Đã thế này rồi thì ai còn muốn tiếp tục chứ?
Một chút Tạ Hoài cũng không muốn ở lại đây nữa, cậu muốn chạy trốn ra ngoài, thầm nói hôm nay mặt mũi đã mất hết rồi.
Vì không muốn bị Giang Tự nhìn thấy sự quẫn bách của cậu, cậu giả vờ ung dung bình tĩnh đi đến huyền quan, sau đó sống lưng thẳng tắp đổi giày của mình.
“Tôi về nhà trước đây.” Tạ Hoài nói xong liền mở cửa ra vội vã chạy ra ngoài, không thèm nhìn Giang Tự một cái.
“Cạch” một tiếng thật nhẹ, bóng dáng Tạ Hoài bị ngăn cách bởi cánh cửa.
Giang Tự cười khẽ một tiếng, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tạ Hoài.
Giang Tự: Yên tâm, tôi sẽ không nói cho người khác biết đâu.
Tạ Hoài ra khỏi thang máy mới trả lời Giang Tự: … Vậy có phải tôi còn phải cảm ơn cậu?
Đến cùng thì chuyện hôm nay cũng là vấn đề của cậu.
Nhưng Giang Tự sao lại không nhắc nhở cậu chứ?
Tạ Hoài có chút tức giận.
Giang Tự là cố ý muốn nhìn thấy cậu bị mất mặt phải không?
Giang Tự: Không cần khách sáo, sau này nhớ báo đáp tôi là được.
Trong đầu Tạ Hoài vô thức nhớ đến chuyện đùa giỡn lần trước, hình như cũng giống như cuộc đối thoại lần này.
Cậu hỏi Giang Tự hay là cậu lấy thân báo đáp, nhưng cậu không ngờ rằng Giang Tự thật sự gật đầu.
Tạ Hoài nghĩ nghĩ liền cười, cậu đánh chữ trả lời Giang Tự: Dù sao cũng sẽ không phải là lấy thân báo đáp.
Giang Tự: …Không muốn cậu lấy thân báo đáp.
Tạ Hoài: Ừ ừ ừ, cậu là tốt nhất.
Không biết là ai lúc đó đã gật đầu.
Tạ Hoài không rõ quan hệ bây giờ của mình và Giang Tự được coi là gì, cậu thật sự động tâm với Giang Tự rồi, nhưng ngoại trừ cái này ra thì cậu cũng không có ý nghĩ gì khác, hơn nữa cậu không biết Giang Tự nghĩ thế nào.
Tạ Hoài nhíu mày, lại thả lỏng, tạm thời cứ như vậy đi.
Về đến nhà, Tạ Hoài nhìn thấy Tiểu Hoài Hoài đang nằm trong ổ ngủ.
Tiểu Hoài Hoài chính là chú chó con màu đen kia, cậu nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ được rốt cuộc nên gọi con trai của cậu là gì thì tốt, cuối cùng cậu dứt khoát khoát tay gọi nó là Tiểu Hoài Hoài.
Tiểu Hoài Hoài vẫn còn nhỏ, đồ ăn cũng ăn không nhiều, cái chén sữa bên cạnh vẫn còn một ít sữa, bây giờ không thể uống được nữa, Tạ Hoài chỉ có thể đổ hết đi rồi đổ sữa mới vào chén nhỏ bên cạnh cho nó.
Chờ đến khi cậu tắm xong, đã mười một giờ rồi, tắt đèn, cả phòng chìm vào bóng tối, không lâu sau, trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng Tạ Hoài hít thở đều đều.
Trời sáng trưng, Tạ Hoài bị giọng đanh thép của bà Triệu Lị gọi dậy.
“Hoài Hoài, ra ngoài ăn sáng thôi con.”
“Vâng.” Cậu lim dim buồn ngủ đáp một tiếng.
Cậu ở trong chăn lăn mấy vòng mới bất đắc dĩ mở mắt ra.
Cậu từ từ ngồi dậy, muốn duỗi người một cái, tay lại vừa mỏi vừa đau, không dùng được bất cứ lực nào, cậu không thể làm gì khác ngoài việc bỏ cuộc.
Hôm nay là tết Trung Thu, cậu nhớ trước đấy mẹ có nói hôm nay sẽ qua nhà bác cả đón tết Trung thu.
Tạ Hoài thay quần áo xong đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, liền nhìn thấy mẹ cậu — bà Triệu Lị đang cười ôm Tiểu Hoài Hoài trong ngực, trêu nó.
