Hoắc Huyền thật sự không ngờ người hắn coi là đối tượng nguy hiểm nghiêm trọng lại chính là hắn.
Hắn lo lắng đi đi lại lại trong phòng, nghĩ đến bản thân trước đó bốc đồng quá mức, dày vò anh thành ra như vậy. Hắn hốt hoảng, lỡ Dương Từ Dật tỉnh dậy muốn ly hôn với hắn luôn thì phải làm sao?
Nhưng tại sao Dương Từ Dật không giải thích? Chính thái độ của anh ép Hoắc Huyền tức giận, mới không thể kìm chế được tình cảm và dục vọng vặn vẹo của mình.
Rốt cuộc hắn bị bệnh gì?
Hoắc Huyền nhắm mắt ráng nghĩ, nhưng cái gì cũng không nhớ được. Hắn lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tư nhân phụ trách sức khỏe của bọn hắn, nói muốn xem hồ sơ bệnh án của mình.
Đầu dây bên kia do dự một chút, sau đó từ chối. Hoắc Huyền hạ giọng nói: “Bây giờ tôi đã nhớ ra chút chuyện trong quá khứ, tôi khuyên anh tốt nhất đừng giấu diếm tôi.”
Đối phương im lặng một hồi, sau đó mới nói sự thật cho Hoắc Huyền.
Năm đó vì mẹ Hoắc Huyền qua đời làm hắn vô cùng thống khổ trong khoảng thời gian dài, kích thích lớn này khiến hắn bị rối loạn phân ly* phát triển thành chứng mất trí nhớ, cơ chế bảo vệ của cơ thể giúp hắn quên đi một cách có chọn lọc những gì xảy ra trong giai đoạn đó.
(Rối loạn phân ly*: Rối loạn phân ly là rối loạn tâm thần liên quan đến sự ngắt kết nối khỏi suy nghĩ, cảm xúc, ký ức hoặc cảm giác về danh tính của bệnh nhân.
Chứng quên phân ly: mất trí nhớ tạm thời, cụ thể là trí nhớ theo từng giai đoạn, do một sự kiện chấn thương hoặc căng thẳng, là một dạng của rối loạn phân ly. Ở đây công bị chứng quên phân ly.)
Bác sĩ tư nhân cho biết, khi hắn bắt đầu chữa trị đã xuất hiện hành vi tự hại mình, ngủ cũng không sâu. Dương Từ Dật nghe theo kiến nghị của bác sĩ thử đưa anh đi du lịch, cơn đau lòng sẽ mờ dần theo thời gian.
“Dương tiên sinh rất coi trọng sự riêng tư của anh, ngài ấy không có ý giấu anh, chỉ là không muốn anh nhớ lại quãng thời gian đau khổ đó dưới sự kích thích từ các tác nhân bên ngoài mà thôi. Dù sau thời điểm đó đối với anh và Dương tiên sinh đều rất khó khăn.”
Hoắc Huyền cúp điện thoại, nhìn khuôn mặt đang ngủ yên bình của vợ mình cách đó không xa, tự tát bản thân một cái chát.
Ngày hôm sau Dương Từ Dật mới tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt là hình ảnh một người đang quỳ bên cạnh giường khiến anh giật mình hoảng hốt.
Hoắc Huyền cụp mắt xuống, Dương Từ Dật nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm, phát hiện tay chân bị trói buộc đã được tháo ra, anh đỏ mặt mím môi hỏi: “Em lại…….muốn chơi trò gì?”
Trong tay Hoắc Huyền cầm một cây gậy, cái cây này sáng nay hắn mới lượm được ngoài bãi biển, quá nhỏ thì sợ Dương Từ Dật nghĩ hắn không có thành ý, quá dày thì sợ hắn bị đánh đau, cuối cùng người đau lòng vẫn là Dương Từ Dật.
Hoắc Huyền chân thành nói: “Em……Em biết sai rồi.”
“Rất xin lỗi, em mới là người lòng dạ hẹp hòi, điên cuồng biến thái. Em còn không có phẩm chất đạo đức, tự tiện đụng vào đồ của anh mà chưa có sự cho phép của anh, chưa làm rõ mọi việc đã mất bình tĩnh tức giận với anh. Em sai rồi.”
Dương Từ Dật sột soạt quấn chăn: “Em nhớ hết rồi sao?”
Hoắc Huyền lắc đầu.
Dương Từ Dật tựa hồ thở phào nhẹ nhõm: “Trước tiên đưa quần áo cho anh.”
