Nghe Nói Nơi Phương Xa Có Người

Chương 53: Nữ hiệp đàn tôi về rồi



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 14 tháng 6 Lương Vân Tiên về nước, để có thể thành công tóm được người đẹp Lương, bang chủ Lục Vân Đàn đã triệu tập mọi người trong Thanh Vân bang vào 7 giờ tối ngày 13 tháng 6 để tổ chức một cuộc họp khẩn cấp tại phòng riêng trong nhà hàng thịt nướng ở thành phố Đông Phụ.

Trong khi diễn ra cuộc họp, phó bang chủ trái Hạ Tây Dương – người đã một mình ăn ba mươi xiên thịt dê nướng – hăng hái phát biểu. Cậu ấy tích cực đưa ra những phương án khả thi để cưỡng ép “Lương” thành kỹ nữ: “Lão thần cảm thấy, nếu muốn tóm được hộ pháp Lương thì ta cần phải hành động bất ngờ mới được.”

Nếu như là vài năm trước, cậu ấy sẽ tự gọi mình là “thần”, nhưng theo tuổi tác ngày càng lớn nên cậu ấy đã tự xưng là “lão thần”.

Trịnh lão thần tiếp tục nói một cách thẳng thắn: “Võ công duy nhất trên thế giới không bị đánh bại chính là tốc độ. Chỉ cần ngài tấn công nhanh thì hộ pháp Lương sẽ không có cơ hội để phản công.”

Lục Vân Đàn cầm ly bia, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý với đề nghị của phó bang chủ trái nhưng cuối cùng vẫn khiển trách: “Sau này cậu không được phép gọi cậu ấy là hộ pháp Lương nữa, tôi đã nói với cậu từ lâu rồi, Lương Vân Tiên đã bị trục xuất khỏi bang và không còn là hộ pháp nữa. Cậu ấy chỉ là một người bình thường, không có quyền có tên họ!”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Ừ! Đúng thế! Cô là người thù dai vậy đó! Ai bảo anh đi bảy năm không về chứ?

Phó bang chủ trái Hạ Tây Dương nói bằng vẻ mặt xấu hổ: “Vâng, lão thần lỡ lời, mong bang chủ tha thứ cho thần.” Sau đó cậu ấy mất bò mới lo làm chuồng: “Vậy từ nay về sau tôi sẽ gọi cậu ấy là thường dân Lương!”

Lục Vân Đàn: “…”

Không, tôi không đồng ý.

Quân sư Lý Nguyệt Dao, người chưa từng can thiệp vào cuộc chiến trong bang cũng không nghe nổi nữa: “Cách gọi này cũng khó nghe quá.”

Phó bang chủ phải Lý Hàng nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng: “Trong cách gọi này của Trịnh đại nhân có mang theo đôi chút thù hằn cá nhân.”

Đối mặt với sự tấn công của các đối thủ chính trị, phó bang chủ trái Hạ Tây Dương trở nên tức giận: “Vậy cậu nói xem chúng ta nên làm gì đây? Bang chủ nói cậu ấy không có tư cách có danh xưng.”

Lý Hàng cũng không biết nên gọi là gì nhưng lại biết cách nịnh nọt: “Đương nhiên là nghe lời bang chủ!”

Bang chủ Đàn lập tức bày tỏ quan điểm của mình: “Phó bang chủ phải nói đúng!”

Phó bang chủ phải vô cùng đắc ý giơ ly bia lên, cảm thấy lần thăng chức tiếp theo của mình không còn xa nữa.

Trong lòng phó bang chủ trái cực kỳ rầu rĩ: Tại sao mình không nghĩ ra câu trả lời này chứ? Lý Hàng đúng là một tên gian xảo!

Quân sư thì cảm thấy cạn lời với cả hai người họ: Đúng là tiểu nhân thì luôn lo nghĩ đủ điều, sau khi không có hộ pháp Lương hai người này cứ đấu tranh nội bộ mãi.

Lục Vân Đàn nhìn ly bia trong tay một cách chăm chú, cau mày suy nghĩ một lát, cuối cùng mới đưa ra quyết định: “Bổn bang chủ đã quyết định, sau này sẽ gọi cậu ấy là Lương Mỗ* Tiên .”

(* Từ 梁某笺: được dịch là Lương Mỗ Tiên. Ở đây Mỗ có nghĩa là người nào đó.)

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Hạ Tây Dương: “…”

Lý Hàng: “…”

Lý Nguyệt Dao: “…”

Cứ như thể tên của anh đã bị xóa, nhưng không bị xóa hoàn toàn.

Lục Vân Đàn vô cùng hài lòng với cách gọi này: “Chuyến bay quốc tế mà Lương Mỗ Tiên ngồi sẽ hạ cánh vào lúc 7:32 tối mai tại sân bay quốc tế Đông Phụ. Mặc dù bổn bang chủ đã trục xuất cậu ấy ra khỏi bang, nhưng nể tình bạn cũ chúng ta nhất định phải tổ chức tiệc mừng cậu ấy trở về, ngày mai các cậu có thời gian đến tham dự chứ?”

