Giang Tự Châu đi đến trước mặt Phó Thừa, bên cạnh có rất nhiều loại dây đeo thẻ đủ màu sắc, cậu xem qua thì thấy các dây đeo đều có trang trí nhân vật hoạt hình mà hầu hết các cô gái đều thích.
“Cái này đi.” Phó Thừa đột nhiên đưa tay rút một dây đeo gần tay Giang Tự Châu, ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau, Giang Tự Châu vô thức rụt tay lại nhìn Phó Thừa.
Phó Thừa xem như không có chuyện gì nói: “Con mèo phía trên này rất giống con mèo hôm đó nhặt được ở viện dưỡng lão.”
Giang Tự Châu mím môi, nếu Phó Thừa là gay, chắc chắn sẽ không làm mấy hành động nhạt nhẽo như vậy đâu.
“Được.” Giang Tự Châu gật đầu, nhìn Phó Thừa trả tiền.
Giang Tự Châu dùng thẻ cựu sinh viên mượn cho Phó Thừa hai cuốn sách, lúc ra khỏi thư viện cũng đã gần đến giờ huấn luyện.
Phía trước thư viện có một cái hồ, nơi các cặp tình nhân trẻ thường cùng nhau đến đó hẹn hò, hai người cùng sánh bước đi về phía sân tập.
“Có vẻ như bình thường có rất nhiều sinh viên xin WeChat của đội trưởng Phó nhỉ?” Giang Tự Châu bâng quơ hỏi.
Có lẽ vì nghề nghiệp là lính cứu hỏa nên Phó Thừa làm việc gì cũng nghiêm túc, anh cúi đầu cẩn thận nhét thẻ cựu sinh viên của Giang Tự Châu vào dây đeo rồi đưa cho cậu.
“Nếu cậu đã không cho tôi gọi cậu là ông chủ Giang, vậy thì đừng gọi tôi là đội trưởng Phó, cứ gọi tôi là Phó Thừa.”
Giang Tự Châu cúi đầu liếc nhìn con mèo đen mũm mĩm trên dây đeo, sau đó nhét thẻ vào túi.
“Mới có mười tám mười chín tuổi thì hiểu cái gì đâu, nói là mù quáng thích huấn luyện viên nhưng thực ra chính là thích bộ đồng phục này thôi.” Phó Thừa nói: “Phần lớn sau khi kết thúc huấn luyện quân sự thì đều quên hết.”
Giang Tự Châu hỏi: “Vậy mỗi năm đều có nữ sinh muốn nói chuyện yêu đương à?”
“Có nhưng không nhiều.” Phó Thừa đáp: “Mỗi năm khi bắt đầu huấn luyện đều dặn dò sinh viên rõ ràng, đa số đều ngoan ngoãn nghe lời.”
Giang Tự Châu nhớ lại cách Phó Thừa từ chối cô gái trong căng tin, nói đùa: “Bình thường mỗi năm có bao nhiêu người hỏi xin thông tin liên lạc của anh vậy?”
Một nam sinh từ phía sau đạp xe rất nhanh lao đến, Phó Thừa kéo Giang Tự Châu lại, nam sinh cũng giật mình, vội vàng xin lỗi.
“Không biết, tôi rất ít khi ở lại trường, sau một ngày lại về đội.” Phó Thừa kéo Giang Tự Châu vào phía trong lề đường: “Trong đội có rất nhiều việc, không thể rời đi được.”
Giang Tự Châu cười nói: “Vậy anh thích kiểu người thế nào?”
Mấy cô gái mặc đồng phục rằn ri đi về phía này, nhìn thấy Phó Thừa liền dài giọng hét lên: “Chào thầy Phó ~”
Phó Thừa gật đầu nhẹ, cùng Giang Tự Châu đứng lại ở sân tập.
“Tôi chưa bao giờ nghĩ đến, nghề nghiệp của chúng tôi, có hôm nay không có ngày mai, không biết khi nào thì sẽ…” Phó Thừa không nói hết câu, anh im lặng một lúc rồi đổi đề tài.
“Đã muộn rồi, đáng lẽ tôi nên tiễn cậu ra cửa.” Phó Thừa nhìn đồng hồ: “Ngày cuối cùng của kỳ huấn luyện quân sự có buổi diễn tập và tiệc mừng, nếu có thời gian, cậu có thể tới xem.”
“Đã biết.” Giang Tự Châu ôm hai cuốn sách trong tay, liếc nhìn siêu thị nhỏ bên cạnh: “Chờ tôi một chút.”
Một lúc sau, Giang Tự Châu cầm một cái túi đưa cho Phó Thừa: “Coi như quà đáp lễ, cảm ơn anh đã tặng dây đeo thẻ cho tôi.”
Còn lại mười phút nữa mới đến giờ huấn luyện quân sự buổi chiều, gần như tất cả sinh viên đều đã có mặt, Triệu Lâm ngồi xổm dưới bóng cây ăn kem rồi ngẩng đầu nhìn Tiêu Cương đang đứng bên cạnh: “Tôi ăn không vô nữa.”
Tiêu Cương bất lực đưa tay ra: “Vậy đưa đây.”
Triệu Lâm nhảy lên, mỉm cười, sau khi liếm liếm mấy miếng nữa thì đưa cho Tiêu Cương, Tiêu Cương cắn mấy cái là hết, trên mặt không có biểu cảm gì.
