Nghe Gió Nói Tiếng Yêu Người

Chương 53: Không thể tha thứ (3)



Quý Duyệt Sênh không biết có phải mình bị cắt trúng mạch không, cô đau muốn chết, đồng thời, ngay cả nước mắt cũng đong đầy hốc mắt. Trong lúc không biết làm sao, cô cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng.

“Không có việc gì, không đau, không đau chút nào, không đau tí nào hết!”

Trải qua vài giây xây dựng tâm lý, trong đầu Quý Duyệt Sênh tràn ngập các loại cảnh xoay người chui vào xe trong các bộ phim võ thuật, nhiều lần nói với mình, những chuyện này không là gì hết! Dù sao cô cũng là nữ sinh từng leo tường cao trong trường cảnh sát, đối với cô mà nói cái cửa sổ nhỏ này căn bản chỉ là một bữa ăn sáng!

Thế là, cuối cùng sau khi Quý Duyệt Sênh thành công tẩy não bản thân cũng bước ra một bước cực kỳ quan trọng, cô ra sức nâng một chân lên dựa vào cửa sổ xe, rút ra tay phải bị kính chà đạp đến nhìn thấy mà giật mình, dùng sức đập vào vách trong cửa xe, thuận thế nắm lấy tay nắm cửa, lại dựa vào đó mượn lực, xoay người vào trong xe.

Mà bởi vì hành động của cô mà chỗ cửa kính vỡ nát rơi xuống dưới thêm một chút. Cho dù trên người còn mặc quần mùa thu rất dày, nhưng mảnh kính sắc nhọn vẫn đâm vào da thịt cô.

Bị mạnh mẽ cắt qua da thịt đương nhiên là đau vô cùng. Nhưng có một số thời điểm, cơn đau trên xác th1t không sánh bằng niềm tin kiên định, những tín ngưỡng bổ sung trong thế giới tinh thần làm tê mỏi nỗi đau xót trên xác th1t. Nó không thường xuất hiện, nhưng vào thời khắc mấu chốt luôn trở thành thuốc giảm đau hữu hiệu nhất.

“Dừng xe!”

Quý Duyệt Sênh đã không nhấc tay lên nổi, đừng nói là có thể sử dụng chút sức lực nào. Nhưng tay không được, còn có chân, cô nhấc chân muốn đạp trúng mặt của đối phương, nhưng không ngờ trên đùi cũng không còn sức lực, không nhẹ không nặng đá phải phần eo của gã.

“Làm cô ta yên tĩnh một chút!” Người lái xe đột nhiên quát.

Quý Duyệt Sênh ảo não kịp phản ứng, người ngồi phía sau không phải “người chết”. Sở dĩ người này lái xe không chút nào sợ hãi, là bởi vì gã ta còn có người trợ giúp.

Sau khi kinh ngạc, Quý Duyệt Sênh còn chưa quay đầu đã bị một bàn tay vươn ra từ phía sau bịt miệng mũi. Chiếc khăn trong lòng bàn tay người kia vẩy đầy thuốc mê, không đến mười giây, đôi tay đang giãy giụa của Quý Duyệt Sênh đã vô lực rũ hai bên người.

“Chút thuốc này của chúng ta chỉ có thể khiến cô ta hôn mê mười đến ba mươi phút, nửa đường ném cô ta xuống hay là…” Người ngồi phía sau nói một cách bình tĩnh, dường như đã tập mãi thành quen.

Người lái xe giật giật cổ áo nóng bức, nôn nóng nói: “Mang về trước. Không thể bắt được đứa con gái kia, vậy thì lấy người này góp đủ số.”

Người ngồi phía sau lạnh nhạt gật đầu, sau đó nói: “Thằng kia đuổi theo.”

Trong kính chiếu hậu, không biết Kỳ Tư mượn được một chiếc xe gắn máy từ chỗ nào, đang đuổi theo bằng tốc độ cao nhất. Xe gắn máy chạy hết tốc độ tuyệt đối không kém hơn chiếc xe này.