Hạ Tây Dương thoáng suy nghĩ: “Không tăng ca thì được.” Sau khi tốt nghiệp, cậu ấy đã đi làm được một năm và đã trải qua sự vùi dập tàn nhẫn của xã hội, cậu ấy vẫn cảm thấy ăn cơm nhà nước rất tốt nên đã quyết tâm thi công chức, thi liên tiếp hai năm liền rồi cuối cùng đã được nhận vào vị trí công chức của Ban Tổ chức Thành ủy Đông Phụ: “Tôi thường tan ca lúc 6 giờ.”

Lý Nguyệt Dao cũng nghĩ về thời gian của mình: “Chiều mai tớ không có lịch làm việc, chắc sẽ được.” Cô ấy hoàn thành chương trình học chính quy ngành Y học lâm sàng và nghiên cứu sinh ở trường Đại học Tây Phụ. Sau khi tốt nghiệp cô ấy trở về Đông Phụ và hiện đang làm việc tại Bệnh viện Nhân dân số 1 Đông Phụ.

Lý Hàng cười nói: “Tôi đang nghỉ phép năm, tuần này đều được.” Cậu ấy là sinh viên chuyên ngành hàng không được tuyển dụng đặc biệt, cũng là phi công nhân tài được được nhà nước đào tạo. Vì vậy, cậu ấy không gặp phải khó khăn gì sau khi tốt nghiệp. Cậu ấy được Đông Phụ Airlines tuyển thẳng: “Chắc chắn tôi có thể đi đón Lương Mỗ Tiên vào tối mai.”

Hạ Tây Dương liếc nhìn cậu ấy, trầm tư nói: “Lý đại nhân à, cậu đừng chắc chắn như vậy, nếu xảy ra chuyện gì mà không thể đi thì cậu sẽ xấu hổ lắm.”

Lý Hàng: “…”

Cả Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao đều không nói gì. Dù sao thì tình huống được đề cập cũng đã từng xảy ra trước đây và lần đó còn khá khó chịu.

Lý Hàng vội vàng xua tay thề thốt: “Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Cho dù ngày mai có dao từ trên trời rơi xuống, tôi cũng nhất định đi đón hộ pháp Lương của chúng ta!”

Cậu ấy gọi “Hộ pháp Lương” theo thói quen, Lục Vân Đàn cũng lười bắt lỗi cậu ấy. Dù sao cũng chỉ là mọi người đùa giỡn mới nói vậy, không cần phải xem là thật. Có điều trong một số chuyện quan trọng vẫn cần phải nghiêm túc, nhưng giọng điệu của cô khéo léo hơn: “Ngày mai trước khi cậu đi nhớ phải vỗ về vị ở nhà đó, thân thể người đẹp Lương nhà chúng ta yếu ớt nhiều bệnh, đến lúc đó đừng có khiến cậu ấy hoảng sợ.”

Lý Hàng lại bảo đảm thêm lần nữa: “Yên tâm đi bang chủ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa đâu!” Ngay khi cậu ấy vừa dứt lời, trong phòng riêng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông điện thoại dồn dập. Lý Hàng liếc nhìn tên người gọi, do dự một chút, cầm điện thoại trên bàn lên rồi mỉm cười đứng dậy xin lỗi: “Xin lỗi các vị, tôi ra ngoài nghe điện thoại.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Đợi sau khi Lý Hàng đi ra khỏi phòng, Hạ Tây Dương khịt mũi cầm đũa lên gắp một ít đậu phộng, tức giận nói: “Một bữa ăn gọi ba lần, giục đi đầu thai hả?”

Lục Vân Đàn thở dài nói: “Bị đá mấy lần rồi? Sao cậu ấy còn chưa biết sợ?”

Lý Duyệt Dao không khỏi phàn nàn: “Cũng chẳng biết cô nàng đó tốt chỗ nào? Lý Hàng cũng thật là… Ôi, cứ lấy lòng mãi đi, cho đến khi không còn gì cả!”

“Từ hồi đại học cậu ấy đã bắt đầu lấy lòng người ta rồi. Ngày ngày tặng quà, đưa người ta đi ăn đi uống, còn chép thư tình trên mạng, coi như cậu ấy quá hiểu quá trình theo đuổi điên cuồng rồi, có lẽ bây giờ cậu ấy cũng đã quen việc nịnh nọt luôn rồi.” Hạ Tây Dương lại bỏ một miếng thịt ba chỉ vào chảo nướng, đồng thời thở khẽ dài: “Hồi học đại học cậu ấy không tỉnh táo tôi vẫn có thể hiểu được. Dù sao thì cậu ấy cũng trẻ tuổi và đầy sức sống. Ai mà không thích gái đẹp? Nhưng đã tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi mà cậu ấy vẫn bị mê hoặc bởi sắc đẹp chứ? Người phụ nữ đó không có gì khác ngoài sự xinh đẹp, thậm chí những phẩm chất cơ bản cũng không đạt tiêu chuẩn. Tôi nghĩ đầu óc của Lý Hàng chắc là bị lừa rồi, nếu không cũng chẳng trở nên hồ đồ như vậy.”

Lục Vân Đàn gật đầu, không khỏi phàn nàn: “Halloween năm ngoái chúng ta đến Fantawild chơi, vốn là chơi rất vui vẻ, mọi người đều vui cả. Nhưng người phụ nữ đó lại tức giận khóc lóc rồi làm loạn. Về nhà cô ta nói bọn tôi bắt nạt cô ta, cơ mà vì nể mặt Lý Hàng nên tôi mới kiềm chế không mắng cô ta.”

