Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 29: C29: Chương 29



Chuông báo tan học lúc mười giờ tối vừa vang lên, Lục Vân Đàn lập tức nhảy qua bậu cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống hành lang bên ngoài, cầm đồ đạc chạy xuống nhà vệ sinh nữ ở tầng một. Cô cởi bộ đồng phục trên người ra, đổi sang bộ quần áo lụa màu trắng kiểu Trung Quốc chuyên dùng để luyện võ. Dù là hẹn đi đánh nhau thì cũng phải có nghi thức, chẳng may lại đánh một trận vang danh thì sao?

Thay quần áo xong, cô đứng trước gương tự buộc một kiểu tóc đuôi ngựa, sau đó cuộn lọn tóc dài đen nhánh thành một búi gọn gàng, còn cài một cây trâm gỗ vào giữa. Nguyên nhân người tập võ hay búi tóc không phải để cho đẹp mà là để lúc đánh nhau sẽ không bị đối phương kéo tóc, cũng chính vì nguyên nhân này mà rất nhiều người đàn ông tập võ cạo trọc đầu hoặc cạo thành tấm ván. Tất nhiên, anh trai Lục Vân Phong của cô là một ngoại lệ.

Sau khi chắc chắn hình ảnh của mình đã hoàn hảo, Lục Vân Đàn chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi nhà vệ sinh, gặp Lý Nguyệt Dao chờ cô ngoài cửa đã lâu. Thế là hai người cùng nhau đi về phía cửa khu dạy học.

Lúc này đang là giờ cao điểm tan học, khu dạy học ồn ào hỗn loạn, các học sinh mặc đồng phục đi tới đi lui, thế nên người mặc quần áo luyện võ màu trắng từ đầu đến chân như Lục Vân Đàn chẳng khác gì cái nam châm di động, còn là loại có lực hút cực mạnh, đi đến đâu cũng thu hút vô số ánh mắt của mọi người.

Mọi người vừa nhìn cô vừa châu đầu ghé tai bàn tán rì rầm…

“Cậu ấy kìa, Lục Vân Đàn lớp 12-2, muốn hẹn đánh nhau với Vương Trạch đấy.”

“Nhỏ này điên rồi à? Chán sống ư?”

“Nhìn người gầy còm, còn chưa to bằng một nửa Vương Trạch mà cũng dám đi gây chuyện với cậu ta à?”

“Cảm giác Vương Trạch chỉ cần một đấm cũng đủ hạ gục cậu ta rồi.”

“Sao Vương Trạch lại hẹn đánh nhau với con gái vậy? Trông nhỏ này có vẻ chính là một người ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình, nếu tớ là Vương Trạch thì sẽ chẳng thèm để ý đến cậu ta.”

“Một cô gái mà dám đánh nhau với con trai, không có não sao?”

Vô số ánh mắt bay tới như hoa tuyết mùa đông, gồm cả soi mói, khinh miệt, xem thường và chế giễu. Lý Nguyệt Dao vô cùng bất an, không những là bất an thay cho Lục Vân Đàn mà còn vì cô ấy quá lo lắng.

Lục Vân Đàn thì lại nhàn nhã bình tĩnh, xem tất cả mọi người như không khí, bước chân vững vàng, sống lưng thẳng tắp, cằm hơi nhếch lên, từ khóe mắt đến đuôi lông mày đều toát ra sự hưng phấn khó kìm nén được, trông cứ như cô đã là minh chủ võ lâm vậy.

Đến cổng khu dạy học, hai cô gái tụ họp với ba thành viên của bang Thanh Vân.

Tả Hộ pháp Tới Tây Dương lập tức nịnh nọt bang chủ: “Bang chủ, bộ quần áo của cậu trông oai phong thật đấy!”

Lục Vân Đàn nhếch môi: “Được đấy, có mắt nhìn!”

Hữu Hộ pháp Lý Hàng vô cùng chán nản – lại bị tên mập này chiếm mất ưu thế rồi! Sau đó, cậu ấy cũng nịnh nọt theo: “Cậu vừa xuất hiện thì trước mắt tớ cứ như thể sáng bừng lên, ngay lúc đó tớ đã biết đêm nay cậu thắng chắc rồi!”