“Mẹ nó! Rốt cuộc mấy đứa này có lai lịch gì?” Người lái xe không khỏi tăng tốc, “Đi đường nhỏ.”

Thế là, tiết mục đuổi theo xe trình diễn giữa ban ngày mở màn giữa bụi đất bay cao. Bọn họ một mực đuổi theo từ đường lớn rộng rãi đến con đường đá sâu trong thôn.

Xe lái vào một thôn nhỏ dưới đập chứa nước dựa theo tuyến đường đã được lên kế hoạch sẵn. Trong thôn có một dòng suối nhỏ, nhưng dòng suối nhỏ và mặt đường lại có chênh lệch độ cao cực lớn.

Kỳ Tư xóc nảy đuổi theo một đường, suy nghĩ nảy lên trong đầu là sợ hãi. Trong xe không có động tĩnh gì, anh đứng xa không nhìn thấy bóng dáng Quý Duyệt Sênh, gắng sức đuổi theo thì vẫn bị kéo ra một khoảng cách không nhỏ với chiếc xe kia, dự cảm không lành này còn khiến anh suýt chút nữa đụng vào một bà cụ gánh đòn gánh bán đồ ăn trở về trong quá trình truy đuổi.

Lần trì hoãn này, Kỳ Tư thấy chiếc xe van kia nhanh chóng quay đầu ở ngã rẽ, lặp lại chiêu cũ lao về phía anh. Bánh xe nghiền xuống đá vụn trên mặt đất phát ra tiếng vang răng rắc, tiếng động chói tai khi hai thứ này cọ xát lập tức nổ vang.

Thời gian đang buộc anh lựa chọn, thế nhưng anh căn bản không có lựa chọn khác. Một bên là bà cụ di chuyển chậm rãi đang lầm bầm, cộng thêm có một đứa trẻ đột nhiên chạy tới, mà một bên khác là dòng suối giống như vực sâu vạn trượng.

Chiếc xe kia lao về phía anh như thể đang mang theo một loại sứ mệnh cực đoan, muốn hủy diệt anh. Mà ở trong quá trình này, chỉ cần có thể hủy diệt anh, nó không tiếc lấy thêm một mạng người.

Kỳ Tư cảnh giác ý thức được quyết tâm hủy diệt của đối phương, dứt khoát dùng hết sức lực toàn thân, một tay đẩy đứa trẻ và bà cụ vào bên tường. Mà ngay sau khi anh hoàn thành một loạt động tác này, “Đùng” một tiếng, xe van đâm anh ngã xuống dưới, sau đó nghênh ngang rời đi.

“Duyệt Sênh… “

Anh muốn gọi, thế nhưng lại không gọi được ra miệng. Thân thể đang cấp tốc g rơi xuốn. Vô số bàn tay duỗi từ dưới đáy lên, bao trùm cơ thể anh, kéo anh về phía địa ngục. Trước mắt đen kịt một màu, anh không nhìn thấy mặt trời ban ngày, không nhìn thấy tất cả những thứ sáng ngời hài hòa quanh mình, không nhìn thấy Quý Duyệt Sênh, không nhìn thấy cô có bình an…

“Á… ”

Các cô dì đang ngồi xổm bên bờ suối giặt quần áo đột nhiên hoảng sợ thét lên, họ bối rối luống cuống song không quên ôm lấy chậu quần áo, lúc sợ hãi đã quên đi rét lạnh, lội suối đi lên trên.

Trên mặt đường khôi phục bình tĩnh, để lại chiếc xe gắn máy màu đen đổ trên mặt đất, còn có bà cụ và đứa trẻ đã sợ choáng váng ngã ngồi ở góc tường.