Khi cô nhắc đến chuyện này, Lý Nguyệt Dao cũng bắt đầu tức giận: “Cô ta làm ầm lên như vậy chỉ vì không có ai đi cùng đến nhà ma. Sau đó cô ta nói chúng tôi kỳ thị và coi thường cô ta. Cuối cùng Lý Hàng không còn cách nào khác đành phải đưa cô ta đến nhà ma trước.”

Lục Vân Đàn: “Hạn hán lời.”

Hạ Tây Dương: “Ngay cả vợ tôi cũng bảo cô ta quái đản, một người vô cùng ra vẻ.” Cậu ấy vừa lật miếng thịt ba chỉ vừa nói: “Cô giáo Chu nói nếu như Tôn Hạ Noãn là học sinh lớp cô ấy thì cô ấy đã mời phụ huynh từ lâu rồi, tư tưởng của đứa trẻ này có vấn đề cần phụ huynh chú ý.”

“Cô giáo Chu” chính là người yêu của Hạ Tây Dương, tên của cô ấy là Chu Duệ, là giáo viên dạy Ngữ văn tại trường tiểu học thực nghiệm Đông Phụ.

Tôn Hạ Noãn, người đang bị mọi người điên cuồng xỉa xói chính là bạn gái của Lý Hàng.

Lục Vân Đàn gật đầu: “Cô giáo Chu nói đúng.”

Lý Nguyệt Dao: “Tôn Hạ Noãn là một người vừa tự ti vừa nhỏ mọn. Có một lần tụ họp, cô ta nói cổ mình đau rồi khi đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện một khối u tuyến giáp kích cỡ gần một cm. Lão Dương nhà tôi có lòng tốt khuyên cô ta nên giữ cảm xúc ổn định, nếu không khối u sẽ chuyển biến xấu hơn, còn đề nghị cô ta nên đi kiểm tra định kỳ. Tốt nhất nên kiểm tra lại tuyến vú, vì cảm xúc cũng có thể ảnh hưởng đến tuyến vú, ai ngờ cô ta lại tức giận, nói lão Dương nói chuyện khó nghe trù ẻo cô ta khiến lão Dương nhà tôi rất xấu hổ. ”

Lão Dương tên đầy đủ là Dương Lập Đàn, là bạn trai hiện tại của Lý Nguyệt Dao và cũng là bác sĩ của Bệnh viện Nhân dân: “Thật ra cô ta chỉ viện cớ, bởi vì lần trước cô ta đến gặp tôi để tiêm vắc-xin Gardasil 9 HPV, nhưng bệnh viện của bọn tôi đã hết mũi tiêm nên tôi đã yêu cầu cô ta đợi thêm hai tuần nữa, nếu không thì cô ta chỉ có thể tiêm vắc-xin Gardasil 4. Kết quả là cô ta lại ghim tôi, cho rằng tôi coi thường cô ta nên mới viện cớ từ chối.”

Lục Vân Đàn bất đắc dĩ nói: “Đầu óc của cô ta cũng không lớn bằng lỗ kim.” Cô nói thêm: “Hơn nữa cậu nói cô ta tự ti, nhưng ở trước mặt Lý Hàng lại rất kiêu ngạo. Cô ta còn coi thường Lý Hàng nhà mình và nghĩ rằng cô ta hạ mình mới đi quen cậu ấy.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Giọng điệu của cô đã đủ quái gở rồi mà Hạ Tây Dương còn hơn thế: “Dù cô Tôn chỉ là sinh viên trường cao đẳng, nhưng bằng vẻ ngoài xinh đẹp của mình đã thu phục vô số đại gia. Cuối cùng người ta cũng đã có đủ niềm vui và cảm thấy đã đến lúc phải tìm một phiếu cơm ổn định nên đã thưởng cho người đã theo đuổi cô ta nhiều năm là đồng chí Tiểu Lý một cơ hội quý giá, nếu đồng chí Tiểu Lý bỏ lỡ cơ hội này thì chứng tỏ cậu ấy không biết điều.”

Lý Nguyệt Dao: “Lý Hàng chính là phiên bản nam của Thánh mẫu tình yêu, luôn cảm thấy rằng mình có thể cứu rỗi những kẻ cặn bã sa ngã.”

Lục Vân Đàn bổ sung làm rõ: “Còn cảm thấy người ta cặn bã như vậy là vì trước đây không ở bên cạnh mình.”

Hạ Tây Dương còn nói: “Cô Tôn còn chê điều kiện gia đình Lý Hàng nhà ta không tốt, dù không tốt cũng hơn cô ta nhiều, huống chi đồng chí tiểu Lý có một tương lai rộng mở. Tuy bây giờ cậu ấy chỉ là một cơ phó, nhưng sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ thăng chức thành cơ trưởng. Chẳng lẽ không tốt hơn một blogger vô danh tiểu tốt như cô ta sao?”

Lục Vân Đàn: “Cho nên tôi suy nghĩ nát óc cũng không hiểu được, tóm lại vì sao Lý Hàng lại thích cô ta?”

Lý Nguyệt Dao: “Trên đời có hàng ngàn cô gái tốt, nhưng nếu cậu ấy nhất quyết chọn một người cặn bã nhất thì tôi đề nghị cậu ấy nên đi khám não.”

