Hoắc Huyền bị người ta ám toán đẩy xuống du thuyền, may mắn mạng lớn bị sóng đánh dạt vào bờ biển, không rõ qua bao lâu hắn tỉnh lại, ngồi tại chỗ cả một đêm cũng không có ai đến tìm hắn.
Hắn tháo chiếc nhẫn đeo trên ngón áp út ném đi, cái vị trí Dương phu nhân này ai thích thì đi mà làm, hắn đéo làm.
Hắn kết hôn được bốn năm, bị vợ hắn cường thủ hảo đoạt*, vợ hắn dùng tiền để mua hắn – một chàng trai thanh xuân tươi trẻ nhan sắc mỹ mạo đang trong tình cảnh tràn ngập nguy hiểm từ gia tộc. Vợ hắn Dương Từ Dật nổi danh là ông trùm tài chính trong giới kinh doanh thành phố A, con lai bốn nước, chỉ số thông minh siêu quần, cẩn trọng ít nói, bày mưu lập kế, của cải phong phú. Nhưng chỉ có Hoắc Huyền biết lý do anh vung tiền như rác giúp hắn, đơn giản vì hắn giống bạch nguyệt quang của anh, nghĩ đến mà tức sùi bọt mép, câu chuyện tình này xứng đáng được viết thành giai thoại.
*Cường thủ hảo đoạt: Cưỡng ép, chiếm đoạt thứ/người mình muốn.
Kỳ thật hôn nhân của bọn họ chỉ dựa vào một bản hợp đồng.
Người ngoài đều nói Hoắc Huyền là hồ ly tinh mê hoặc lòng người, hại nước hại dân, Dương Từ Dật bị quyến rũ đến mụ mị đầu óc, đồng hồ phiên bản giới hạn chỉ có vài cái trên thế giới cũng phải mua bằng được để tặng hắn. Khi lời đồn này truyền đến tai Hoắc Huyền, hắn đang lau giày cho Dương Từ Dật, liếc sang cổ tay trống trơn của mình, hắn tức muốn chết, giày cũng không thèm lau nữa.
Khoảng thời gian trước hắn mới gặp bạch nguyệt quang của vợ từ nước ngoài trở về, vừa hay nhìn thấy cái đồng hồ đó trên tay bạch nguyệt quang, Hoắc Huyền tức muốn nghiến nát hàm răng, miệng mắng một câu ** má.
Cái gì mà hắn được chiều đến vô pháp vô thiên, trước kia không có ai sau này cũng không ai được như vậy.
Nhưng hiện tại hắn bị người ta hãm hại, đến tận bây giờ vẫn không có ai tới tìm hắn.
Hắn tạm trú ở một làng chài, nhờ thân hình cao to khỏe mạnh nên đi kéo lưới trả nợ.
Đến ngày thứ tư hắn chính thức bị cháy nắng toàn thân đen thui. Hoắc Huyền cầm gương nhìn chăm chú, nội tâm âm u vặn vẹo nghĩ Dương Từ Dật thích nhất chính là khuôn mặt này của hắn đúng không, anh mà nhìn thấy hắn bây giờ chắc biểu cảm sẽ rất đặc sắc.
Cuối cùng cũng có người tìm tới cửa, chính là Thời Tuyên, trợ lý công việc lẫn cá nhân của Dương Từ Dật, xuất hiện rất hoành tráng, anh ta lịch sự mang quần áo đến cho hắn, còn giúp hắn trả nợ.
“Hoắc tiên sinh, tiên sinh đã xử lý kẻ hãm hại ngài, bây giờ ngài hãy cùng chúng tôi trở về.”
Hoắc Huyền nói hắn không về, hắn ngồi cạnh một bác gái, thành thạo giúp bà dệt lưới: “Tôi thấy sống ở đây khá tốt, gần gũi với thiên nhiên, tránh xa một số tranh chấp, anh trở về nói với anh ấy vậy đi.”
Bác gái muốn nói lại thôi.
Mấy chỗ lưới dệt qua tay Hoắc Huyền đều rối loạn cả lên, nhưng bà không dám nói gì, bà tận mắt thấy một mình Hoắc Huyền đánh gục hết mấy tên giang hồ, tay chỉ vào mặt họ mắng đến máu chó đầy đầu, thậm chí người nổi danh cãi nhau vang dội nhất thôn bọn họ nghe còn run lẫy bẫy.
Thời Tuyên đành phải gọi điện cho Dương Từ Dật nói qua vài câu liền đưa điện thoại cho Hoắc Huyền.