Nước suối chảy từ thượng nguồn xuống, mọi người trông thấy trên mặt suối trong veo xen lẫn chút màu đỏ nhẵn mịn dễ thấy giống như nước suối trong veo có thể thấy đáy. Nhưng màu đỏ này lập tức pha loãng trong nước, biến mất không để lại dấu vết.

Người già trong làng tìm đến đám người trẻ tuổi, nói cho bọn họ đã xảy ra chuyện. Trong thôn vốn không có nhiều người vào ban ngày, bởi vì sự kiện đột phát mà dường như tất cả mọi người đều xuất hiện.

Có người đang bàn bạc xem nên xử lý như thế nào, có người đi gọi cán bộ trong thôn, còn người có tiện thể kéo cả sinh viên cán bộ thôn (*) vừa vặn đi ngang qua tới. Tiếng trò chuyện, tiếng thảo luận, trong lúc nhất thời giống như tất cả mọi người đều lấy điện thoại ra muốn nói chuyện xảy ra ở nơi này cho toàn thế giới.

(*) Kế hoạch đưa sinh viên tốt nghiệp đại học về làm cán bộ ở cấp thôn xã của Trung Quốc.

“Tạm thời không thể kết nối là sao?”

Đợi đến khi đồng nghiệp ở trung tâm chỉ huy liên hệ được với Giang Chính đã là xế chiều ngày hôm sau. Giang Chính làm nhiệm vụ suốt tối hôm qua, vậy nên không kịp thời nhận điện thoại. Mà lúc chạy về cục, Giang Chính vừa nhìn thấy chiếc xe van màu trắng trong video theo dõi đã đưa ra đáp án khẳng định.

Về sau hỏi thăm mới biết được phương hướng di chuyển cụ thể của chiếc xe này. Vừa vặn, Kỳ Tư từng nhắc tới địa điểm mà anh muốn đến. Loại trùng hợp không thể giải thích này khiến Giang Chính sinh nghi, thế nhưng lúc này làm thế nào cũng không liên lạc được Kỳ Tư.

“Thế nào?” Đồng nghiệp lo lắng hỏi.

Giang Chính cũng không nói ra được nguyên nhân, anh ta luôn cảm thấy trong lòng bất an. Anh ta không từ bỏ, gọi vào số Kỳ Tư hết lần này tới lần khác, lại chỉ nhận được một câu trả lời… “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.”

“Đi ra ngoài một chuyến.” Giang Chính đứng ngồi không yên, dứt khoát cầm lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.

Anh ta còn có rất nhiều công việc đợi hoàn thành, nhưng bây giờ không có chuyện gì quan trọng hơn sự an toàn của Kỳ Tư và Quý Duyệt Sênh.

Chắc hẳn anh ta chẳng thể ngờ được trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi này, Kỳ Tư sống chết không rõ, Quý Duyệt Sênh không biết kết cục ra sao. Mà chiếc điện thoại từ đầu tới cuối vẫn không liên lạc được đã sớm bị xe nghiền nát, lẻ loi trơ trọi nằm giữa đường.

Dần dần, màn đêm buông xuống.

Giang Chính ngựa không dừng vó đuổi tới thành phố kia, nhưng lại không biết trạm tiếp theo nên đi về hướng nào. Lần đầu anh ta làm ra một quyết định tùy tiện như vậy mà không làm được bất cứ chuyện gì, khiến anh ta vô cùng nóng nảy.

Cùng lúc đó, anh ta bất ngờ nhận được một cuộc điện thoại từ số lạ.

“A lô, anh có phải là đội trưởng Giang không?”

Giọng nói bên đầu dây kia nghe sốt ruột và hoảng sợ, còn là giọng của một cô gái trẻ. Bình thường không có người xa lạ nào sẽ gọi anh ta như vậy, nếu như là người trong cuộc có liên quan tới vụ án, trên cơ bản đều gọi anh ta là cảnh sát Giang.

Xe của Giang Chính đang dừng ở ven thành phố rộng lớn này, từ nơi sâu thẳm, anh ta cảm thấy cuộc gọi này có dụng ý khác.

