Ngày Nào Cũng “Chiến” Với Nam Chính

Chương 37: Bạn trai



Dịch: Tiểu Thanh

Beta: Khứ Canh Trù, Maria

Hứa Nhân Nhân về đến nhà đã gần chín giờ.

Cô từ cửa đi vào, bên ngoài phòng khách rộng lớn không có ai, Hứa Tu Ninh từ trong hầm rượu mang theo một chai rượu đi ra, vừa khéo gặp Hứa Nhân Nhân.

“Anh.” Hứa Nhân Nhân thay giày đi qua: “Sao anh lại uống rượu một mình vào đêm khuya thế này, có cần em uống cùng anh không?” 

Hứa Tu Ninh gõ nhẹ vào trán cô: “Trẻ vị thành niên không được uống rượu, đặc biệt là em.”

Hứa Nhân Nhân bị cốc một cái, xoa xoa trán, lén lút liếc nhìn anh trai, hỏi: “Chị gái hôm nay thế nào ạ?”

“Trẻ con không cần quan tâm đến chuyện của người lớn.” Hứa Tu Ninh cầm rượu đi vào trong, mở rượu ra, rót cho mình một ly.

Hứa Nhân Nhân đi theo, cô không dám uống, vì vậy cô lấy cho mình một chai nước ngọt có ga rồi ngồi bên cạnh Hứa Tu Ninh.

Hai người ngồi trên ghế cao ở quầy bar, hôm nay nhà cửa cũng đã được trang trí lại, bên ngoài có trang trí một cây thông Noel, trên đó treo bao lì xì đỏ và túi quà cho người làm, nhìn từ cửa sổ có thể thấy cây thông Noel lấp lánh những ánh đèn màu nhỏ.

Hai người, một người uống rượu vang đỏ, một người uống nước ngọt, không ai nói chuyện. Một lúc sau, mẹ Hứa thay đồ ngủ từ trên tầng xuống, thấy hai anh em ngồi ở đó, bà tự tay rót cho mình một ly rượu, đi qua: “Hai đứa đang làm gì vậy?”

“Suy ngẫm về cuộc đời ạ.” Hứa Nhân Nhân nói.

“Con đã nghĩ ra kết quả chưa?” Mẹ Hứa hỏi, ngồi xuống ghế cao bên cạnh chỗ Hứa Nhân Nhân.

Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Ý nghĩa của việc suy ngẫm về cuộc đời nằm ở quá trình, chứ không phải nằm ở kết luận đâu mẹ.”

Mẹ Hứa bị cô chọc cười, một đứa trẻ mười sáu tuổi như cô có thể nghĩ gì về cuộc đời chứ.

Bà quay sang con trai lớn và hỏi: “Con nghĩ ra gì rồi?”

Hứa Tu Ninh lắc đầu, mẹ Hứa hỏi: “Cô gái hôm nay thế nào, tốt chứ con?”

“Vâng, làm bạn thì rất tốt, làm bạn gái thì không có cảm giác.” Hứa Tu Ninh đứng dậy ngắt lời mẹ Hứa định hỏi tiếp theo: “Con lên trên đây.”

Hai mẹ con ngồi một lúc, mẹ Hứa đột nhiên hỏi: “Nhân Nhân, lúc trước mẹ để con một mình ở nước ngoài có phải là vô trách nhiệm lắm không?”

“Không phải con đã về rồi ạ?” Hứa Nhân Nhân nói.

“Ừ.” Mẹ Hứa đứng dậy và hôn lên trán con gái: “Nhân Nhân, ngủ ngon.”

Hứa Nhân Nhân từ sau khi xuyên qua đây đều ngủ sớm dậy sớm, từ khoảng trước sau 9 giờ là đã chuẩn bị đi ngủ rồi. Hôm nay ra ngoài đi chơi về muộn nên ngủ trễ, tắm rửa xong ra ngoài, gần như là vừa dính giường là ngủ thiếp đi.

Hứa Nhân Nhân ngủ rất say.

Cô lại lần nữa mơ về kiếp trước của mình, chỉ là lần này mơ về tuổi thơ còn nhỏ của cô.

Trong mơ, cô bé khoảng 11, 12 tuổi mặc một chiếc váy đẹp, ngồi trên bậc thềm trước cửa. Bên trái cô là một con chó lông dài màu trắng, bên phải cô là một cậu bé trạc tuổi cô.