Hoắc Huyền nhanh chóng lấy quần áo, lúc giúp Dương Từ Dật mặc đồ vào thì nhìn thấy dấu vết trên người anh, không khỏi cảm thấy sống mũi có chút nóng bừng, hắn ôm eo Dương Từ Dật nói: “Em biết hết tất cả rồi. Em xin lỗi. Rõ ràng anh đối xử với em tốt như vậy mà em còn hiểu lầm anh, lẽ ra anh nên nói cho em sớm hơn chứ, chúng ta từ từ tâm sự không tốt sao? Em thật sự không muốn ly hôn, anh đừng bỏ em.”
Dương Từ Dật do dự: “Kính của anh đâu?”
Hoắc Huyền vội vàng đi tìm.
Đã mấy ngày trôi qua, Dương Từ Dật cuối cùng cũng khoác lên mình chiếc áo sơ mi, trở lại với vẻ ngoài trầm tĩnh thành thục, cao cao tại thượng khó mà với tới.
Hoắc Huyền nhìn động tác tu chỉnh bản thân của anh, có chút không nhịn được: “Bà xã? Dương Từ Dật? Chúng ta nói chuyện chút đi được không? Anh còn muốn ly hôn với em không?”
Dương Từ Dật quay lưng về phía hắn mở di động của mình lên, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó: “Mấy ngày nay em……làm loạn như vậy là đủ rồi, sau này……đừng tái phạm nữa, anh đi đây.”
Hoắc Huyền lập tức hoảng sợ, hắn ôm chặt Dương Từ Dật ngăn anh lại: “Không được đi, không được bỏ em, em thừa nhận em cáu kỉnh, nhưng em chỉ muốn anh dỗ em chút thôi. Ai biểu anh cho Sở Giản cái đồng hồ hiệu gì đó, em cũng biết ghen tị mà. Em nghe Dương Xán kể rõ ràng anh rất yêu em. Người cho đốt pháo hoa là anh phải không? Lúc trước anh quỳ lâu như thế sao không nói cho em biết? Anh có thể nói với họ là em tìm đến anh trước, nhưng tại sao anh không nói? Dương Từ Dật tại sao anh không nói gì hết? Lúc em xảy ra chuyện anh đã rất sợ hãi phải không? Anh thích em đúng không?”
Dương Từ Dật: “Em đã biết hết rồi?”
Hoắc Huyền “Vâng” một tiếng, rầu rĩ nói: “Nhiều năm qua sao anh không chịu nói ra? Nếu anh nói một câu yêu em, em có chết vì anh cũng cam tâm tình nguyện.”
Dương Từ Dật đưa lưng về phía Hoắc Huyền, ngữ khí có chút chua chát, thở dài một hơi: “Em không cần nói những lời như vậy, nếu em thật lòng không muốn ly hôn, anh có thể đồng ý với em.”
Hoắc Huyền: “Thật sao?”
Hắn hỏi xong lại cảm thấy có gì đó không ổn: “Những gì em nói đều thật lòng, anh cho rằng em vì không muốn ly hôn nên dỗ dành anh sao?”
Dương Từ Dật trầm mặc một hồi: “…….Em đã trưởng thành, thông minh lại có năng lực, có thể có được thế giới rộng lớn hơn. Kỳ thật em không cần anh bảo hộ nữa, em muốn theo đuổi ai thì theo đuổi, anh sẽ không ngăn cản em.”
Hoắc Huyền đưa lưỡi chạm đầu răng, càng nghe Dương Từ Dật nói hắn càng cảm thấy không đúng gì đó.
Trước đây hắn hiếm khi có những thời khắc nghiêm túc như vậy. Để giữ gìn tình cảm này, hai người đều có cùng tư tưởng tranh chấp cãi vã là không tốt, cho dù có ý kiến bất đồng, bọn họ cũng không chấp nhất quá lâu, hoặc là Dương Từ Dật thỏa hiệp, hoặc là hắn thỏa hiệp. Nhưng hiện tại, hắn thấy cả hai nên cãi nhau một trận.
Tình trạng đã đến mức này rồi.
“Cái gì gọi là em muốn theo đuổi ai thì theo đuổi?”
“Cái gì gọi là anh sẽ không ngăn cản em?”
“Dương Từ Dật, hôm nay anh nhất định phải giải thích rõ ràng cho em!”
“Chúng ta cũng giống như mấy cặp đôi khác cãi nhau đi. Nếu anh có bất mãn gì với em thì nói hết ra được không? Anh đừng im lặng, em đoán không được.”
Dương Từ Dật nhìn hắn.
Hoắc Huyền nói: “Em bắt đầu trước. Ví dụ như, điều khiến em khó chịu nhất chính là Sở Giản mời anh đi chơi. Anh ta không có chút ý thức nào sao? Anh là người đã có gia đình, em còn sống chứ chưa chết. Quá đáng hơn là anh còn đồng ý, anh là người của em, qua lại với anh ta còn ra thể thống gì, anh ta là cái đéo gì.”