“Là tôi. Xin hỏi cô là?”

“Anh mau tới bệnh viện đi, bạn của anh bị thương rất nghiêm trọng. Bây giờ anh ta đã được đưa đi cấp cứu làm phẫu thuật…”

“Má, cô nói cái gì?” Giang Chính nghe xong, cơ bắp toàn thân căng cứng, lập tức phát điên nói tục, “Cô lặp lại lần nữa! Ai bị thương!?”

“Tôi không biết anh ta, chỉ đi cùng đến bệnh viện…”

Tai Giang Chính ong ong, anh đoán được từ trong những câu miêu tả, người bị thương là Kỳ Tư. Trong trạng thái ý thức không tỉnh táo, anh túm chặt lấy tay người bên ngoài, cố chấp và cứng rắn viết lại tên và số điện thoại của Giang Chính.

“Móa!”

Đã sớm qua tuổi thuận miệng chửi rủa, nhưng Giang Chính vẫn không nhịn được tăng huyết áp. Anh ta biết Kỳ Tư sẽ để cho người xa lạ thông báo cho anh ta, tuyệt đối là vì Quý Duyệt Sênh đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là xảy ra chuyện lớn. Anh ta sốt ruột ném điện thoại xuống ghế lái phụ, sửa mục tiêu lái về phía bệnh viện mà đối phương nói.

Sau khi Kỳ Tư được đưa vào bệnh viện, bác sĩ lập tức tiến hành kiểm tra. Sau đó ảnh chụp CT cho thấy xuất huyết dưới nhện (*), nhiều xương sườn bên phải bị gãy, siêu âm cho thấy lá lách bị vỡ, khi đó Kỳ Tư đã không thể nói chuyện.

(*) Chảy máu dưới nhện là hiện tượng máu chảy vào khoang dưới màng nhện (trên bề mặt não), thường rất nghiêm trọng và có thể gây tử vong.

Mấy giờ trôi qua, được các bác sĩ tận tình cứu giúp, Kỳ Tư miễn cưỡng nhặt về một cái mạng. Mặc dù độ cao mà anh rơi xuống cũng không tính là trí mạng, nhưng đầu tiên Kỳ Tư bị xe đụng, sau đó lại rơi xuống từ chỗ cao, tạo thành hai lần tổn thương, dẫn tới hậu quả tương đối nghiêm trọng.

“… Tốc độ mất máu khi lá lách vỡ rất nhanh, thậm chí cậu ấy có thể lập tức lên cơn sốc vì mất máu. Nếu như cứu giúp trễ, rất có thể cậu ấy sẽ chết…”

Ra khỏi phòng mổ cấp cứu, Kỳ Tư được đưa vào phòng hồi sức tích cực, bởi vì còn đang trong thời kỳ nguy hiểm, cho nên bị cấm thăm viếng. Cách cửa kính, Giang Chính cứ như vậy nhìn Kỳ Tư còn đang chống lại tử thần yên tĩnh nằm trên giường bệnh, bên tai không ngừng vang vọng lời dặn của bác sĩ.

“Sáu đến tám giờ sau khi bị thương là thời kỳ mấu chốt, hiện tại còn chưa qua giai đoạn nguy hiểm, vẫn không thể lạc quan.”

Giang Chính khẽ nhắm mắt thở dài, lập tức cảm thấy trái tim nhói lên. Trải qua mấy ngày làm việc cường độ cao, anh ta cũng cảm thấy ăn không tiêu, nhất là khó có thể chịu đựng được mấy tin tức xấu này.

“Đội trưởng Giang?”

Lúc này, cô gái gọi điện thoại cho anh ta chần chờ gọi tên của anh ta, lại nhìn Kỳ Tư đang nằm trong phòng bệnh, chậm rãi đi tới đứng bên cạnh anh ta.

