Phó Thừa khựng lại, Giang Tự Châu cũng đã nhìn sang đây.
Cửa phòng bệnh đóng chặt, từ góc nhìn của cậu, cậu chỉ có thể thấy được nửa người của y tá, hoàn toàn không thấy được Phó Thừa.
Nhờ có y tá gọi anh mà Giang Tự Châu mới biết Phó Thừa đang ở đây.
Anh đến đây nhưng chỉ đừng ngoài cửa nhìn chứ không chịu đi vào. Giang Tự Châu chật vật vươn tay chạm vào điện thoại di động đặt trên bàn cạnh giường ngủ.
Điện thoại trong túi áo rung lên, Phó Thừa không cần lấy ra cũng đoán được người gọi đến là Giang Tự Châu.
Anh do dự một chút, ngón tay cái đặt nhẹ lên nút trả lời, nhưng chỉ sau vài giây, anh tắt màn hình đi rồi nhét lại vào túi, quay người đi về phía thang máy.
Dù sao y tá cũng là người ngoài, cô không biết giữa hai người có mâu thuẫn gì hay không, cô nhìn Phó Thừa nhấn nút thang máy, trong lòng hơi tiếc nuối, quay lại phòng y tá.
Trong khoa nội trú có quy định, mỗi bệnh nhân chỉ được phép có một người nhà đến thăm bệnh, những người chờ thang máy lúc này phần lớn đều là người nhà bệnh nhân, vì có rất nhiều người nên hầu như thang máy đến tầng nào cũng phải dừng lại.
Người nhà của tầng này cũng lần lượt đến chỗ thang máy, hành lang lập tức trở nên ồn ào, còn có những tiếng trò chuyện như “đi đường cẩn thận” hay “sáng mai tôi lại đến”, kèm theo đó là âm thanh đóng cửa và tiếng bước chân.
Khi thang máy đến, lúc cửa mở ra, Phó Thừa nghe thấy có người gọi tên mình.
Giọng nói rất nhẹ nhàng, nhưng cũng đủ khiến anh phải dừng bước, anh vô thức nhìn về phía phòng của Giang Tự Châu.
Cửa phòng vốn đóng được mở ra, Giang Tự Châu dựa vào khung cửa, cậu hơi khom người, một tay ấn bụng, một tay chống vào tường phía sau, nhưng cơ thể vẫn không giữ vững được mà trượt xuống theo khung cửa.
“Trời ạ, không phải đã nói trong khoảng thời gian này không được đứng dậy hay sao!” Y tá vội vàng đi tới đỡ lấy cơ thể Giang Tự Châu.
Giang Tự Châu nhìn chằm chằm Phó Thừa, dùng sức mấp máy môi, tuy anh đã đi qua hơn nửa hành lang nhưng Phó Thừa vẫn có thể nhận ra cậu đang gọi tên anh.
Những suy nghĩ và mong muốn mà anh kìm nén ở tận đáy lòng mấy ngày nay đột nhiên được giải phóng. Phó Thừa sải bước về phía Giang Tự Châu, ôm lấy cậu đang ngã khụy xuống.
Một tuần nay Giang Tự Châu đều nằm ngửa trên giường, lúc nãy cậu chật vật đứng dậy khỏi giường bệnh mà không có ai đỡ cả, chỉ một động tác đơn giản nhưng gần như khiến cậu mất đi nửa cái mạng, dù đang mặc quần áo bệnh viện ấm áp nhưng mồ hôi lạnh vẫn chảy dài sau lưng.
“Ai bảo cậu tự xuống giường hả?” Phó Thừa cảm thấy rất đau lòng nhưng giọng điệu lại nghiêm nghị hơn bình thường rất nhiều.
Sắc mặt Giang Tự Châu tái nhợt vì đau đớn, nhưng trong mắt lại có vẻ bướng bỉnh như trẻ con, cậu nhìn Phó Thừa, đứt quãng nói: “Nếu tôi không xuống giường, đội trưởng Phó định trốn tôi đến bao giờ nữa?”
Y tá không muốn làm bóng đèn, cô đứng dậy đi nhanh về phòng khám, không quên dặn dò Phó Thừa: “Mau đưa anh Giang về giường, tôi đi gọi bác sĩ trực đến!”
Phó Thừa cảm thấy vừa đau lòng vừa tức giận, thể lực của anh khỏe nên nhẹ nhàng bế Giang Tự Châu trở lại giường bệnh.