“Hôm nay bố mẹ em sẽ không về đâu.” Hứa Nhân Nhân bé nhỏ thở dài.

Cậu bé có vẻ lúng túng, nhích lại gần cô: “Buổi tối chúng ta có thể đưa Trường Mao ra ngoài đi dạo.”

“Ừm.” Hứa Nhân Nhân quay đầu nhìn cậu bé: “Anh sẽ luôn ở bên cạnh em chứ?”

“Ừ.”

“Nếu em biến mất thì sao.” Hứa Nhân Nhân tiếp tục hỏi.

“Anh sẽ đi tìm em, cho đến khi tìm thấy em.”

Hứa Nhân Nhân bé nhỏ nheo mắt cười: “Chúng ta móc ngoéo nhé.”

“Móc ngoéo.”

“Móc ngoéo, một trăm năm không thay đổi.”

“ Ting…” Tiếng chuông báo thức chói tai đánh thức Hứa Nhân Nhân khỏi giấc mơ.

Hứa Nhân Nhân lăn lộn trên giường, mở mắt ra, trước khi hình ảnh trong đầu cô tan biến, dường như cô đang nói cái gì mà “móc ngoéo”.

Hôm qua tóc cô còn chưa khô hẳn đã ngủ, lúc tỉnh dậy đầu hơi đau. Hứa Nhân Nhân xoa xoa thái dương, đứng dậy đi rửa mặt.

Lúc đến lớp, cô vẫn cảm thấy không được khỏe lắm.

Tuy nhiên, dù phản ứng của Hứa Nhân Nhân lúc này có phần chậm chạp, nhưng cô có thể nhận ra rằng không ít người đang nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, có chút kích động và một chút… nhiều chuyện?

“Xảy ra chuyện gì thế?” Châu Nguyệt vẫn chưa đến, Hứa Nhân Nhân hỏi bạn học ngồi trước mặt cô.

Bạn học ngồi trước mặt Hứa Nhân Nhân phấn khích quay đầu lại, đối mặt với Hứa Nhân Nhân: “Tuần trước lớp 12 điền nguyện vọng đại học, hôm nay có người trên diễn đàn tung tin nói đàn anh Thẩm được tuyển thẳng vào Lâm Đại, không ra nước ngoài nữa.”

“Lâm Đại?” Hứa Nhân Nhân ngạc nhiên hỏi.

Nữ sinh gật đầu, nhìn cô với đôi mắt sáng ngời: “Bọn mình đều cảm thấy chắc chắn là anh ấy không muốn xa cậu, wow wow,  đàn anh Thẩm quá thương yêu cậu luôn.”

Hứa Nhân Nhân: “…”

Hứa Nhân Nhân đưa tay chọc vào trán cô ấy: “Cậu nghĩ nhiều rồi.”

Lâm Đại là một trong những trường danh giá nhất Trung Quốc, vì ở Lâm Thành nên sau khi tốt nghiệp rất dễ tìm được việc làm. Trường không chỉ có năng lực nghiên cứu khoa học đứng đầu cả nước mà còn có mối quan hệ hợp tác chặt chẽ với các doanh nghiệp. Nhiều doanh nhân nổi tiếng cũng là cựu sinh viên của Lâm Đại. Do vậy sự cạnh tranh vào trường rất gay gắt, điểm xét tuyển của Lâm Đại cũng ngày càng cao.

Đối với người giỏi như Thẩm Triết, học ở trường nào chỉ là lựa chọn của anh. Tuy nhiên, bất kể là trong tiểu thuyết hay trong trí nhớ của nguyên chủ, Thẩm Triết cuối cùng vẫn ra nước ngoài.

Hứa Nhân Nhân không dám tự luyến đến mức liên hệ chuyện này với bản thân. Cô cảm thấy phần lớn tin đồn đều là sai hoặc là Thẩm Triết chưa nghĩ kĩ sẽ đi đâu cho nên mới thay đổi ý định.

Hứa Nhân Nhân lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thẩm Triết: Nghe nói anh định đi Lâm Đại?

Sau vài phút, Thẩm Triết trả lời cô: Ừm.

Vậy mà lại là sự thật.

Hứa Nhân Nhân hỏi: Tại sao thế, anh thậm chí đến tiếng Anh cũng thi rồi, tôi còn tưởng anh sẽ ra nước ngoài cơ.