Hạ Tây Dương thở dài nói: “Cả khoa mắt và khoa tâm thần nữa, cảm giác như là một căn bệnh phức tạp có nhiều biến chứng.”

“Hahaha.” Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao bị chọc cười, khi ba người đang chuẩn bị cụng ly thì điện thoại của Lục Vân Đàn đột nhiên rung lên. Cô vô thức nhìn thoáng qua và phát hiện đó là tin nhắn Wechat của người đẹp Lương thì lập tức đặt ly bia đã nâng lên một nửa xuống, cầm lấy điện thoại di động trên bàn: “Tôi trả lời tin nhắn đã!”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lý Nguyệt Dao mỉm cười đặt ly bia xuống: “Có phải là tin nhắn của Lương Mỗ Tiên không?”

Hạ Tây Dương thở dài đặt ly xuống: “Này bang chủ trầm mê sắc đẹp, Thanh Vân bang sớm muộn gì cũng sẽ bị gia đình bên vợ của cậu thống trị.”

Lục Vân Đàn vừa nhìn điện thoại của mình vừa thề son sắc: “Đừng lo, hậu cung tuyệt đối sẽ không được tham gia vào chính sự!”

Tin nhắn mà Lương Vân Tiên gửi cho cô rất đơn giản:【Dậy rồi.】Kèm theo đó là một bức ảnh chụp bầu trời buổi sáng sớm ở New York.

Anh từng hứa với cô rằng sau này sẽ thông báo cho cô trước khi làm bất cứ điều gì và sẽ không bao giờ xảy ra tình huống không thể liên lạc mà không có lý do nữa.

Anh cũng đang thực hiện lời hứa của mình một cách rất nghiêm túc để cô luôn có thể kiểm soát được động thái của anh cũng như mang lại cho cô cảm giác an toàn.

Sau khi xem những bức ảnh Lục Vân Đàn không khỏi mỉm cười:【Sắp đến sân bay à?】

Lương Vân Tiên:【Buổi chiều mới đi】anh còn nói thêm:【Chín tiếng nữa.】

Lục Vân Đàn:【Tối mai Lý Hàng và những người khác sẽ đến đón cậu.】

Lương Vân Tiên:【Còn cậu thì sao?】

Lục Vân Đàn ngạo nghễ trả lời:【Bổn bang chủ sẽ không đi đón những kẻ nhàn rỗi bên ngoài bang đâu】

Nhưng Lương Vân Tiên lại trả lời:【 Không gặp không về.】

Lục Vân Đàn:【 …】

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Bổn bang chủ đã nói là sẽ không đi đón cậu mà cậu còn bảo “Không gặp không về”? Thái độ gì đây? Đang khiêu khích quyền uy của tôi à?

Lúc này Lý Hàng đã nghe điện thoại xong trở về, Lục Vân Đàn đáp lại Lương Vân Tiên:【Cậu đừng có tự cao tự đại, bổn bang chủ nói không đi là không đi! Hơn nữa, bây giờ bổn bang chủ đang có một cuộc họp quan trọng nên có thể không trả lời tin nhắn kịp thời.】

Lương Vân Tiên:【Được, tiểu dân kiên nhẫn chờ ngài.】

Ừm, đây mới là thái độ đúng đắn!

Lục Vân Đàn hài lòng đặt điện thoại xuống, sau đó lại cầm ly bia lên: “Nào, cụng thôi.”

Chỉ có Lý Hàng đi ô tô tới, cậu ấy uống trà thay bia: “Vô thôi!”

Sau khi cạn ly bia này, phó bang chủ trái tiếp tục thực hiện chức trách của hạ thần, hiến kế sách kỹ càng tỉ mỉ về việc cưỡng ép “Lương” thành kỹ nữ: “Bang chủ à, vi thần vẫn cảm thấy ngài vẫn nên tóm lấy Lương Mỗ Tiên mới được, tránh cho đêm dài lắm mộng.”

Bang chủ Đàn chậm rãi gật đầu: “Ái khanh, hãy nói ý tưởng của cậu thử xem.”

Hạ Tây Dương: “Vi thần từng nghe ngài nói, lần này Lương Mỗ Tiên một mình trở về nước, bên cạnh không có bố mẹ hay bạn bè đi cùng. Đã như vậy thì ngày mai chúng ta có thể nhân cơ hội chuốc say cậu ấy ở bữa tiệc đón gió tẩy trần, sau đó đưa người về chỗ ở, rồi thì, ” cậu ấy duỗi tay phải khoa tay múa chân thực hiện động tác chém xuống: “Lợi dụng lúc cậu ấy không chuẩn bị sẵn sàng.” Cậu ấy lại nói thêm: “Đêm tối gió lớn, chung quanh không có người, dù muốn cũng không thể phản kháng!”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Lục Vân Đàn cau mày suy nghĩ: A… hơi bị thuyết phục thì phải làm sao?

Lý Hàng cảm thấy không cam lòng: Ôi! Tên gian xảo họ Trịnh! Còn nghĩ ra kế sách như vậy!

Trong toàn bộ Thanh Vân bang chỉ có quân sư Lý Nguyệt Dao còn sót lại chút nhân tính: “Đây chẳng phải là Hồng Môn Yến* sao? Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.”

(*Cách nói “Hồng Môn Yến” để kể về những bữa yến tiệc mà đằng sau nó chứa đựng nguy hiểm và âm mưu ám sát.)

