Bùi Chẩn làm 80% việc nhà.
Giặt quần áo, nấu cơm, lau nhà, sửa chữa mọi thứ đều là hắn.
Còn lại 20%, là cô tự làm việc riêng của mình.
Bùi Chẩn không đi vào phòng của Trần Tĩnh, nếu quần áo Trần Tĩnh ném vào máy giặt, hắn liền tiện tay giặt.
Những đồ vật của Trần Tĩnh, không cần thiết hắn sẽ không chạm vào.
Kín đáo như thế, làm người khác khó có thể nói nửa lời.
Sinh hoạt đều do một tay hắn chăm sóc, nhưng hắn không đòi Trần Tĩnh một đồng nào.
Trần Tĩnh chỉ biết hắn là quân nhân đã xuất ngũ, chức vụ không rõ, nhưng theo lời Bùi Kính Dương nói là rất cao.
Mấy năm ở bên kia làm việc, Bùi Kính Dương lúc đó chỉ là đội phó, hắn cũng cho không ít tiền.
Trước lúc sinh ra Bùi Kính Dương mẹ anh chỉ ở một mình, Bùi Chẩn ở trong quân đội, tham gia nhiệm vụ bí mật nào đó. Cuối cùng trong lúc sinh Bùi Kính Dương mẹ anh bị xuất huyết, nên ra đi mãi mãi, Bùi Chẩn rất áy náy, cho nên vẫn luôn khoan dung với Kính Dương, không giống như những người ba khác đối với con trai vừa đánh vừa mắng.
Chỉ cần Bùi Kính Dương muốn, Bùi Chẩn sẽ luôn thỏa mãn. Nếu phạm phải vấn đề mà hắn cấm đoán, nếu tức giận cũng không thể hiện ra mặt. Bùi Kính Dương thật sự rất sùng bái ba anh, cho nên chưa bao giờ chọc vào điểm này của Bùi Chẩn. Bùi Kính Dương luôn nhắc đến ba anh không ngừng, Trần Tĩnh nghe chẳng để ý, cũng không nhớ rõ.
Cô nghĩ đến quán nướng kia của Bùi Chẩn, chắc hẳn đi làm cũng có tiết kiệm được chút tiền, trước đó trả tiền đặt cọc nhà cũng là Kính Dương năm năm tháng tháng tiết kiệm được, Bùi Kính Dương không dựa dẫm vào hắn quá nhiều.
Tối hôm qua gần bốn giờ Trần Tĩnh mới ngủ, đến bảy giờ tỉnh theo đồng hồ sinh học, sau đó đi WC vào lại ngủ tiếp, thẳng cho đến mười hai giờ mới tỉnh.
Bùi Chẩn ở trong phòng Bùi Kính Dương, nếu ở nhà sẽ luôn ở trong phòng chăm sóc anh.
Người ngồi trên ghế nằm, không biết đang đọc sách gì, Trần Tĩnh chỉ thấy bìa sách nhăn nhúm đáng sợ.
“Ngủ ngon không?”
Bùi Chẩn nghe thấy tiếng động, khép trang sách lại, đứng lên.
Trần Tĩnh gật gật đầu, không nói gì, nghiêng đầu nhìn quyển sách trên tay hắn.
Là 《 Tư Trị Thông Giám 》.
Trần Tĩnh nhíu mày, không nhớ trong nhà có quyển sách này.
“Muốn đọc?”
Bùi Chẩn nhìn cô chăm chăm, tiện tay đưa sách qua.
Trần Tĩnh không khách sáo, nhận lấy bắt đầu lật vài trang.
“Tôi đi nấu cơm.”
Bùi Chẩn vào bếp bưng ly sữa bò đến, nói xong nghiêng người đi ra ngoài.
Sữa bò vừa lấy từ tủ lạnh ra, vừa phải không quá lạnh, Trần Tĩnh dạ dày không tốt, sữa lạnh quá sẽ bị tiêu chảy. Cô bưng cốc uống liềm mấy ngụm, ngồi lên ghế Bùi Chẩn vừa ngồi, tiếp tục lật quyển sách trên tay.
Bùi Chẩn đọc rất cẩn thận, phía trên có những lời ghi chú, thứ tự rõ ràng, không hỗn độn, đặc biệt là chữ viết, rất cứng cáp có lực.
Khi học đại học Trần Tĩnh đại đã đọc《 Tư Trị Thông Giám, lật qua lật lại trang sách vài lần, không để ý đến nội dung, chủ yếu xem mấy lời ghi chú của Bùi Chẩn.
Bùi Chẩn làm việc nhà rất nhanh nhẹn, hai mặn một canh, chưa đến nửa giờ đã nấu xong.
“Lần sau nếu tôi chưa dậy, chú ăn trước đi”.
Trần Tĩnh vừa mới dậy không lâu, còn chưa muốn ăn uống gì, múc một chén canh trứng mướp hương uống.
“Để đồ ăn thừa lại, không tốt lắm.”
Bùi Chẩn biết cô ngại phiền khi ăn tôm, nên xào tôm đã bóc vỏ, thấy cô chỉ uống canh không ăn thức ăn, đẩy đĩa tôm đã bóc vỏ đến trước mặt cô.
Trần Tĩnh bĩu môi, không nói nữa.
Nói cũng vô dụng, bất luận Trần Tĩnh nói gì, Bùi Chẩn cũng trầm mặc không lên tiếng, sau đó vẫn như cũ. Con người chính là như vậy, mới đầu thì thấy tính tình lạnh nhạt như hũ nút này rất tốt, sau này ở chung phát hiện mình bị hắn dắt đi, chỉ có thể bị dắt đi, phối hợp với nguyên tắc mà hắn đặt ra.
Bùi Chẩn và Bùi Kính Dương cũng giống nhau, khi dùng cơm rất yên tĩnh và nhanh chóng, như kiểu chuẩn bị tác chiến bất cứ lúc nào. Trần Tĩnh mới ăn được một nửa, Bùi Chẩn đã ăn xong, nhưng hắn không đứng dậy, ngồi cùng cô, như có gì đó muốn nói.
Bùi Kính Dương nói nhà anh không có thói quen nói chuyện khi dùng bữa, nhưng Bùi Chẩn có việc gì quan trọng sẽ nói chuyện cùng Trần Tĩnh trên bàn cơm.
Về mặt pháp luật thì hai người là người thân, nhưng trên thực tế lại rất xa lạ.
Ở trên bàn cơm, tiếng bát đũa đan xen, ngược lại có một màn xấu hổ mơ hồ.