Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Anh

Chương 4: Chương 4:



Đại sư huynh của chúng tôi ghét nhất là bị người khác nhận nhầm là con gái!
 
Cả đời này cậu đừng mong vào được cổng nhà họ Lục!
 
Lục Vân Phong hít sâu một hơi, vẫn bình tĩnh nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mặt khoảng ba giây, cười khẩy một tiếng rồi đóng sầm cổng lại, không cần suy nghĩ mà nói luôn với anh đầu nấm: “Nếu hôm nay cậu ta dám bước vào viện này một bước, cậu cứ đánh gãy chân cậu ta cho tôi!”
 
Anh đầu nấm bên trong cổng: “…”
 
Đại sư huynh tức giận rồi!
 
Lương Vân Tiên ngoài cổng: “…”
 
Là nam?
 
Anh trai sao?
 
Cùng lúc đó, cuối cùng Lục Vân Đàn đang ngủ ở phòng bên chái tây cũng đã tỉnh ngủ, sau khi mở mắt ra chuyện đầu tiên cô làm chính là cầm điện thoại lên, vừa bật màn hình lên là cô xem giờ ngay, lập tức cô tỉnh ngủ luôn…
 
Sao đã hơn mười giờ rồi? Không phải cô đã đặt đồng hồ báo thức lúc chín giờ sao? Đồng hồ báo thức không kêu à? Hay là sau khi kêu đã bị cô tắt đi?
 
Sau đó cô nhớ kỹ lại, hình như quả thật cô đã tắt đồng hồ báo thức đi, lúc ấy trong lòng cô nghĩ ngủ thêm năm phút nữa rồi dậy, ai ngờ thế mà lại ngủ lố mất hơn một tiếng đồng hồ.
 
Hôm qua cô đã hẹn trước với đám Chu Lạc Trần là mười giờ đúng tập trung ở nhà cô, bây giờ đã hơn mười giờ, liệu bọn họ đã đến chưa?
 
Bỗng nhiên Lục Vân Đàn rầu rĩ không thôi, tối hôm qua cô không nên thức đêm cày phim, đáng lẽ nên ngủ sớm mới phải!
 
Trên màn hình điện thoại nảy ra rất nhiều tin nhắn WeChat, cô suy đoán chắc hẳn tin nhắn do đám Chu Lạc Trần gửi đến, thế là cô lập tức mở khóa khàn hình, sau khi mở ecChat ra, cô bấm vào khung chat với Chu Lạc Trần trước: [Xin lỗi, hôm nay trong nhà có việc, tớ không đi được rồi.]
 
Lục Vân Đàn có hơi thất vọng, thở dài một hơi, lòng h@m muốn học tập ngay lập tức tan tành.
 

Sau đó cô lại mở khung chat với Dương Tiểu Niệm ra: [Vân Đàn, ba mẹ tớ quyết định tạm thời dẫn tớ về nhà, trước khi vào học mới có thể quay lại, không thể đến nhà cậu học nhóm được.]
 
Giá trị thất vọng trong lòng Lục Vân Đàn +1, sao cả đám đều có việc bận hết thế này?
 
Nhóm nhỏ học tập bốn người ngay lập tức giải tán mất hai người, chỉ còn lại cô và Lương Vân Tiên.
 
Đợi đã, sao Lương Vân Tiên cũng gửi tin nhắn cho cô vậy? Còn gọi điện thoại cho cô nữa? Chắc không phải cậu ấy cũng không đi được đấy chứ?
 
Lục Vân Đàn nổi cơn tam bành ngay: Đồ mọt sách này, đây chính là buổi học của nhóm cậu, nếu cậu không đến, vậy tôi sẽ đánh chết cậu!
 
Cô tức giận thở hổn hển mở khung chat với Lương Vân Tiên ra, rồi từ từ nguôi giận, sau đó tiếp lại bắt đầu cảm thấy áy náy…
 
09:45: [Tớ sắp đến rồi.]
 
09:50: [Tớ đến rồi.]
 
10:00: [Cậu ở đâu? Tớ đang đứng ở cổng nhà cậu.]
 
10:05: [Cuộc gọi trò chuyện đã bị hủy bỏ.]
 
10:10: [Cuộc gọi trò chuyện đã bị hủy bỏ.]
 
10:15: [Cuộc gọi trò chuyện đã bị hủy bỏ.]
 
Sau khi nhìn thấy một chuỗi tin nhắn này, Lục Vân Đàn lập tức gửi lời mời trò chuyện giọng nói cho Lương Vân Tiên, gần như trong tích tắc cuộc gọi được kết nối, cô hỏi dồn: “Bây giờ cậu ở đâu?”
 