“Ồ ~” đại đội sinh viên nữ do Triệu Lâm quan lý reo hò khi nhìn thấy cảnh này.
“Thầy Tiêu biết cưng chiều thật đó!” Cô gái ngồi ở hàng ghế đầu hét lên.
Triệu Lâm thấp hơn Tiêu Cương, cậu ta quàng vai bá cổ Tiêu Cương, đôi mắt tròn cong cong: “Đúng vậy, chúng tôi là anh em vào sinh ra tử mà.”
Tiêu Cương không phản ứng gì, ăn xong kem trong tay rồi đi đến thùng rác bên cạnh Triệu Lâm.
Phó Thừa từ sân tập bên kia đi tới, Triệu Lâm liếc nhìn túi xách trong tay anh, tò mò hỏi: “Đồ gì đây? Đừng nói là túi quà tràn ngập tình yêu của ai đó nha?”
Triệu Lâm nói xong mới nhận ra lời nói của mình hơi sai sai: “”Không phải buổi trưa cậu đi thư viện với ông chủ Giang sao? Cậu ấy mua cho cậu à?”
Trong túi có một chai coca, một hộp kẹo ngậm và một gói khăn giấy, Phó Thừa lấy một viên ngậm cho vào miệng, anh không nói gì xem như xác nhận.
Sau khi tạm biệt ngày hôm đó, Giang Tự Châu và Phó Thần không liên lạc với nhau nữa. Mới đó mà một tuần đã trôi qua. Buổi chiều, An Tiểu Mễ đang nằm dài trên quầy bar xem bài viết trên điện thoại thì hét lên: “Anh Châu! Anh xem này! Đây có phải là đội trưởng Phó không?”
Một bài đăng trên diễn đàn chụp một số ảnh của Phó Thừa, chắc chắn là được chụp lén, chất lượng hình ảnh hơi mờ, nhưng vẫn nhìn thấy đường nét điển trai của Phó Thừa.
“Bên dưới có hàng nghìn bình luận, đều nói đội trưởng Phó đẹp trai quá. Khắp nơi đều xin thông tin liên lạc của anh ấy!” An Tiểu Mễ thích thú nhấn vào xem, vui vẻ zoom từng bức ảnh, thở dài không ngừng.
“Em đã nói rồi mà, đội trưởng Phó thật sự rất hấp dẫn.” An Tiểu Mễ nhìn Giang Tự Châu đang ngồi xổm dưới đất cho mèo ăn: “Đáng tiếc, em còn tưởng hai anh có chút lửa tình đó!”
Con mèo đen nhỏ đã lớn hơn lúc mới bế đến đây rất nhiều, nó cúi đầu uống sữa, Giang Tự Châu đứng dậy nói: “Lát nữa anh phải ra ngoài, buổi tối có đi đâu thì nhớ đóng cửa lại.”
“Ồ!” An Tiểu Mễ chống cằm, cúi đầu theo dõi bài viết.
“Bảy giờ tối, một chiếc ô tô thể thao màu đen đậu ở dưới khách sạn Nam Hồ, người giữ cửa vội vàng chạy đến cung kính mở cửa xe: “Cậu chủ Tiểu Châu.”
Giang Tự Châu đưa chìa khóa xe cho anh ta đi đỗ xe: “Bố tôi đến chưa?”
“Ngài Giang vừa mới tới.” Anh ta nhận chìa khóa rồi lái xe của Giang Tự Châu đi.
Trong phòng riêng trên tầng cao nhất, hai người phục vụ mặc sườn xám đứng ở hai bên cửa, Giang Tự Châu vừa đi tới thì người phục vụ đã mỉm cười mở cửa cho cậu: “Chào cậu chủ Tiểu Châu.”
Giang Uyên đang ngồi trong phòng riêng uống trà, nghe thấy tiếng động, mọi người trong phòng đều nhìn sang.
“Tiểu Châu đến rồi à?” Vương Xuyên ngồi ở bênh cạnh Giang Uyên nhìn qua.
Giang Tự Châu đi tới chỗ Giang Uyên: “Chú Vương, ba.”
Giang Uyên gật đầu: “Đi từ quán cà phê tới à?”
“Dạ.” Giang Tự Châu ngồi xuống bên cạnh Giang Uyên, cậu vươn tay rót đầy tách trà trước mặt ông.
Nhà họ Giang giàu có hàng đầu ở thành phố Thiên Tân, sức ảnh hưởng đối với quốc gia không hề nhỏ, tập đoàn Nam Thần mà toàn thành phố Thiên Tân đều biết đến chính là sự nghiệp mà Giang Uyên tâm huyết gầy dựng cả đời.
Sau khi Giang Tự Châu tốt nghiệp, cậu không trực tiếp vào Nam Thần làm thái tử mà lại mở một quán cà phê ở làng đại học. Giang Uyên chưa bao giờ can thiệp vào sự lựa chọn của Giang Tự Châu, ông còn hài lòng khen ngợi “Ngã Rẽ” làm ăn rất tốt.
Giang Uyên bưng ly trà lên hóp một ngụm: “Lát nữa sẽ gặp một dì, bà ấy là bạn thân nhất của mẹ con.”
Ông còn chưa kịp nói xong thì cửa phòng riêng đã bị đẩy ra, một cô gái trẻ đi cùng một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi lần lượt bước vào.
Giang Tự Châu hơi ngạc nhiên, Đoàn Thính Vãn đi sau đó cũng bất ngờ không kém.