Triệu Lị trêu nó vài cái, cười hỏi Tạ Hoài: “Hoài Hoài, đây là chó con mà con nhặt được à?”
Tạ Hoài đi đến sờ đầu nói một cái: “Vâng, nhìn nó rất ngoan, liền ôm về.”
“Con chắc chắn là bị bỏ rơi chứ không phải là nó đi lạc?” Biểu cảm Triệu Lị có hơi bất ngờ nhìn Tạ Hoài, hỏi, “Không phải con không thích động vật nhỏ à?”
Tạ Hoài trả lời câu hỏi đầu tiên của Triệu Lị: “Bảo vệ nói nó bị mẹ nó bỏ lại trường, qua mấy ngày rồi mà cũng không thấy mẹ nó quay lại.”
Triệu Lị nhìn chú chó nhỏ đáng yêu trong ngực lại càng thêm trìu mến.
“Còn nữa, nó không phải là động vật nhỏ.” Tạ Hoài đột nhiên nói.
Triệu Lị cười nhìn con mình: “Vậy con nói cho mẹ nghe đây là gì”
Mặt Tạ Hoài không cảm xúc nhưng lại rất nghiêm túc: “Con của con.”
Triệu Lị: “…”
“Ầy, ba vẫn chưa 40 tuổi nữa mà đã có cháu luôn rồi?” Ba Tạ vẫn luôn ngồi ở sofa đọc báo bỗng nhiên cười.
Triệu Lị cũng cười theo: “Vậy con đặt tên cho con của con chưa?”
Tạ Hoài: “Tiểu Hoài Hoài.”
Triệu Lị nổi cả da gà, bà nhìn đứa con cao hơn mình gần 20cm, suy nghĩ, không phải sắp 18 tuổi rồi à, sao lại đặt cho con chó một cái tên sến sẩm vậy.
Nhìn dáng vẻ ba mẹ bị mình dọa, Tạ Hoài liền thỏa mãn.
Còn tiện thể đăng lên vòng bạn bè.
Một bức ảnh Tiểu Hoài Hoài đang ngủ.
Với dòng cap — Con trai tôi, Tiểu Hoài Hoài.
Ăn sáng xong, điện thoại của Tạ Hoài cứ kêu suốt, có lẽ lại là nhóm lớp, cậu lấy điện thoại mở ra xem, nhìn từng tin nhắn cứ bắn ra cũng không có gì bất ngờ.
Trong nhóm lớp đều đang gửi tin nhắn chúc tết Trung thu, Tạ Hoài cũng theo mọi người gửi một câu “Trung thu vui vẻ”.
Bạn tốt của Tạ Hoài tương đối ít, chỉ add mấy người thân thân, số còn lại đều là bạn cùng lớp.
Rất nhiều người đều gửi lời chúc cho cậu, Tạ Hoài — trả lời một câu “Cùng nhau vui vẻ” xong mới nhớ đến wechat có chức năng nhắn tin nhóm.
Cậu không cần trả lời từng cái một, rất ngu ngốc.
Tạ Hoài cứ lướt mãi, lướt tới một tin nhắn cuối cùng, rốt cuộc cũng nhìn thấy tin nhắn Giang Tự gửi cho cậu.
Đúng 00:00 gửi cho cậu một câu “Tạ Hoài, Trung thu vui vẻ”.
Tim Tạ Hoài nhảy một cái, thế này cũng đúng giờ quá rồi.
Cậu mở khung chat với Giang Tự ra, cũng nhập một câu “Giang Tự, Trung thu vui vẻ”.
Sau đó nhấn gửi đi.
Thật ra trước kia cậu và Giang Tự không nói chuyện nhiều trên điện thoại, cứ cho là bây giờ có nhắn thì mấy giây sau là có thể trôi mất xuống dưới*.
(*) Chỗ này mk k bt đã dịch đúng chưa nữa: “其实他以前和江绪在手机上的对话并不多,就算是现在来翻,几秒钟估计就能滑到顶。”
Bởi vì cậu không chơi wechat, sau đó chính là… cho dù cậu không muốn thừa nhận thì cũng phải thừa nhận, cậu và Giang Tự không có gì có thể nói cả.
Tạ Hoài lướt lên trên, mới phát hiện ngày lễ nào Giang Tự cũng gửi cho cậu một lời chúc, những lời chúc đều vào lúc 00:00 gửi tới.
Bao gồm cả sinh nhật cậu.