Lục Vân Đàn cảm thấy mình cần phải sửa lại lời nói của quân sư: “Xem cậu nói kìa, sao có thể là Hồng Môn Yến được chứ? Người ta cũng say rồi, sao có thể thả người ta đi được? Nhất định phải đưa người ta về nhà!”

Hạ Tây Dương: “Đúng vậy! Còn nữa, đưa về nhà rồi không lẽ để yên sao? Lỡ như cậu ấy bị ngộ độc rượu thì sao? Bang chủ của chúng ta luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác nên phải ở lại chăm sóc cậu ấy! Chúng ta chỉ đang thể hiện tình người với Lương Mỗ Tiên thôi, sao lại thành Hồng Môn yến rồi?

Bang chủ Đàn: “Ái khanh nói có lý!”

Quân sư Lý: “…”

Hai người các cậu đúng là bắt tay nhau làm việc xấu.

Hạ Tây Dương tiếp tục vận dụng sở trường gian trá của mình cung cấp mưu kế cho bang chủ Đàn: “Đây là kế hoạch A. Nếu không thành công chúng ta vẫn có kế hoạch B và kế hoạch C! ”

Phó bang chủ trái liên tục lên kế hoạch khiến cho kẻ thù chính trị của mình là phó bang chủ phải cũng bị sốc: “Thằng cha này kế này chưa xong đã đến kế khác!”

Xem ra cho dù Lương Mỗ Tiên có bản lĩnh phi thường đến đâu thì cũng không thoát khỏi nanh vuốt ma quỷ của bang chủ!

Phó bang chủ trái vuốt bộ râu không tồn tại: “Tôi chỉ giải quyết vấn đề giúp bang chủ thôi.”

Bang chủ Đàn nóng nảy thúc giục: “Ái khanh, kế hoạch B và kế hoạch C là gì? Cậu mau nói đi!”

Hạ Tây Dương bình tĩnh nhấp một ngụm bia rồi mới nói liến thoắng về kế hoạch.

Đợi sau khi cậu ấy nói xong, mọi người trong Thanh Vân bang do bang chủ Đàn đứng đầu đều choáng váng.

Sau ba giây yên tĩnh, bang chủ Đàn giơ tay lên vỗ tay khen ngợi phó bang chủ trái: “Ái khanh, không ngờ cậu mới chính là nhân tài thống trị thế giới!”

Phó bang chủ trái khiêm tốn xua tay: “Đâu có đâu có, một chút tài mọn thôi, không đáng nhắc tới.”

Bang chủ Đàn trọng nhân tài, háo hức nói: “Thưởng! Phải thưởng! Thăng chức!”

Lý Hàng: “Cái gì?”

Hai mắt Hạ Tây Dương sáng lên: “Cảm ơn bang chủ! “

Lý Nguyệt Dao ngạc nhiên: “Đã là phó bang chủ rồi, còn có thể thăng chức gì nữa?”

Lý Hàng nhân cơ hội chèn ép đối thủ chính trị của mình: “Đúng đó, tốt nhất là khỏi thăng chức.”

Hạ Tây Dương: “Tên gian xảo này rõ ràng là đang ghen tị với trí thông minh của tôi!”

Lý Hàng: “Haha, ai nhàm chán tới mức muốn so đo với cậu chuyện này!”

“Được rồi! Đừng tranh cãi nữa!” Bang chủ Đàn trầm ngâm một lát, sau đó ra lệnh điều chỉnh nhân sự: “Lý Hàng bị giáng chức xuống làm hộ pháp. Từ giờ trở đi, trong Thanh Vân bang chỉ có một phó bang chủ, chính là Trịnh đại nhân của chúng ta.”

Hạ Tây Dương: “!!!”

Quả thật là một người trên vạn người!

Lý Hàng: “??? ”

Tại sao sự thăng chức của tên Trịnh gian xảo lại được xây nên bằng nỗi đau bị giáng chức của tôi vậy?

Quân sư Lý Nguyệt Dao giữ vững nguyên tắc làm người, không tham gia đấu tranh trong bang, cô ấy chỉ quan tâm đ ến vấn đề chính: “Tối mai phải đi đón Lương, Lương Mỗ Tiên, mấy giờ mọi người gặp nhau?”

Lục Vân Đàn khoanh tay nói: “Hừ, đừng hỏi tớ, tớ không đi!”

Lý Nguyệt Dao, Lý Hàng và Hạ Tây Dương đều sửng sốt: “Ơ! Cậu không đi á?”

Lục Vân Đàn tiếp tục kiêu ngạo: “Lương Vân Tiên là ai chứ? Đi suốt bảy năm không quay về, coi tôi là gì? Còn muốn tôi đi đón cậu ấy, xì, nghĩ, hay, quá à!”

Hạ Tây Dương: “À, cái này…”

Lý Nguyệt Dao: “Ngài thực sự không đi?”

Lý Hàng: “Vậy mà ngài vẫn muốn tổ chức tiệc đón gió tẩy trần cho cậu ấy?”

Lục Vân Đàn: “Tôi sẽ trực tiếp đến nhà hàng, để cho cậu ấy đến gặp tôi!”

Hạ Tây Dương nịnh hót kịp thời: “Bang chủ thật là oai phong!”

Lý Hàng cũng không chịu thua kém: “Nhất định phải cho cậu ấy biết tay!”

