Nhìn không thấy, sờ không được, nhưng vẫn tồn tại trong vô hình. Vì vậy có rất nhiều người tu chân muốn bế quan tĩnh tu, hoặc là đến hồng trần luyện đan, rèn giũa tâm cảnh của mình. Thậm chí có những người cắt đứt tơ tình để phòng ngừa sinh tâm ma.
Con thì hay rồi, vì một người phụ nữ mà rối rắm, ảnh hưởng đến tâm cảnh chẳng phải là muốn chết sao?”
Trước đây vi sư từng nói với con rằng truyền thừa của vi sư coi trọng tâm cảnh tự nhiên, nghe theo tiếng lòng. Nếu thích cô gái kia thì cứ cướp lại là xong, cần gì phải rối rắm buồn bã, cuối cùng sinh tâm ma, đùa chết bản thân?
Con là người tu chân, nói trắng ra thì sau này con sẽ trở thành thần tiên trong mắt người bình thường, có thể thọ ngang trời đất, là người tung hoành khắp vũ trụ, là đệ tử cuối cùng của Vân Thiên Tà ta, có gì mà con không thể làm?
Đúng vậy, ở thế giới của người bình thường, con tuân thủ quy tắc của người bình người là đúng. Nhưng con phải nhớ đó chỉ nằm trong giới hạn con biết phân biệt thiện ác, không lạm sát người vô tội, không làm việc ác.
Ngoài ra con muốn làm gì thì làm, sợ cái đếch gì? Chuyện bé cỏn con, vì một người phụ nữ mà mất sạch tu vi chỉ trong tích tắc?
Ngu, quá ngu! Coi như vi sư đã nhìn ra đàn bà là tử huyệt của con. Con có biết nhị sư huynh của con ở Tu Chân Giới có bao nhiêu người phụ nữ không? Nói thật cho con biết, nó có tới mười tám nghìn người phụ nữ, còn chẳng biết hết tên cơ. Thằng nhóc con chơi gái đúng là liều mạng, vui đùa thôi cần gì phải thật lòng? Mới có mấy người phụ nữ mà đã xoắn xuýt đến mức này?
Sau này con có thể tiến bộ chút được không? Tương lai đến Tu Chân Giới, đàn bà còn là vấn đề sao? Ở đó không có luật hôn nhân gì đó như thế tục các con đâu, con muốn cưới hàng trăm hàng nghìn người phụ nữ cũng chẳng ai quan tâm, cũng không cần lo lắng mấy vấn đề này. Nhưng cầu xin con đừng lấy trái tim ra đùa giỡn, nếu con chết thì sẽ liên lụy đến tính mạng của vi sư đấy biết không?
Thích thì đoạt, chuyện rất đơn giản mà. Con đường đường là người tu chân, lẽ nào không nuôi nổi mấy người phụ nữ? Đừng để chút chuyện lông gà vỏ tỏi này khiến lòng mình bất ổn. Tâm ma đâu đâu cũng có, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì con chết cũng không biết mình chết thế nào đâu.
Hành động bá đạo chút được không? Trên đời này, bậc quân tử nho nhã chết nhanh nhất. Làm bá vương hay làm quân tử, thằng nhóc con tự chọn đi.”