Hoắc Huyền lau khô tay rồi nhận lấy. T𝒓ang gì 𝓂à ha𝒚 ha𝒚 thế [ TRuMTRU𝖸 EN.𝘝n ]
Dương Từ Dật không nói lời dư thừa, đầu dây bên kia chỉ truyền đến một câu: “Về nhà”.
Thời Tuyên nhìn Hoắc Huyền đưa lưng về phía mình, bả vai run run, thốt lên câu: “Tôi không bao giờ nói chuyện với anh nữa”. Rồi ném điện thoại qua cho anh ta.
“Anh về nói với anh ấy, hợp đồng của chúng tôi không cần gia hạn, về sau mỗi người một ngã.”
Thời Tuyên cầm di động chớp chớp mắt, rất nhanh nhận được điện thoại của Dương Từ Dật, anh ta nghe đối phương chần chừ một lúc, do dự hỏi: “Em ấy sao vậy?”
Thời Tuyên: “…… Hình như đang tức giận.”
Dương Từ Dật nói sao có thể.
Suy cho cùng ai cũng biết Hoắc Huyền ôn hòa rộng lượng, giáo dưỡng đoan chính, hiền lương thục đức.
Nhưng cũng chính người ôn hoà rộng lượng đó đang chửi những người vô tình đạp phải lưới đánh cá của hắn đến mức hận không thể tìm một cái lỗ chui vào.
Thời Tuyên trầm mặc một lát: “Cái này…cần ngài đích thân tới.”
Lúc Dương Từ Dật tự mình đến, Hoắc Huyền ngay lập tức đóng sầm cửa trước mặt anh, Dương tổng vẫn chưa hiểu rõ tính nghiêm trọng của vấn đề, giữ bình tĩnh cố gắng khuyên bảo hắn.
“……Anh đã giải quyết bọn họ rồi, nếu em thấy chưa hả giận, anh có thể đưa họ cho em xử lý.”
“Nếu đây là mục đích của em, chúng ta hoàn toàn có thể bình tĩnh tâm sự, trước kia em không như thế này.”
Hoắc Huyền ở trong nhà nghe vậy liền mở cửa ra, khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt hắn, Dương Từ Dật khẽ biến sắc: “Sao mặt rám nắng vậy?”
Quả nhiên điều anh quan tâm nhất vẫn là mặt hắn, Hoắc Huyền cười mỉa mai, không thể kìm nén nổi cơn tức giận trong lòng: “Trước kia tôi là người như thế nào? Tôi nói cho anh biết, Dương Từ Dật anh là loại người đứng núi này trông núi nọ! Đồ khốn nạn! Đồ háo sắc cuồng kiểm soát! Già mà không nên nết thích gặm cỏ non! Tôi muốn phơi đen như vậy từ lâu rồi, anh thì biết cái gì, đây gọi là vẻ đẹp khỏe mạnh. Không phải anh thích khuôn mặt này nhất sao? Ngày mai tôi sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ, chỉnh thành cái mặt rắn ám chết anh.”
Dương Từ Dật im lặng thật lâu: “………Hóa ra em có thể nói nhiều tính từ cùng một lúc như vậy.”
Hoắc Huyền nghĩ sao trên đời lại có một người như Dương Từ Dật vậy chứ? Hắn nói gà anh toàn nói vịt.
Hơn nữa chỉ mới có mấy ngày, anh đã gầy hẳn một vòng, chắc chắn lại không ngoan ngoãn ăn cơm. Hoắc Huyền cảm thấy bản thân thật con mẹ nó tiện, đến lúc này còn rảnh rỗi quan tâm anh.
“Tôi nói, tôi muốn ly hôn với anh. Tôi muốn ly hôn với anh. Anh hiểu không?”
Dương Từ Dật im lặng đứng đó, rốt cuộc cũng hiểu ra: “Tại sao?”
Tại sao? Tất nhiên là vì Hoắc Huyền không thể chịu đựng nổi cuộc hôn nhân này nữa.
Hắn không muốn tiếp tục trở thành thế thân của ai đó nữa.
Không muốn kiềm chế tình cảm trong lòng, phải giả vờ rộng lượng hiền huệ nữa.
Hoắc Huyền nhịn xuống chua xót trong lòng, mạnh miệng nói: “Bởi vì tôi không hề thích anh chút nào.”
Ánh hoàng hôn chiếu xuống khuôn mặt hai người, hơn mười phút sau, Dương Từ Dật chậm rãi nói: “Được.”
[Tác giả có lời muốn nói]
Một ý tưởng bất chợt nảy ra trong đầu tôi vào buổi chiều, sau đó tôi viết ra một đoản văn.
Chúc ngủ ngon.