Thẩm Triết: Tuần trước cùng ăn cơm với một giáo sư của Lâm Đại, ông ấy có một dự án nghiên cứu mà tôi rất quan tâm, không nhất thiết phải ra nước ngoài.

Trong những năm gần đây, đất nước phát triển nhanh chóng, các trường cao đẳng và đại học cũng theo kịp nhịp độ. Mặc dù vẫn còn một khoảng cách nhỏ so với nước ngoài nhưng ở một số lĩnh vực đã cho thấy xu hướng bắt kịp và vượt lên.

Hứa Nhân Nhân đặt điện thoại xuống.

Mấy ngày nay sau khi suy nghĩ nghiêm túc, cô thực sự định tha cho Thẩm Triết và không tiếp tục dây dưa với anh nữa. Dù sao Thẩm Triết cũng sắp tốt nghiệp, sau năm nay Thẩm Triết đi du học, hai người tự nhiên không còn liên lạc.

Vài năm sau, không biết liệu cô có còn sống hay không.

Căn bệnh của cô đã được điều trị lâu như vậy, bác sĩ vẫn chưa thể đưa ra chẩn đoán chính xác, chỉ có thể kê đơn thuốc để giảm bớt tình trạng của cô. Theo tình tiết trong sách và ký ức của nguyên chủ, cô chỉ có thể sống như vậy đến 18 tuổi. Ngay sau khi cô chết rồi, hôn ước của cô với Thẩm Triết sẽ tự động được giải trừ.

Nhưng bây giờ, Thẩm Triết không ra nước ngoài.

Hứa Nhân Nhân xoa đầu, cảm thấy hơi bực bội.

Cùng với tin tức này, còn có một thông tin lớn khác, đó là Châu Tuần đã trở về nước.

Châu Tuần là anh họ của Châu Nguyệt, nam thần đứng thứ hai của Hoành Âm chỉ đứng sau Thẩm Triết về lượt bình chọn. Học kỳ này anh ta đã ra nước ngoài trao đổi.

Thời gian kết thúc học kỳ ở các trường phương Tây khác với ở Trung Quốc, học kỳ mùa thu cũng bắt đầu từ tháng 9 và kết thúc trước giáng sinh, tức là ngày 22, 23 tháng 12.

Vì vậy, những học sinh đi giao lưu học kỳ này đã lần lượt về, nghỉ ngơi ở nhà.

Châu Tuần đã về hai ngày trước, hiện tại ở nhà nghỉ ngơi đủ rồi, hôm nay anh ta mới đến trường.

Không giống như Thẩm Triết, Châu Tuần là một tay ăn chơi điển hình, nghe nói anh ta bắt đầu có bạn gái từ khi còn học tiểu học, đến bây giờ số lượng bạn gái của anh ta đã không đếm xuể, hơn nữa anh ta rất chú trọng ngoại hình, thế nên bạn gái của anh ta ai ai cũng đều xinh đẹp.

So với một Thẩm Triết như núi băng không lay động được chút nào, kiểu nam thần như Châu Tuần hiển nhiên khiến ai cũng cảm thấy có nhiều cơ hội hơn, vì vậy ngăn bàn của Châu Tuần hằng ngày nhận được thư tình không ít hơn Thẩm Triết.

Nhóm học sinh trao đổi của trường trở về đã mang lại không khí mới và chủ đề bàn tán sôi nổi, hôm nay diễn đàn của Hoành Âm hiển nhiên náo nhiệt hơn bao giờ hết.

Các bài viết trên trang chủ được cập nhật rất nhanh, sau khoảng mười phút “đấu tranh”, những bài cuối cùng còn lại trên trang chủ về cơ bản đều liên quan đến Thẩm Triết hoặc Châu Tuần.

Thậm chí có bạn học thích gây chuyện, đã tổng hợp đặc điểm những người bạn gái trước đây của Châu Tuần, kết luận rằng hoa khôi Hứa Nhân Nhân hoàn toàn là gu của Châu Tuần, rất hy vọng thấy Châu Tuần và Thẩm Triết đối đầu với nhau.

Tất nhiên, loại bài viết gây chiến rõ ràng như vậy không tồn tại quá ba phút.

Châu Nguyệt gần đến giờ chuông reo mới đến, cô ấy chạy về chỗ ngồi thở dốc: “Nguy hiểm quá, suýt chút nữa đụng phải chủ nhiệm rồi.”