Lục Vân Đàn liếc nhìn cậu ấy, hỏi: “Cậu nhìn kiểu gì ra?”

Lý Hàng: “Bởi vì toàn thân cậu đều toát lên khí chất vương giả!”

Lục Vân Đàn khẽ gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn: “Được đấy, cậu cũng mắt nhìn!” Nhưng trong lòng cô vẫn hơi bất mãn, thế là lại quay sang nhìn Lương Vân Tiên đang đứng một bên, cô nhướng mày lạnh lùng chất vấn: “Còn cậu?”

Lục Vân Tiên biết rõ còn cố hỏi: “Tớ làm sao?”

Haizz, đúng là trẻ con khó dạy!

Lục Vân Đàn hừ lạnh, nói: “Hai người họ đều biết nịnh nọt bang chủ rồi, còn cậu thì sao?”

Tới Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Ồ… Thì ra bang chủ có thể nghe ra chúng ta đang nịnh nọt cô nàng.

Lương Vân Tiên cau mày, hỏi: “Nếu tớ từ chối thì sao?”

Tới Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Quân sư anh dũng!

Lục Vân Đàn im lặng một lát, sau đó thở dài, vẻ mặt cảm động nhìn anh: “Cậu không hổ là quân sư, am hiểu sâu sắc về đạo lý tiến lùi, có can đảm nói thẳng can gián, thời thời khắc khắc nhắc nhở tớ phải giữ được sự minh mẫn.” Nói rồi, cô lại giơ tay lên vỗ vai anh: “Cậu chính là Trâu Kỵ* của tớ! Nhất định phải thăng chức cho cậu mới được, thế tớ quyết định thăng cậu làm phó bang chủ nhá!”

*Trâu Kỵ là một nhà chính trị, Tướng quốc nước Tề thời Xuân Thu-Chiến Quốc. Ông nổi tiếng vì là người đã khuyên bảo Tề Uy Vương chăm lo quốc sự khiến cho nước Tề hùng mạnh trở lại.

Lương Vân Tiên: “?”

Tới Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Bang chủ, cậu đừng nói gì nữa, trên mặt quân sư đang viết đầy mấy chữ được quan tâm mà hãi chết khiếp kìa!

Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, bang chủ à, cậu thật sự hơi thiên vị quân sư đó nha!

Người ta hay nói vấn đề không phải ở chỗ quá ít mà là ở sự không đồng đều, bang chủ bất công như vậy sẽ dễ dàng khơi gợi lên lòng ghen ghét của Tả, Hữu Hộ pháp đối với quân sư. Kết quả là Tả Hộ pháp Tới Tây Dương thả một quả bom hạng nặng cho phó bang chủ mới được thăng chức: “Phó bang chủ à, cậu thử nói xem, giữa bang chủ của chúng ta và Tần Vận lớp 12-15 thì ai đẹp hơn?”

Tần Vận lớp 12-15 là một học sinh đã học múa ba lê được mười lăm năm, làn da trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người yểu điệu, là một người đẹp nổi tiếng với khí chất xuất chúng.

Lục Vân Đàn nhướng mi, vẻ mặt không thay đổi nhìn chằm chằm phó bang chủ Lương.

Lương Vân Tiên trả lời ngay mà không thèm nghĩ ngợi: “Tất nhiên là bang chủ đẹp.”

Lúc này, Hữu Hộ pháp Lý Hàng quả quyết biến thành một tên gian thần hãm hại trung lương: “Thật không? Thế mà tiết một chiều hôm qua tôi còn nhìn thấy cậu đến lớp 12-15 tìm Tần Vận đấy.”

Lục Vân Đàn mỉm cười, nhưng là loại ngoài cười nhưng trong không cười: “Ồ, còn có chuyện này sao?”

Lương Vân Tiên ngẩn người: “Tôi không hề đi tìm cậu ta, tôi còn chẳng biết đó là ai nữa.”