Nếu như chỉ là những ngày nghỉ lễ bình thường thì Tạ Hoài sẽ không cảm thấy có gì cả, nhưng đến cả ngày sinh nhật cũng gửi lời chúc đúng giờ như thế, cậu thật sự rất khó có thể không nghĩ nhiều.
Biết rõ bản thân không nên ôm bất cứ hi vọng nào, nhưng lại không nhịn được.
Cậu hồi phục lại tinh thần, điện thoại lại vang lên, cúi đầu nhìn, là Giang Tự gửi cho cậu.
Giang Tự: Quà Trung thu, muốn không?
Tạ Hoài có hơi ngẩn ra, đợi đến khi cậu phản ứng lại thì mới phát hiện tay nhanh hơn não trả lời rồi: Muốn.
Giang Tự: Xuống dưới.
Tạ Hoài lại sững sờ chớp mắt một cái, sau đó đứng dậy chạy thật nhanh nói với ba mẹ một câu: “Ba mẹ, con xuống lầu lấy ít đồ.”
Nói xong liền đẩy cửa chạy ra ngoài.
“Ai không biết còn tưởng là bạn gái nó tặng quà tới nữa, vui như vậy.” Triệu Lị ôm Tiểu Hoài Hoài nhìn bóng dáng Tạ Hoài dần biến mất, lắc đầu thở dài một hơi.
Giang Tự đúng ở bên cạnh chiếc ghế nghỉ ngơi cách đó không xa, Tạ Hoài ra khỏi thang máy nhìn một cái liền nhận ra hắn rồi.
Tầm mắt Giang Tự rời khỏi chiếc điện thoại, ngước mắt, đứng tại chỗ nhìn về phía Tạ Hoài.
Tạ Hoài ép nhịp tim đang đập điên cuồng của mình xuống, đi đến đứng trước mặt hắn, hỏi: “Sao cậu lại đến đây?”
“Quà Trung Thu.” Giang Tự đưa đồ trên tay mình cho Tạ Hoài.
Tạ Hoài đưa tay ra nhận, giọng cậu trầm thấp: “Là cái gì vậy?”
“Cậu đợi lát nữa về nhà rồi tự xem,” Giang Tự không trực tiếp nói cho cậu biết bên trong là gì, “Không biết qua lâu như vậy rồi, cậu có còn thích hay không.”
Cái gì mà thần bí vậy? Tạ Hoài không nhịn được nghĩ.
“Cảm ơn.” Tạ Hoài đưa tay ra sờ gáy một chút, có hơi ngại.
Giang Tự để ý đến quần áo Tạ Hoài mặc trên người, hỏi: “Hôm nay phải ra ngoài?”
“Ừ,” Tạ Hoài gật đầu, “Phải qua nhà bác cả.”
“Tiểu Hoài Hoài thì sao?” Giạng Tự nhớ đến bài đăng mà cậu đăng trên vòng bạn bè sáng nay, bỗng nhiên cười nhẹ một tiếng.
Cái tên này từ trong miệng Giang Tự nói ra cảm giác nó cứ kỳ quái sao ấy.
Cái giọng điệu này, sao Tạ Hoài cứ có cảm giác không phải gọi con trai cậu mà giống như đang gọi cậu vậy.
Tạ Hoài trầm mặc mấy giây mới nói: “Đổ thêm cho nó ít sữa là được, dù sao thì buổi tối tôi cũng về rồi.”
“Đưa cho tôi đi.” Giang Tự nói.
Tạ Hoài sửng sốt, kinh ngạc: “Cậu muốn giúp tôi chăm sóc nó?”
“Ừm, dù sao nhà tôi cũng chỉ có mình tôi, cũng rất chán.” Giọng nói Giang Tự không có gì phập phồng trả lời.
Nghe có vẻ hơi cô đơn.
Đưa cho Giang Tự chăm sóc một ngày cũng tốt.
“Ồ, vậy được, để tôi lên ôm nó xuống, cậu đợi tôi.” Nói xong Tạ Hoài xoay người chuẩn bị lên lầu.
Giang Tự kéo tay Tạ Hoài lại, Tạ Hoài quay đầu nhìn Giang Tự.
“Hử? Sao thế?”
“Không cần đâu,” Giang Tự nói, “Tôi lên cùng cậu.”
Triệu Lị đang chọc Tiểu Hoài Hoài, nghe thấy tiếng mở cửa, theo tiếng động nhìn sang, phát hiện ngoài cửa ngoài con bà ra thì còn một người con trai khác nữa.