Lý Nguyệt Dao bất đắc dĩ thở dài: “Ôi được rồi, đợi bọn này đón được người sẽ đến nhà hàng tìm cậu.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Vào lúc 6 giờ 30 chiều ngày 14 tháng 6, một chiếc Volkswagen màu trắng mới toanh đang phóng nhanh trên đường vành đai dẫn đến sân bay. Trên xe có bốn người ngồi: Lý Nguyệt Dao ngồi ở ghế phụ, còn Lý Hàng ngồi phía sau Lý Nguyệt Dao. Hạ Tây Dương ngồi cạnh Lý Hàng và người ngồi trước mặt Hạ Tây Dương, cũng là người đang lái xe chính là Lục Vân Đàn, bang chủ của Thanh Vân bang, người tối qua đã khăng khăng bảo rằng mình sẽ không đi đón người ta.

“Bang chủ à, tôi là một quan lớn mà, quan lớn mà tặng hoa cho người khác có phải không ổn lắm không? ” Phó bang chủ Hạ Tây Dương ôm một bó hoa hồng lớn trong tay, nói: “Ở sân bay có rất nhiều người, nên dễ bị hiểu lầm.”

Bang chủ Đàn vừa lái xe vừa làm công tác tư tưởng: “Hiện nay trong bang chúng ta chỉ có cậu là giữ chức quan lớn nhất, đương nhiên cậu tặng là thích hợp nhất.” Thật ra bó hoa này do cô mua—— vào bảy năm trước, lúc ra sân bay tiễn Lương Vân Tiên, cô đã tặng cho anh một bó hoa hồng cũ khô héo, với cả trong lòng cô đã cam đoan rằng miễn là sau này anh trở về thì cô sẽ mua cho anh một bó hoa mới.

Hạ Tây Dương vẫn không hiểu lắm: “Thế tại sao cậu không tự tặng đi?”

Lục Vân Đàn hừ khẽ: “Lương Vân Tiên nghĩ mình là ai chứ? Còn muốn tôi tự mình tặng hoa hả? Xì, mơ đi!”

Hạ Tây Dương ủ rũ: Hôm qua lúc ngài bày ra vẻ cương quyết không đến đón Lương Mỗ Tiên cũng nói vậy đó, xong rồi hôm nay ngài vẫn đi.

Một loạt tiếng chuông dồn dập lại lần nữa làm xáo trộn khoang xe.

Lý Hàng lập tức ngắt cuộc gọi và trả lời tin nhắn trên Wechat.

Đây đã là cuộc gọi “quấy rối” thứ ba.

Lục Vân Đàn im lặng bĩu môi, Lý Nguyệt Dao liếc nhìn, Hạ Tây Dương thở dài quay đầu sang nhìn cậu bạn nhỏ ngồi bên cạnh mình: “Này, cũng không phải tôi muốn nói đâu… Rốt cuộc cậu đã nói trước với cô ta chưa vậy?”

Lý Hàng: “Nói rồi! Thật sự đã nói rồi!”

Hạ Tây Dương cuối cùng cũng không nhịn được nữa: “Nói rồi mà vẫn gọi điện thoại? Có ý gì vậy? Có kiểm tra cũng không tới mức đấy chứ?” Cậu ấy lại thở dài: “Mỗi lần mọi người đi chơi đều rất vui, nhưng cũng vì cô ta mà mất vui, cậu làm vậy thì sau này mọi người đi chơi cũng sẽ không gọi cậu nữa.”

Lý Hàng lập tức nói: “Tôi tắt nguồn đây! Bây giờ tôi tắt nguồn liền!” Nói xong, cậu ấy còn dứt khoát tắt điện thoại.

Lục Vân Đàn ngước mắt nhìn kính chiếu hậu: “Cậu cũng dám tắt nguồn nữa hả? Đừng chọc cô ta tức điên đó.”

Lý Nguyệt Dao: “Đến lúc đó có khi cô ta còn trách bọn tôi.”

Lý Hàng chân thành bảo đảm: “Không! Tuyệt đối không!” Sau đó cậu ấy nhanh chóng đổi chủ đề: “Đổi bài hát khác đi, hơi nhàm chán.”

Lục Vân Đàn thở dài rồi bật dàn âm thanh trên xe, ngay sau đó một bản nhạc piano du dương và tao nhã từ từ vang lên từ dàn âm thanh, tràn ngập trong khoang xe như nước suối chảy róc rách.

Lý Nguyệt Dao ngơ ngác nhìn người bên cạnh: “Này, mấy ngày trước chẳng phải vẫn là bài Những đám mây đẹp nhất sao?”

Lục Vân Đàn không cảm xúc: “Việc cải thiện gu âm nhạc một cách phù hợp sẽ giúp tu thân dưỡng tính.”

Hạ Tây Dương: “Như vậy thì thanh cao quá rồi đó.”

Lý Hàng: “Kiểu người tầm thường như bọn tôi nghe không thấm được.”

Lục Vân Đàn hắng giọng bắt đầu tự tin đọc thuộc lòng phần giới thiệu nội dung mà cô đã trích từ Baidu đêm qua: “Ca khúc này có tên là Piano Sonata số 14 cung C thăng, còn được gọi là “Bản sonate ánh trăng” và “Ánh trăng”. Nó được chia thành ba chương và được viết bởi nhà soạn nhạc người Đức Ludwig van Beethoven.”