Lục Vân Đàn: “Ý cậu là sao? Là Hữu Hộ pháp cố ý vu oan hãm hại? Người ta có thể nói rõ ràng thời gian, địa điểm, nhân vật mà cậu vẫn còn giảo biện à?” Cô hừ lạnh, nói: “Giáng chức! Từ khoảnh khắc này, cậu không còn là phó bang chủ nữa, đồng thời vĩnh viễn không được thăng chức!”

Lương Vân Tiên: “…”

Tả, Hữu Hộ pháp lẳng lặng nhìn nhau, từ hai đôi mắt lóe lên vẻ đắc chí của tiểu nhân gian trá.

Lục Vân Đàn lạnh lùng liếc nhìn quân sư Lương còn chưa thăng chức được một phút đã bị đánh về nguyên hình, sau đó giơ tay ra ôm cổ Lý Nguyệt Dao, tuyên bố một mệnh lệnh mới: “Từ giờ trở đi, Lý Nguyệt Dao chính là phó bang chủ của bang phái chúng ta!”

Lương Vân Tiên: “…”

Cố gắng giữ tâm trạng vui vẻ.

Lý Nguyệt Dao thì ngẩn ngơ chẳng hiểu gì: “Hả?”

Tả Hộ pháp Tới Tây Dương cũng ngẩn người, còn vô cùng tức giận bất bình: “Dựa vào đâu mà một người mới như cậu ta mà lại được làm phó bang chủ?”

Hữu Hộ pháp Lý Hàng cũng phụ họa: “Đúng đấy! Phải có thứ tự trước sau chứ?”

Nếu như vị trí phó bang chủ không đến lượt hai người họ thì chẳng phải vừa nãy bọn họ mất công hãm hại quân sư Lương rồi sao?

Lục Vân Đàn hùng hồn nói: “Tất nhiên là xét theo thành tích thi tháng rồi!”

Tới Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Thế chẳng thà cho quân sư Lương lên làm còn hơn, ít nhất hai người họ còn cân bằng, dù sao quân sư cũng đứng đầu.

Nhưng giờ có nói gì thì cũng chậm, quân sư Lương đã bị hai người họ hãm hại đến nỗi mất tư cách thăng chức luôn rồi.

Lý Nguyệt Dao cũng rất thấp thỏm: “Tớ, tớ, tớ không được đâu! Tớ thật sự không làm được mà!”

Lục Vân Đàn: “Không! Cậu có thể! Cậu chắc chắn có thể!” Cô nói chắc như đinh đóng cột: “Từ giờ trở đi, ở trong bang Thanh Vân này cậu là nhân vật dưới một người, trên vạn người!”

Lý Nguyệt Dao: “…”

Tớ mới thật sự được quan tâm mà lo sợ đây này.

Lục Vân Đàn: “Mấy cậu có muốn nói gì nữa không? Nếu không còn thì tớ đi đánh Vương Trạch đây!”

Tới Tây Dương: “Bang chủ tất thắng!”

Lý Hàng: “Bang chủ cố lên! Cậu nhất định sẽ khải hoàn trở về!”

Mặc kệ các bạn khác nghĩ thế nào thì những người trong bang Thanh Vân vẫn vô cùng tin tưởng bang chủ của bọn họ.

Lục Vân Đàn nhếch môi: “Hai cậu chuẩn bị hợp nhất thuộc hạ cũ của Vương Trạch đi!”

Cô rất đắc ý, giống như đã nắm chắc thắng lợi trong lòng bàn tay vậy.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, nghiêm túc dặn dò: “Nhớ đề phòng kẻ địch, cẩn thận mọi chuyện, cố gắng giành được chiến thắng.” Anh lấy một đôi bao tay màu đỏ đen trong túi ra đưa cho cô, nói: “Đeo cái này vào đi, tránh bị thương cổ tay.”

Lục Vân Đàn chẳng thèm để ý đến anh, chỉ hừ lạnh một tiếng, chắp hai tay sau lưng rồi xoay người rời đi.