“Cậu đi đâu vậy?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

Châu Nguyệt thường đến lớp học sớm hơn Hứa Nhân Nhân khoảng mười phút, không phải vội vã như thế này.

“Đi cùng anh họ tớ, suýt làm tớ đi trễ.”

“Anh họ của cậu?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

Chưa từng nghe Châu Nguyệt đề cập đến chuyện này trước đây.

“Ừm, học cùng lớp với Thẩm Triết. Trước đây đi trao đổi, vừa mới trở về.”

Châu Nguyệt lấy trong cặp ra một chiếc hộp, đưa cho Hứa Nhân Nhân: “Quà đây, anh ấy mang về rất nhiều, tớ tùy ý chọn hai món.”

Hứa Nhân Nhân mở hộp, bên trong là một miếng hổ phách vàng, của Châu Nguyệt cũng là hổ phách, màu sắc hơi khác với của Hứa Nhân Nhân.

“Tớ thậm chí còn không biết anh ấy, nhận quà của anh ấy không tốt lắm đâu.” Hứa Nhân Nhân đẩy chiếc hộp lại.

“Là tớ cho cậu, không phải anh ấy, không phải cậu rất thích thu thập mấy thứ đồ nhỏ nhỏ kì lạ à?” Châu Nguyệt nói.

“Được thôi.” Của Châu Nguyệt thì cô mới dám nhận, đúng lúc tết Nguyên Đán cũng sắp đến rồi, khi đó có thể chọn một món quà để đáp lễ.

Hứa Nhân Nhân cất hộp vào cặp.

Châu Tuần là con trai của chú Châu Nguyệt. Khi Châu Nguyệt vừa từ Anh về, không ai quan tâm đến cô ấy, chỉ có người chú mở phòng khám tâm lý vì lí do nghề nghiệp mới biết cách tiếp cận cô ấy. Lâu dần, Châu Nguyệt và chú quan hệ ngày càng tốt, do đó, quan hệ với Châu Tuần cũng không tệ.

Vì vậy, khi Châu Tuần trở lại, Châu Nguyệt rất vui mừng.

Vào buổi trưa, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt đến canteen ăn cùng nhau, họ tình cờ gặp Châu Tuần ở lối vào của canteen.

Châu Tuần để kiểu tóc rất Hàn Quốc, mặc áo len trắng và quần tây đen, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác lông vũ màu sắc sặc sỡ, áo khoác mở rộng mặc gió lùa vào.

Vẻ ngoài của anh ta rất tỏa nắng, trước khi họ đến gần, anh ta đã mỉm cười chào họ và nhiệt tình đi tới.

“Đang lo không có ai ăn cơm cùng, hai em đã tự dâng mình đến trước cửa rồi.” Anh ta nói xong, chào hỏi với Hứa Nhân Nhân: “Chào em, anh là Châu Tuần, anh họ của Nguyệt Nguyệt.”

“Em là Hứa Nhân Nhân.”

“Anh biết, thường nghe Nguyệt Nguyệt nhắc đến em.”

Châu Nguyệt trợn mắt: “Sáu tháng qua chúng ta nói chuyện hai lần, lấy đâu là thường xuyên như vậy, đừng có dùng kĩ năng tán tỉnh của anh với Nhân Nhân.”

“Hôm qua em cũng nhắc, ba lần cộng lại thì là thường xuyên.” Châu Tuần nói, đụng Châu Nguyệt một cái: “Đừng hạ thấp anh trước mặt mỹ nữ nha, anh thật không còn mặt mũi.”

Châu Nguyệt nhún vai, Hứa Nhân Nhân mỉm cười.

Cả ba vừa bước vào vừa nói chuyện, Châu Tuần rất dẻo miệng, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt thỉnh thoảng phụ họa vài câu, một mình anh ta cũng có thể tạo nên không khí sôi nổi.

“Nói nhanh, anh đi thư viện cả một ngày, sau đó mời về một mỹ nữ dạy kèm, sau đó thì sao?”

“Bọn anh học cả tối, anh nhờ cô ấy giảng hết đống bài tập anh tích lại cả tuần… Sau đó cô ấy không thèm liên lạc với anh nữa.”

“Hahaha, đáng đời anh… “

Ba người họ ngồi trên ghế trong canteen, Hứa Nhân Nhân và Châu Nguyệt ngồi đối diện nhau, Châu Tuần ngồi bên cạnh Châu Nguyệt, phía đối diện chếch với Hứa Nhân Nhân.