“…”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Hạ Tây Dương bình luận từ tận đáy lòng: “Có thể thấy cậu đã chuẩn bị đầy đủ để đón tiến sĩ Lương.”

Lý Hàng nói thật: “Tiến sĩ Lương nhất định sẽ cảm nhận được ý tốt của cậu, nhưng bọn tôi vẫn muốn nghe bài Những đám mây đẹp nhất.”

Lý Nguyệt Dao: “Phượng Hoàng Truyền Kỳ giúp nâng cao tinh thần, là thứ cần phải có khi lái xe.”

Thực ra Lục Vân Đàn cũng nghĩ như vậy nên lập tức đổi thành bài hát 《Đẹp nhất phong cách dân tộc》——

Tằng tắng tăng tằng tắng ~

Tằng tắng tăng tằng tắng!

Đất trời mênh mông là tình yêu của ta…

Hạ Tây Dương không kìm lại được tham gia: “Dưới chân núi xanh trùng điệp hoa đang nở rộ!”

Sau đó đến lượt Lý Hàng: “Nhịp điệu như thế nào mới là vui tươi nhất!”

Kế tiếp là Lý Nguyệt Dao: “Giọng hát như thế nào mới là thoải mái nhất!”

Cuối cùng, bang chủ Đàn cũng không thể cưỡng lại ma lực của bài hát này: “Nước sông ngoằn ngoèo từ bầu trời đổ xuống ~ chảy về vùng biển lộng lẫy lung linh!”

Ca khúc《Đẹp nhất phong cách dân tộc》được phát lặp đi lặp lại suốt đường đi. Nửa tiếng sau, chiếc xe Volkswagen màu trắng đã lái ra khỏi đường cao tốc của sân bay, cuối cùng dừng lại ở bãi đậu xe trước sân bay.

Lý Hàng khá quen thuộc với nơi này, cậu ấy còn có thẻ công tác nên có thể dẫn mọi người vào sân bay và đi thẳng đến nơi máy bay hạ cánh để đón người, nhưng Lục Vân Đàn lại khăng khăng không chịu. Cô đứng ở lối ra dành cho hành khách bình thường kiên quyết không bước vào trong, lý do vẫn kiêu ngạo như mọi khi: “Lương Vân Tiên là ai chứ? Tôi chẳng thèm vào đâu, để cậu ấy bước ra đây gặp tôi!”

Ba người cũng biết bang chủ của họ muốn giữ sĩ diện, nên cũng không cố ép cô mà tự đi vào đón người trước.

Chuyến bay của Lương Vân Tiên bị hoãn gần nửa tiếng, mãi đến 8 giờ tối máy bay mới hạ cánh.

Hạ Tây Dương nhanh mắt, cậu ấy là người đầu tiên phát hiện ra Lương Vân Tiên đang lẫn trong đám người: “Cậu ấy ra rồi!” Rồi cậu ấy không khỏi cảm khái: “Ôi, sau bao nhiêu năm tiểu Lương vẫn đẹp trai y như trước.”

Do thời gian bay dài nên Lương Vân Tiên ăn mặc rất giản dị. Anh mặc áo sơ mi trắng và quần tây màu xám, kết hợp với một đôi giày thể thao đế bệt màu trắng. Bộ quần áo rất đơn giản nhưng vẫn nổi bật giữa đám đông.

Lý Hàng cũng xúc động: “Khí chất cũng tốt, đi đến đâu cũng là người cao quý nhất.”

Hạ Tây Dương: “Khi còn đi học, tôi đã nói với bang chủ rằng tiểu Lương của chúng ta là một quý công tử. Bang chủ còn không tin cứ khẳng định cậu ấy là một thư sinh thối.”

Trọng điểm của Lý Nguyệt Dao lại là: “Sao tóc cậu ấy dày thế? Cậu ấy không cần làm thí nghiệm sao? Cậu ấy không cần viết luận văn ư? Cậu ấy không bị rụng tóc à?”

Hạ Tây Dương: “Quân sư à, ngài có nghĩ đến chuyện do gen nhà cậu ấy tốt không?”

Lý Nguyệt Dao: “…”

Lương Vân Tiên cũng đã sớm nhìn thấy bọn họ nên lập tức bước nhanh chân hơn, nhưng ngay sau đó anh đã phát hiện thiếu mất một người.

Cô không đến.

Thực sự không đến sao?

Anh bắt đầu nhìn xung quanh, như thể mất hồn mất vía đi về phía ba người, không hề có chút ngạc nhiên hay mừng rỡ nào khi gặp lại nhau sau một thời gian dài xa cách.

Hạ Tây Dương thở dài: “Đừng nhìn nữa, bang chủ thực sự không đến.”

Lý Nguyệt Dao: “Cậu ấy vẫn còn tức giận.”

Lý Hàng: “Cậu ấy nói cậu không xứng đáng để cậu ấy tới đón.”

“…”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Thực sự không đến.

Lương Vân Tiên khẽ thở dài, mặc dù trong lòng hơi mất mát, nhưng vẫn mỉm cười và chào hỏi mọi người: “Đã lâu không gặp mọi người.”

Hạ Tây Dương: “Đúng là đã lâu lắm rồi không gặp, bảy năm lận!” Cuối cùng cậu ấy cũng có thể trao tặng hoa hồng mà cậu ấy đã ôm suốt đường đi: “Đây, bang chủ tặng cho cậu!”