Bác sĩ nhanh chóng đến phòng bệnh của cậu. Bác sĩ đã nghe y tá nói về “chiến công” lúc nãy của Giang Tự Châu, vừa bước vào cửa là đã trừng mắt nhìn cậu một cách giận dữ.
“Đã bảo là không được cử động lung tung rồi mà!” Bác sĩ lẩm bẩm đi tới vén áo bệnh nhân của Giang Tự Châu lên: “Có phải muốn lên bàn mổ để khâu lại lần nữa đúng không?”
Dường như Giang Tự Châu không nghe thấy bác sĩ nói gì, cậu im lặng nhìn Phó Thừa, người đang đứng sau lưng bác sĩ.
Đã lâu rồi cậu không gặp Phó Thừa, sau khi nhập viện được một tuần, cậu cảm thấy một ngày trôi qua ở đây dài cứ như một năm vậy.
Bác sĩ lấy băng gạc thấm vào xung quanh vết mổ, Giang Tự Châu hít sâu một hơi, bác sĩ nhìn cậu một cái, hỏi: “Có đau không?”
“Vẫn ổn.” Giang Tự Châu khẽ cau mày.
Phó Thừa đứng ở phía sau bác sĩ, khi nhìn vào băng gạc quấn quanh eo và vùng bụng gầy gò của Giang Tự Châu, vết máu đỏ tươi rỉ ra, anh không nhịn được phải quay mặt đi.
“Bây giờ không thể xác định chính xác là vết thương bên trong có bị rách ra hay không, ngày mai phải đến phòng điều trị để xem lại.”
Bác sĩ cho rằng Phó Thừa là người nhà của Giang Tự Châu nên quay sang an ủi: “Đã phẫu thuật được một tuần rồi, bình thường khả năng vết thương bị rách ra khá thấp nhưng nếu vẫn lo lắng thì ban đêm nhớ chú ý xem có chảy máu tiếp hay không.”
Phó Thừa gật đầu: “Cảm ơn.”
Bác sĩ kéo áo bệnh nhân của Giang Tự Châu xuống, nhưng vẫn tức giận nói: “Cơ thể đã bị đâm nặng như vậy rồi mà cậu vẫn quậy cho được!”
Bác sĩ nói xong thì rời đi, Phó Thừa đứng ở bên giường bệnh đắp chăn cho Giang Tự Châu, y tá dặn dò một chút rồi mới rời đi.
“Đội trưởng Phó, hôm nay dì hộ lý tạm thời về nhà, buổi tối không có ai chăm sóc anh ấy cả.”
Phó Thừa không ngẩng đầu lên nhìn cô y tá, mà cúi đầu nhìn Giang Tự Châu: “Tôi biết rồi.”
Phản ứng của Phó Thừa quá lạnh lùng, lúc đầu y tá còn nghĩ rằng hai người yêu nhau thì ít nhất cũng phải ôm ôm một chút chứ, cuối cùng cũng chẳng xuất hiện cái ôm nào, y tá nhìn Giang Tự Châu rồi im lặng đóng cửa phòng bệnh lại đi ra ngoài.
Phó Thừa kéo ghế xếp sang một bên, ngồi xuống cạnh giường bệnh, ánh mắt anh sâu thẳm, ánh đèn vàng trên tường chiếu bóng của anh xuống chăn bông trắng tuyết, bóng tối bao phủ bàn tay Giang Tự Châu đang để ngoài chăn.
“Đội trưởng Phó không có gì muốn nói với tôi sao?” Mấy ngày nay cậu đều không được ăn uống gì, khi nãy lại còn bị như vậy nữa nên bây giờ Giang Tự Châu vốn yếu nay lại càng yếu hơn.
Phó Thừa cúi đầu nhìn mu bàn tay của Giang Tự Châu vì bị truyền dịch liên tục mà bị bầm đến xanh tím.
“Thích chịu đau đến vậy ư?” Phó Thừa hỏi: “Bị đau một lần chưa đủ, còn muốn bị đau thêm lần nữa?”
Giang Tự Châu ngạc nhiên, cậu khó tin nhìn Phó Thừa.
“Tại hiện trường cứu hộ có rất nhiều tình huống khẩn cấp, nếu nhân dân không thể duy trì thái độ khách quan và lý trí thì sẽ gây thêm rắc rối cho lực lượng cứu hộ.”
Giang Tự Châu và Phó Thừa nhìn nhau vài giây, cậu mấp máy đôi môi tái nhợt của mình: “Có phải anh đang nói là tôi đã gây rắc rối cho anh phải không?”
Câu hỏi này rất nhạy cảm, người bình thường ít nhất sẽ giải thích một chút, nhưng Phó Thừa lại nói thẳng: “Đúng vậy.”