Vị trí ngồi của họ ở gần cửa, khi Thẩm Triết bước vào, cảnh tượng ba người đang nói chuyện vui vẻ đập vào mắt anh.

“Cái tên Châu Tuần kia, cậu ta không phải thực sự muốn xuống tay với đàn em Hứa chứ.” Giang Nghị nói.

Thẩm Triết nhíu mày, anh gọi một suất ăn gần đó, đặt đĩa cơm ngồi bên cạnh Hứa Nhân Nhân, đối diện với Châu Tuần.

Châu Tuần còn đang nói không ngừng, Thẩm Triết gõ đầu đũa còn lại trên bàn: “Nước miếng của cậu sắp phun vào cơm rồi.”

Mọi người ban đầu đều không cảm thấy gì, Thẩm Triết nói như vậy, người ngồi gần Châu Tuần nhất là Châu Nguyệt liền dời khay cơm ra xa, Hứa Nhân Nhân cũng làm theo.

“Anh, anh không có chứ?” Châu Nguyệt hỏi.

“Anh đương nhiên không có, hơn nữa em cách anh xa như thế này, anh là máy phun nước à?”

“Khó nói.” Thẩm Triết bổ thêm nhát đao.

Hứa Nhân Nhân liếc nhìn Thẩm Triết, không thể nhịn được cười.

Giang Nghị bê khay cơm đi tới: “Đang nói chuyện gì đấy? Này, Châu Tuần, bạn gái của cậu đâu?”

“Bạn gái nào? Hiện tại tôi độc thân.”

“Người tên Bạch gì gì đó, trước lúc cậu ra nước ngoài vẫn còn quấn quýt đó.”

“Đó là quá khứ rồi.” Châu Tuần nói, ánh mắt rơi vào Thẩm Triết và Hứa Nhân Nhân ở đối diện, như thể đã hiểu ra điều gì đó.

Anh ta vừa trở về nước, mấy ngày qua chỉ ở nhà ngủ để điều chỉnh múi giờ nên chưa kịp cập nhật nhiều thông tin. Chẳng lẽ anh ta mới rời đi được nửa học kỳ, chứng thiếu khuyết tình cảm của Thẩm Triết khỏi rồi à, đã bắt đầu yêu đương rồi sao, thật kì lạ.

Anh ta cong khóe miệng hỏi Hứa Nhân Nhân: “Thứ bảy này em có kế hoạch gì không?”

Hứa Nhân Nhân lắc đầu: “Tạm thời chưa có.”

“Anh mới về nước, định tổ chức một bữa tiệc vào thứ bảy để mọi người qua chơi. Chính là biệt thự trống bên cạnh nhà anh, cách nhà Nguyệt Nguyệt không xa, em với Nguyệt Nguyệt cùng đến đi, buổi tối em có thể ngủ lại nhà Nguyệt Nguyệt.”

Thấy Hứa Nhân Nhân không đồng ý ngay, Châu Tuần nói thêm: “Qua tuần này là năm mới, sau đó còn có thi cuối kì, bữa tiệc cuối cùng của năm nay, không nên bỏ lỡ.”

Hôm nay là ngày 25, tuần sau sẽ là ngày đầu năm mới, đó là thực sự là lần cuối cùng trong năm nay.

“Được rồi, em có cần mang theo gì không?” Hứa Nhân Nhân hỏi.

“Không cần, em đến là được. Yên tâm đi, đều là bạn học trong trường, vài người lớp anh, vài người Nguyệt Nguyệt quen, mọi người có thể cùng nhau chơi và làm quen.”

Nói xong, anh ta hướng về phía Thẩm Triết, nhướng mày: “Cậu hẳn là không có hứng thú đi, vậy không mời cậu nữa.”

“Không cần mời.” Thẩm Triết cúi đầu, nhìn Hứa Nhân Nhân, Hứa Nhân Nhân đúng lúc đang ăn, má phồng lên như một chú sóc.

Thẩm Triết uống một ngụm nước, thấy Châu Tuần vẫn đang nhìn mình, anh nói: “Tôi là bạn trai của Nhân Nhân, cùng đi với em ấy.”

Lời tác giả:

Thẩm Triết: Một nhà, cậu mời một người là đủ rồi. 

Hết chương 37!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.