Lương Vân Tiên thở dài: “Cổng nhà cậu.”
 
Lục Vân Đàn ngớ người luôn: “Không phải hơn hai mươi phút trước cậu đã đến cổng nhà tớ rồi sao?”
 
Lương Vân Tiên: “Tớ, tớ không liên lạc được với cậu.”
 

Lục Vân Đàn buồn bực: “Sao cậu không đập cổng?”
 
Lục Vân Đàn hỏi một đằng Lương Vân Tiên lại trả lời một nẻo: “Cậu đang làm gì?”
 
“Tớ luyện võ đấy, vừa nãy không để ý điện thoại.” Lục Vân Đàn nói dối hết sức tỉnh bơ, che giấu sự thật là mình ngủ nướng: “Người tập võ bọn tớ nhất định phải luyện võ mỗi ngày, đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục*.”
 
*Đông luyện tam cửu hạ luyện tam phục: Tam cửu là hai mươi bảy ngày sau Đông chí, được coi là những ngày lạnh nhất trong năm; tam phục là ba thời kỳ hình thành thời kỳ nóng nhất của mùa hè, từ giữa tháng 7 đến giữa tháng 8.  Theo kinh nghiệm lâu năm, tập thể dục trong thời tiết lạnh giá khắc nghiệt có thể tăng sức đề kháng của cơ thể chống lại các tác nhân gây bệnh, ngăn ngừa các bệnh thường gặp trong mùa đông; tập thể dục trong thời tiết quá nóng có thể nâng cao khả năng chống nóng của con người, để cơ thể có thể thích nghi tốt hơn với khí hậu nóng tự nhiên, đạt được mục đích phòng bệnh và rèn luyện sức khỏe.
 
Lương Vân Tiên cũng không vạch trần lời nói dối của cô, anh nói thẳng vào trọng điểm: “Bây giờ cậu có thể ra mở cổng cho tớ không?”
 
“Ngay luôn đây! Cho tớ năm phút!” Lục Vân Đàn vừa đi dép lê vừa nói: “Cậu đập cổng đi, sư đệ của tớ đi ra mở cổng cho cậu, cậu cứ nói cậu là bạn cùng lớp của tớ, đã hẹn học nhóm với nhau là được.”
 
Mặc dù anh đầu nấm lớn tuổi hơn cô nhưng anh ấy nhập môn muộn, cho nên vẫn là sư đệ của cô.
 
Lương Vân Tiên im lặng một lúc rồi nói: “Vừa nãy tớ cũng đã nói như vậy rồi.”
 
Lục Vân Đàn sửng sốt: “Sau đó thì sao? Sao cậu không đi vào?”
 
Lương Vân Tiên: “Sư đệ cậu không tin.”
 
Lục Vân Đàn: “…”
 
Lương Vân Tiên do dự một chút, lại nói tiếp: “Hình như tớ làm mất lòng anh trai cậu rồi.”
 
Lục Vân Đàn vô cùng kinh ngạc, lắp ba lắp bắp nói: “Sao, sao cậu lại làm mất lòng anh ấy chứ?”
 
Lương Vân Tiên thở dài lần nữa: “Tớ chào anh ấy là chị.”
 
Lục Vân Đàn: “…”
 

Thế thì quá làm mất lòng anh ấy rồi.
 
Giọng nói Lương Vân Tiên có chút lo lắng: “Tớ còn vào nhà cậu được nữa không?”
 
Lục Vân Đàn vô cùng ngang ngược nói: “Có gì mà phải sợ chứ? Không phải đã có tớ rồi sao? Anh ấy dám cản cậu lại thử xem! Cứ đứng ở cổng chờ tớ đi!” Nói xong, cô thẳng tay cúp máy để điện thoại xuống, sau đó đi vào phòng vệ sinh vội vàng đánh răng rồi thay sang bộ quần áo khác… Đã nói dối thì phải nói cho kín kẽ, để chứng minh vừa nãy mình quả thật đang luyện võ, cô cố ý thay sang bộ quần áo luyện võ làm bằng lụa trắng.
 
Nhưng lúc mở cửa phòng ra, cô lại nhìn thấy anh của mình đứng ở cửa.
 
Lục Vân Phong đứng dựa lưng vào cột trụ ở hành lang, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt bình tĩnh nhìn cô: “Đi đâu thế?”
 