Giang Chính nghĩ cho dù cố gắng anh ta cũng không cười nổi, dứt khoát không cười. Anh ta lạnh lùng “ừ” một tiếng, tiếp tục nhìn Kỳ Tư.

Nhưng anh ta thấy rõ tướng mạo của nữ sinh kia, cô ấy có đôi mắt một mí, tuy nhỏ nhưng rất có thần. Hoặc là nói cô ấy có một đôi mắt tiêu chuẩn của người lương thiện, đôi mắt ấy biết nói chuyện. Dáng người cô ấy nhỏ nhắn, có lẽ là khung xương nhỏ trời sinh, bộ quần áo to rộng mặc trên người cô ấy trông có hơi giống hát tuồng.

Trông cô ấy căng thẳng một cách kỳ lạ, thậm chí trên tay còn có vết máu chưa rửa sạch, tạo thành đối lập mãnh liệt với làn da trắng nõn mịn màng quá mức của cô ấy.

“Tôi là sinh viên cán bộ thôn, lúc tôi ngồi lên xe cứu thương đưa cậu ấy tới, cậu ấy vẫn luôn nói chuyện không ngừng.” Nữ sinh sợ hãi nói, có thể là mới bước chân vào xã hội không lâu, cũng không đủ tự tin, “À, xin lỗi, tôi tên là Trương Ly Ly.”

Có lẽ là nghĩ tới việc Kỳ Tư có thể sẽ để lại một chút manh mối, Giang Chính lập tức kéo nữ sinh ngồi xuống ghế ngoài phòng hồi sức cấp cứu. Anh ta hơi hồi hộp nhưng vẫn khuyên mình phải kiềm chế, song ngay cả giọng cũng hơi run rẩy: “Cô cẩn thận nghĩ lại, rốt cuộc cậu ấy đã nói gì?”

Trương Ly Ly vuốt mái tóc hơi rối bời, tháo chiếc khăn quàng cổ to dày ra, nắm trong tay, chân thành nói: “Cậu ấy vẫn luôn nhắc tới tên một cô gái, còn có xe van màu trắng.”

“Có phải là gọi Quý Duyệt Sênh không?” Giang Chính hỏi lại.

“Hình như đúng là chữ cuối cùng phát âm là Sênh.” Trương Ly Ly ngoan ngoãn trả lời, cô ấy còn nói, “Chúng tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, bởi vì trong thôn có một bà cụ và một đứa trẻ nhìn thấy toàn bộ quá trình vụ tai nạn xảy ra.”

Giang Chính nghi ngờ quay đầu, tai nạn xe cộ? Kỳ Tư bị đâm thành như này là tai nạn xe cộ? Vậy việc Quý Duyệt Sênh biến mất và chiếc xe van màu trắng là xảy ra chuyện gì? Đồng thời biến mất, vậy có phải có nghĩa là Quý Duyệt Sênh đang ở trên chiếc xe kia không?

“Cô dẫn tôi tới đồn cảnh sát một chuyến.” Giang Chính nắm lấy cánh tay Trương Ly Ly, hai người đồng thời đứng dậy.

Trương Ly Ly sững sờ, sau đó chỉ vào Kỳ Tư đang nằm trong phòng bệnh: “Vậy còn cậu ấy…”

Giang Chính cũng nhìn sang, chỉ cách một tấm kính cũng khiến anh ta cảm thấy Kỳ Tư đang nằm bên trong không chân thực, giống như bên trong và bên ngoài căn bản không ở cùng một thời không. Anh ta không quen thương cảm, không quen biểu đạt, lại giao tất cả nguyện vọng không thể nói ra khỏi miệng cho Kỳ Tư.

Anh ta hi vọng 48 giờ sau, Kỳ Tư có thể tỉnh, có thể rõ ràng biểu đạt. Anh ta càng hi vọng, 48 giờ sau, anh ta có thể mang Quý Duyệt Sênh về bên Kỳ Tư.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.