Dương Từ Dật: “……..Bọn anh chỉ bạn bè.”
Hoắc Huyền: “Bạn bè? Anh thấy bạn bè nào đi nhà hàng tình nhân cùng nhau chưa? Còn là nhà hàng từng đi với em nữa.”
Dương Từ Dật chớp chớp mắt.
Hoắc Huyền từ bỏ, thú nhận: “Phải rồi đó, em vô đạo đức, em theo dõi anh.”
“Anh không biết đó là nhà hàng tình nhân, anh thấy mùi vị khá ngon nên mới đưa bạn đi.”
Hoắc Huyền lại hỏi: “Vậy cái đồng hồ kia là sao?”
Dương Từ Dật: “Trao đổi tài nguyên.”
“Vậy……Tấm ảnh anh cẩn thận cất dấu thì sao? Cái ảnh anh và Sở Giản chụp cùng nhau ấy.”
Dương Từ Dật nghĩ thầm Hoắc Huyền đây là ở nhà thu thập tình báo sao? Chôn ba thước đất còn đào ra tới.
“Nói chung anh ta là mối tình đầu của anh đúng không?”
Dương Từ Dật cau mày: “Ai nói với em điều đó? Không phải.”
Hoắc Huyền: “Nhưng nhưng……Trước đây em từng gặp bạn bè của anh, bạn anh nói anh thích kiểu người như em, anh không thấy em với Sở Giản có điểm giống nhau sao? Nói! Có phải anh coi em là……thế thân của hắn ta không?”
Dương Từ Dật đỏ mặt, sau đó lộ ra vẻ kinh ngạc: “Trong một ngày em có nhiều tưởng tượng phong phú thật.”
Dương Từ Dật tự nghĩ bản thân trước kia mỗi ngày đều ngủ cùng giường với Hoắc Huyền nhưng không hề biết người bên gối có nhiều suy nghĩ kỳ lạ như vậy.
Hoắc Huyền tiếp tục hỏi: “Không phải thế thân?”.
Dương Từ Dật có vẻ khó chịu trước hành vi khó hiểu của Hoắc Huyền: “Trông hai người không giống chút nào được không?”
“Em không thể so với anh ta sao?”
Hoắc Xuân thầm nghĩ mình so với Sở Giản trẻ hơn, xinh đẹp hơn, cao ráo hơn, đẹp trai hơn, trên giường chăm chỉ dưới giường săn sóc, trên đời làm gì có ai tốt hơn hắn chứ.
“……..Không phải.”
Hoắc Huyền không chịu bỏ qua: “Vậy bạn anh có ý gì? Dương Từ Dật, anh ta có ý tứ gì em không hiểu, thật sự không nghĩ ra được. Dù sao em cũng kết hôn với anh rồi, em cũng không có cái gì mà gu người yêu hết, mối tình đầu của em chính là anh, chỉ có anh, anh ta rốt cuộc có ý gì?”
Hoắc Huyền bùng phát hùng hổ dọa người, Dương Từ Dật bị hắn làm ồn đến mức bất lực: “Bởi vì anh thích em, cho nên mỗi lần có ai giới thiệu đối tượng cho anh, anh đều lấy hình tượng của em làm lá chắn không được sao? Hơn nữa đó giờ em vẫn luôn thích Dương Xán còn gì?”
Hoắc Huyền nghe đoạn đầu đầu, khóe miệng từ từ cong lên, trong lòng rộn ràng như đang có Hoắc Huyền bản chibi nhảy nhót quay cuồng, hắn hưng phấn nghĩ, tuyệt vời, quá tuyệt vời, hóa ra hắn mới là mối tình đầu của bà xã, mãi mãi là bạch nguyệt quang!
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!! Hắn biết ngay mà, hắn đẹp trai như vậy, còn ân cần chu đáo như vậy, Dương Từ Dật sao có thể không yêu hắn được.
Nhưng nghe đến câu cuối cùng, miệng cong xuống liền luôn.
Dương Từ Dật nói xong mới ý thức được vừa rồi anh mới nói cái gì: “Anh……Anh về trước.”
Hoắc Huyền ngay lập tức nắm chặt tay anh, ánh mắt phức tạp.
“Anh nói câu cuối cùng là đang sỉ nhục em sao?”
[Tác giả có điều muốn nói:]
Dương Xán hắt hơi: Mẹ nó, ai mắng mình vậy?
Chúc ngủ ngon, chúc ngủ ngon. Chương này hơi ngắn. Sau khi giải quyết hiểu lầm, câu chuyện sẽ kết thúc bằng cưỡng ép play anh Dương yêu thích.