Lý Hàng: “Tiểu Lương à, trong lòng của bang chủ nhà chúng tôi vẫn còn có cậu.”

Lý Nguyệt Dao: “Cậu cố gắng lên, cầu xin bang chủ tha thứ, thế nào cậu cũng sẽ được vào bang lần nữa!”

Lương Vân Tiên ôm hoa hồng trong tay, trả lời rất nghiêm túc: “Tôi biết rồi, tôi chắc chắn sẽ cố gắng xin cậu ấy tha thứ.”

Hạ Tây Dương đã kịp thời đưa ra ám chỉ: “Chỉ có tinh thần nhận sai thì sẽ không thể nào nhận được sự tha thứ, cậu cũng có thể bán thân thể của mình.”

Lý Hàng: “Chắc chắn bang chủ sẽ không từ chối cậu đâu.”

Lý Nguyệt Dao: “Phải xem cậu có chủ động vứt bỏ tôn nghiêm hay không.”

“…”

Lương Vân Tiên im lặng giây lát rồi mới hỏi: “Chỉ cần vứt bỏ tôn nghiêm là được sao?”

Hạ Tây Dương: “Cậu đã quên hết những gì tôi dặn dò trong nhóm mấy ngày này à?” Nhóm này không có bang chủ, chỉ có bốn người họ. Còn toàn bộ Thanh Vân bang có bao nhiêu nhóm nhỏ thì không một ai trên thế giới này biết: “Cậu không được thể hiện quá rõ ràng, nếu không bang chủ của chúng ta sẽ không có cảm giác thành tựu.”

Lý Hàng: “Cậu cũng biết bang chủ nhà mình trọng thể diện, nhất định phải cho cậu ấy thể diện.”

Lý Nguyệt Dao: “Cậu hãy làm cho cậu ấy cảm thấy cậu ấy đang chinh phục cậu chứ không phải là cậu chinh phục cậu ấy.”

Lương Vân Tiên gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

Sau đó, bốn người cùng nhau đi về phía băng chuyền lấy hành lý, chờ khoảng hai phút băng chuyền bắt đầu thả hành lý ra.

Lương Vân Tiên đẩy một xe đẩy hành lý tới trước, chất ba chiếc vali hai lớn và một nhỏ lên rồi cùng ba người họ đẩy xe về phía lối ra của sân bay.

Đang đi anh đột nhiên dừng lại, chăm chú nhìn ra ngoài sân bay.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, Lục Vân Đàn lập tức quay mặt sang một bên, hất cao bím tóc đuôi ngựa, bĩu môi khoanh tay tỏ vẻ kiêu ngạo như kiểu “Tôi không hề muốn gặp cậu chút nào”.

Lý Hàng thấy vậy lập tức nói: “Không cần lo hành lý, chúng tôi sẽ đẩy ra cho cậu.”

Lương Vân Tiên buông tay cầm xe và lập tức bước nhanh hơn, trái tim anh cũng theo đó đập dồn dập.

Khi sắp đi đến trước mặt cô, anh hít một hơi thật sâu và cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng ánh sáng lấp lánh trong mắt anh và giọng nói hơi run rẩy đã phản bội trái tim anh: “Nữ hiệp Đàn, tôi về rồi.”

Hai mắt Lục Vân Đàn đột nhiên đau xót——

Bảy năm mới về.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương – Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn

Nhưng cuối cùng anh cũng đã về.

Trở về bình an thuận lợi, không có tai nạn hay bệnh tật gì cả.

Lục Vân Đàn hít mũi, nhướng mày liếc nhìn anh: “Không phải tôi muốn đón cậu đâu. Tôi tập lái xe thôi, cậu đừng suy nghĩ nhiều, tôi còn chưa tha thứ cho cậu đâu! Đồ lừa đảo!”

Đôi mắt của Lương Vân Tiên dán chặt vào khuôn mặt cô, thậm chí anh còn không nỡ chớp mắt: “Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức để xin nữ hiệp Đàn tha thứ.”

Lục Vân Đàn không nói gì, nhìn chằm chằm anh một lúc, đột nhiên cô cảm thấy hơi choáng váng. Cô muốn chạm vào mặt anh để chắc chắn rằng đây không phải là một giấc mơ.

Suy nghĩ một lúc, cô nói: “Trên mặt cậu có vết bẩn.”

Lương Vân Tiên hợp tác nói: “Cậu có thể lấy giúp tôi không?” Anh cũng chủ động cúi đầu, như thể đang cúi chào cô.

Trong lòng Lục Vân Đàn thầm vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn kiêu ngạo nói: “Được.” Sau đó cô giơ tay phải lên nhẹ nhàng ôm má anh, dịu dàng vuốt v e.

Có xúc cảm, có nhiệt độ, cảm giác ngứa ngáy như có dòng điện lướt qua lòng bàn tay.

Là thật, không phải là mơ, anh thực sự đã trở về.

【 Lời tác giả muốn nói】

Hạ Tây Dương: “Chết tiệt, tiểu Lương vứt bỏ tôn nghiêm cũng nhanh quá rồi đó?”

Lý Hàng: “Nói bán thân là bán liền?”

Lý Nguyệt Dao: “Dường như cậu ấy không có ý thức tự bảo vệ mình.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.