Dáng dấp sạch sẽ, còn rất đẹp trai.
“Ấy? Cháu là bạn của Hoài Hoài?” Ba Tạ nhìn Giang Tự rồi lại nhìn Tạ Hoài, cuối cùng tầm mắt dừng trên người nam sinh mà con trai mình đẫn về.
“Vâng ạ, chào chú chào dì ạ, cháu tên là Giang Tự.” Giang Tự lễ phép chào hai người một tiếng.
Triệu Lị chính là thích những đứa trẻ lễ phép hiểu chuyện này, trên mặt hiện lên ý cười ngày càng rõ ràng.
“Mẹ, cậu ấy nghe nói hôm nay chúng ta không ở nhà cho nên chủ động muốn chăm sóc cho con trai con một ngày.” Tạ Hoài giải thích.
Nghe như vậy, Triệu Lị lại càng thích đứa trẻ này, thầm nói bạn học mà có thể giúp được tới mức độ này thì đúng là chỉ có thể gặp được không thể cầu được.
Vì vậy Triệu Lị liền đưa Tiểu Hoài Hoài trên tay mình cho Giang Tự, nhiệt tình cười nói: “Vậy giao cho bạn học Giang vậy?”
Giang Tự nhìn Tạ Hoài, miệng đồng ý nói: “Vâng ạ, cháu sẽ chăm sóc tốt cho… Tiểu Hoài Hoài ạ, dì yên tâm.”
Lại còn cố ý nhấn mạnh ba chữ “Tiểu Hoài Hoài” nữa chứ.
Tạ Hoài: “…”
Quả nhiên cậu không nên đặt cho con trai mình cái tên này.
Lúc cậu thất thần, Giang Tự đã ôm Tiểu Hoài Hoài rời đi rồi.
Về đến nhà, Giang Tự đóng cửa lại, phòng khách náo nhiệt ban đầu trong nháy mắt rơi vào im lặng.
Hắn đổi giày xong đi vào, cô Bảy dì Tám đều đang nhìn về phía hắn.
Mặc dù phòng khách vẫn chưa ngồi kín, nhưng nhìn có chỗ nào cũng không giống dáng vẻ trong nhà không có người?
Giang Tự ứng phó với câu hỏi của họ hàng thân thích nhiều năm, muốn quay người vào phòng.
Chỉ có ba mẹ hắn là để ý thấy cái thứ hắn ôm trong ngực, gọi hắn lại.
“Tiểu Tự, con ra ngoài một chuyến còn ôm về một con chó?” Mẹ Giang hỏi một câu.
“Đây là chó con nhà ai vậy, trông có vẻ cũng rất ngoan.” Ba Giang theo sát hỏi.
Giang Tự: “Bạn học ạ.”
Tiểu Hoài Hoài trong ngực hình như không quen với không khí nhiều người như vậy, ở trong ngực Giang Tự bất an co lại, hắn trấn an xoá xoa, Tiểu Hoài Hoài cuối cùng cũng không lộn xộn nữa.
Giang Tự lần lượt chào hỏi từng người họ hàng thân thích rồi ôm Tiểu Hoài Hoài về phòng mình.
Tạ Hoài ngồi trước bàn đọc sách, trước mặt bày quà Trung thu mà Giang Tự tặng cho cậu.
Tạ Hoài mở hộp ra, đến khi thấy đồ ở bên trong hộp thì sửng sốt.
Là một tấm thẻ năm của khu vui chơi giải trí.
Bên dưới còn có một dòng chữ: Khi nào muốn đi thì tìm tôi, tôi đi cùng cậu.
Hồi cấp hai nơi cậu muốn đi nhất là khu vui chơi giải trí, nhưng cậu chưa một lần được đi, bởi vì ba mẹ cậu đều rất bận, không có ai đi cùng cậu, cho nên lúc đó nơi cậu muốn đi nhất chính là khu vui chơi giải trí.
Cho đến bây giờ, cậu vẫn chưa được đi lần nào, không phải là không có ai đi cùng cậu, chỉ là đến ngay cả cậu cũng quên luôn rồi.
Sống mũi Tạ Hoài cay cay, thật không ngờ lúc đó cậu vô tình nói một câu, thực sự sẽ có người ghi nhớ đến tận bây giờ.
Bây giờ cậu đã hiểu câu nói kia của Giang Tự có nghĩa gì rồi.
“Chính là không biết là đã trôi qua lâu như thế, cậu có còn thích hay không.”