Lục Vân Đàn tức giận: “Đi mở cửa cho bạn em!” Cô lại không nhìn được oán trách anh ấy: “Sao anh phải đóng cổng nhốt người ta ở ngoài chứ? Trời nóng lắm đấy!”
 
Lục Vân Phong hừ lạnh một tiếng: “U chu choa, con nhóc này đau lòng rồi sao?”
 
Lục Vân Đàn: “Ai đau lòng cho cậu ấy chứ? Cậu ấy là bạn cùng lớp của em, em mời cậu ấy đến nhà chúng ta học nhóm với em, anh không thể đối xử với cậu ấy như thế được, đây chẳng phải đang không coi em ra gì sao?”
 
Lục Vân Phong: “Em còn biết cái gọi là học cơ đấy?”
 
“Sao em lại không biết học chứ? Em gần đèn thì rạng đó!” Lục Vân Đàn ngẩng đầu ưỡn ngực: “Anh có biết người ngoài cổng là ai không? Là người đứng đầu khóa bọn em đó!”
 
Lục Vân Phong tạt cho cô một gáo nước lạnh: “Người ta là người đứng đầu khóa, em có gì đáng để tự hào chứ?”
 
Lục Vân Đàn: “…”
 
Lục Vân Không: “Không phải chỉ là có một tên mọt sách thôi sao, em cứ coi cậu ta như bảo bối gì quý giá lắm.”
 
Lục Vân Đàn không vui nói: “Ai cho anh gọi cậu ấy là mọt sách chứ! Anh không được gọi như thế!”
 
Lục Vân Phong: “Sao anh lại không được gọi? Cậu ta chính là đồ mọt sách!”
 
Lục Vân Đàn vội vàng nói: “Không có vì sao cả, chỉ là anh không thể gọi thôi!”
 
Mặc dù Lương Vân Tiên là đồ mọt sách thích xen vào việc của người khác, mặc dù mỗi ngày cô đều gọi anh như vậy nhưng chỉ cô mới có thể gọi mà thôi, những người khác không ai được gọi như thế cả.
 
Cô lại trừng mắt nhìn anh của mình, sau đó thở hổn hển chạy ra mở cổng cho Lương Vân Tiên.
 
Lục Vân Phong hừ một tiếng, đi theo sát phía sau cô.

 
Lục Vân Đàn không màng đến sự ngăn cản của anh đầu nấm, cô mở cổng lớn ra, ra lệnh với Lương Vân Tiên: “Vào đi!”
 
Lương Vân Tiên vừa định vào phía bên trong thì Lục Vân Phong bỗng nhiên mở miệng, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm anh nói: “Dám đi vào thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!”
 
Lương Vân Tiên: “…”
 
Lục Vân Đàn tức giận, quay người lại trừng mắt với anh mình, sau đó giơ đùi phải mình lên: “Em cho này, đánh đi!”
 
Lục Vân Phong: “…”
 
Con nhóc vô ơn ăn cây táo rào cây sung này!
 
Lục Vân Đàn: “Không đánh đúng không? Vậy bọn em đi học đây!” Nói xong, cô túm cổ tay Lương Vân Tiên, kéo anh vào trong nhà: “Chúng ta đi!”
 
Lương Vân Tiên rất thích cô dùng từ “Chúng ta” này.
 
Anh hơi cụp mắt xuống nhìn vào cánh tay trái của mình.
 
Cô nắm chặt cổ tay anh, dẫn anh đi vào trong sân, bước chân mạnh mẽ hùng hổ, mang theo phong thái ngang ngược người cản giết người Phật cản giết Phật.
 
Anh không khỏi ngước mắt lên, nhếch khóe môi lên cười.
 
Anh đầu nấm đứng ngây ra như phỗng nhìn chằm chằm hai người họ một lúc lâu, sau đó nhỏ giọng báo cáo với đại sư huynh: “Tên mọt sách đó đang cười, trông có vẻ rất đắc ý.”
 
Lục Vân Phong vô thức nắm chặt cán quạt cầm trong tay, khớp xương trên cánh tay cũng vì dùng lực mà căng cứng, nổi hằn lên.
 
Anh đầu nấm: “Sư huynh, anh thấy cậu ta có giống yêu tinh quyến rũ mê hoặc chủ trong liêu trai không, mê hoặc Vân Đàn nhà chúng ta đến nỗi không nhận người thân luôn.”
 
Lục Vân Phong sầm mặt lại, cắn răng, bước nhanh đi theo sau hai người kia.
 
Anh đầu nấm giật mình: “Sư huynh, anh định làm gì?!”
 
Lục Vân Phong: “Trừ yêu!”

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.