Nhưng cô còn chưa đi được ba bước đã dừng chân, rồi đột nhiên quay phắt lại, bàn tay giơ ra như điện xẹt giật phắt lấy đôi găng tay bảo hộ trong tay Lương Vân Tiên, sau đó tháo cái đồng hồ trên cổ tay xuống đưa cho Lý Nguyệt Dao để cô ấy bảo quản giùm.

Trang phục luyện võ của cô là loại áo dài, quần dài có tay áo rộng, viền áo thêu bảy cái cúc kiểu Trung Hoa.

Sau khi đeo găng bảo hộ cổ tay lên, vừa thả ống tay xuống thì sẽ chẳng nhìn thấy gì cả.

Lúc năm thành viên của bang Thanh Vân đến khu rừng nhỏ ở phía Bắc sân vận động thì trong rừng cây gần như chật kín người.

Lục Vân Đàn dẫn Lý Nguyệt Dao đi hàng đầu, Tới Tây Dương đi bên trái cô, cậu ấy nhìn lướt qua những người có mặt ở đây rồi không khỏi khiếp sợ thốt lên: “Đỉnh! Có khi phải đến nửa khối đến đây ấy chứ?”

Lục Vân Đàn khẽ nhíu mày, hỏi: “Nửa còn lại không nghe được tin tức à?”

Phó bang chủ mới được thăng chức Lý Nguyệt Dao khẽ nhắc: “Những người học giỏi vẫn còn đang ở lại lớp học.”

Bang chủ Lục có vẻ xấu hổ: “Ồ…”

Năm người đi đến đâu, đám người tán ra hai bên đến đấy, nhường ra một con đường ở giữa đi thẳng vào trong khu rừng nhỏ cho bọn họ.

Trong rừng cây nhỏ có một mảnh đất trống, ngoài cỏ dại thì trên mặt đất không có cây cối gì, quả thực là một nơi thích hợp để thoải mái thể hiện bản lĩnh.

Người bên phe Vương Trạch đã đến đông đủ từ lâu, bọn họ đứng ở phía Đông khoảng đất trống, tất cả đều là những nhân vật nổi tiếng trong khối, cao thấp mập ốm đều có đủ, người này trông khí thế hơn người kia.

Trần Tư Vũ đứng bên cạnh Vương Trạch, môi đỏ khẽ nhếch, cười lạnh nhìn Lục Vân Đàn, vẻ mặt khó nén sự đắc ý.

Lục Vân Đàn chẳng thèm để ý đến cô ta, thậm chí còn không cần chuẩn bị trước khi chiến đấu mà đi thẳng vào giữa khu đất trống mà mọi người đang vây quanh. Cô đứng hiên ngang ở chính giữa, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, thể hiện chính xác câu nói bậc cân quắc không hề thua kém đấng mày râu.

Cô cao giọng tuyên chiến với Vương Trạch: “Còn đợi cái gì nữa? Mười rưỡi là tắt đèn rồi, bớt lãng phí thời gian đi.”

Giọng điệu của cô nghe vô cùng phách lối.

Khu rừng nhỏ vốn đã ồn ào huyên náo giờ như thể bị một tảng đá lớn rơi vào, lại càng ồn ào hơn.

Bốn thành viên của bang Thanh Vân thì không hề kích động như những người khác, người nào người nấy đều lo lắng, khẩn trương, thậm chí còn vô thức nín thở.

Lương Vân Tiên khẽ nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt không rời khỏi người Lục Vân Đàn. Đột nhiên, có người chọc chọc cùi chỏ vào người anh: “Trận thế lớn nhỉ!”

Lương Vân Tiên khẽ giật mình, vô cùng kinh ngạc nhìn Chu Lạc Trần đột nhiên xuất hiện: “Sao cậu lại đến đây?”

Chu Lạc Trần: “Đến hóng chuyện.” Cậu ta nhìn Lục Vân Đàn cách đó không xa, nói: “Nói chứ, bộ quần áo của cậu ấy trông cũng ngầu đấy!”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.