Giang Tự Châu cũng bắt đầu hơi mất bình tĩnh, cậu hỏi: “Vậy là tôi nên đứng đó nhìn, mặc kệ anh đang tự đưa mình vào nguy hiểm, cho dù anh có bị thương chảy máu cũng không cần quan tâm?”
“Đó là công việc của tôi, là trách nhiệm của tôi, không phải của cậu.” Phó Thừa nhìn đôi mắt mờ mịt của Giang Tự Châu: “Ngay cả việc đối mặt với những gia đình không kiềm chế được cảm xúc cũng là một phần công việc của tôi, tôi không cần bất cứ ai bảo vệ mình cả.”
Trong hành lang thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng bước chân vội vã của y tá, phòng bệnh chỉ có hai người vốn đã yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh, Giang Tự Châu đột nhiên cười nhẹ: “Tôi cứ tưởng mình sẽ nhận được điều gì khác, không ngờ…”
“Sau khi cậu xuất viện, tôi sẽ xin đội trưởng Đoàn gửi tặng cậu một tấm cờ hiệu của đội cứu hỏa, chi phí y tế cũng sẽ do đội cứu hỏa chi trả, nếu cậu còn cần gì nữa thì có thể nói với tôi, tôi sẽ nộp đơn trình lên đội trưởng Đoàn.”
Sự tổn thương dâng lên trong mắt Giang Tự Châu, cậu không ngừng hỏi: “Sao anh đến đây nhiều lần như vậy mà chưa từng vào lấy một lần, tại sao lại hợp tác với ba tôi lừa tôi?”
“Sợ cậu suy nghĩ nhiều.” Phó Thừa đáp: “Cũng sợ cậu hiểu lầm.”
Giang Tự Châu gật đầu: “Hiểu rồi, anh đi đi.”
Đêm nay dì hộ lý không có ở đây, Giang Tự Châu lại vừa mới bị thương, tình trạng vết thương còn chưa rõ ra sao, Phó Thừa không thể rời đi, vì thế anh ngồi yên nói: “Tối nay tôi sẽ ở đây chăm sóc cậu.”
“Tôi không cần.” Giang Tự Châu không muốn nhìn thấy Phó Thừa nữa, cậu quay đầu nhắm mắt lại: “Không phải anh hỏi tôi còn có yêu cầu gì khác không à, tôi mời anh đi cho.”
Phó Thừa vẫn ngồi im, anh biết Giang Tự Châu không muốn nhìn thấy anh, bất cứ ai cũng sẽ tuyệt vọng sau khi đã nỗ lực quá nhiều, nếu đổi lại là anh thì anh cũng khó lòng chấp nhận được, phản ứng của Giang Tự Châu thật sự rất lịch sự rồi.
Hô hấp của Giang Tự Châu không ổn định, vết thương đau hơn cậu nghĩ, cậu đã tự làm nên một trò cười, bây giờ cậu không muốn lộ ra một chút tổn thương nào trước mặt Phó Thừa cả, cậu cắn răng không nói lời nào, cố gắng rúc người vào trong chăn để che đi hai tay đang nắm chặt lấy ga trải giường.
Khoảng mười phút sau, Phó Thừa đứng dậy, anh không rời đi mà chỉ đi vào phòng tắm, một lúc sau trong phòng tắm có tiếng nước chảy, sau đó có tiếng bước chân đi tới bên giường, khăn ấm được đắp lên mặt cậu.
“Để tôi lau sơ người cho cậu rồi hẵn ngủ.” Phó Thừa nói: “Cậu cứ coi tôi như hộ lý đi.”
Lông mi Giang Tự Châu run run, hốc mắt nóng lên, tuy Phó Thừa chưa từng chăm sóc ai nhưng động tác của anh rất cẩn thận, anh lau mặt lau tay cho Giang Tự Châu xong thì đi đổ chậu nước rồi quay trở lại ngồi trên ghế.
Giang Tự Châu có thể cảm nhận được Phó Thừa vẫn đang nhìn mình, ánh mắt của anh tập trung đến mức cho dù cậu nhắm mắt lại thì nó vẫn rất rõ ràng.
Kiểu nhìn tập trung như vậy thường khiến người ta cảm thấy khá khó chịu. Nhưng không biết vì lý do gì, từ lúc cậu nhập viện đến giờ chưa có hôm nào ngon giấc cả, vì ảnh hưởng của vết thương nên thỉnh thoảng lại sốt nhẹ, chóng mặt, thế mà hôm nay khi có Phó Thừa ngồi bên cạnh thì cậu cảm thấy rất thoải mái, cậu ngủ quên từ lúc nào không hay.
Đây không phải lần đầu tiên Phó Thừa nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ say của Giang Tự Châu, nhưng lại là lần đầu tiên anh thấy cậu yếu ớt đến như vậy.
Anh phải thừa nhận, Giang Tự Châu luôn khiến anh phải bất ngờ, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu một người sâu sắc đến vậy, anh cũng chưa bao giờ nghĩ rằng Giang Tự Châu sẽ bất chấp nguy hiểm bảo vệ cho anh, cũng như vừa nãy, anh cũng không ngờ rằng Giang Tự Châu có thể chịu đựng đau đớn để cố đuổi theo anh đến tận cửa phòng bệnh.
Hơi thở của Giang Tự Châu dần dần trở nên nhẹ nhàng và đều đặn, Phó Thừa nhẹ nhàng nắm lấy tay Giang Tự Châu.
Nước da của Giang Tự Châu rất trắng trẻo, sau một tuần không ăn gì, cậu bị sụt kha khá cân, da trũng xuống, gân xanh nổi đầy trên vùng da lộ ra ngoài áo bệnh nhân rộng thùng thình.
Cậu lớn lên trong một gia đình giàu có, An Văn cũng nhiều lần nhắc với anh rằng cả nhà cô rất yêu thương đứa em trai này, đừng nói là bị thương, có lẽ từ nhỏ đến lớn cậu còn chưa gặp phải khó khăn nào cả.
Một cậu ấm được chiều chuộng như vậy lại vì anh mà bị thương tới mức này, nói không tự trách, không áy náy, không hối hận là nói dối.
Phó Thừa có tính cách điềm tĩnh, do tính chất công việc nên anh có thói quen cân nhắc mọi kết quả có thể xảy ra trước khi hành động. Nhưng cho dù Giang Tự Châu đã vì anh mà bị thương nặng, cho dù Giang Uyên đã nói thẳng ông sẽ không đồng ý để hai người tiếp tục qua lại thì anh vẫn không thể nào buông tay được.
Giang Tự Châu không phải nước sôi nhạt nhẽo mà là rượu trắng thơm dịu, Phó Thừa biết rõ mình không nên đến gần cậu, nhưng anh lại không thể kìm lòng được, anh muốn giữ khoảng cách với Giang Tự Châu như Giang Uyên yêu cầu, nhưng anh thực sự không thể làm nổi.
Cả đêm dì hộ lý không có ở phòng bệnh, bà luôn lo lắng cho Giang Tự Châu nên đã về lại phòng trước khi bác sĩ đến thăm khám bệnh nhân vào buổi sáng.
Hơn bảy giờ sáng, rèm trong phòng vẫn được kéo kín như tối hôm qua, Giang Tự Châu yên lặng nằm trên giường bệnh, dém chăn thật chặt, dì nhìn qua cửa thì cứ tưởng là Giang Tự Châu bị ngất.
“Giang…”
Dì hộ lý lớn tiếng, tuyệt vọng mở cửa, vội vàng đi đến bên giường, suýt nữa xoay người định gọi y tá.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, một cánh tay khỏe mạnh chặn bà lại, dì hộ lý giật mình, quay đầu lại thì nhìn thấy một gương mặt điển trai.
“Cậu là ai?” Dì hộ lý cau mày, nhìn chằm chằm vào Phó Thừa.
“Cháu là bạn của em ấy, em ấy vẫn đang ngủ, xin cô nhỏ tiếng chút.” Phó Thừa trầm giọng nói.
Dì hộ lý nghi ngờ nhìn Giang Tự Châu thì thấy đúng là cậu đang ngủ say, bà quay lại nhìn Phó Thừa hỏi: “Sáng sớm thằng bé có bị giật mình dậy không?”
“Đêm qua tầm 9 giờ 30 thì đi ngủ, đến khoảng 3 giờ 20 sáng thì có dậy một lần.” Hiển nhiên là Phó Thừa đã thức trông cậu suốt cả đêm nên anh biết rất rõ trạng thái của cậu.
Dì hộ lý ngạc nhiên một lúc.
“Tôi đã chăm sóc cậu Giang được một tuần rồi, đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu Giang ngủ lâu như vậy.” Dì hộ lý hạ giọng: “Vết thương cứ đau mãi, ngủ cũng không ngon, mỗi đêm thằng bé gần như thức trắng, tới sáng mới ngủ được hai đến ba tiếng thôi.”
Phó Thừa liếc nhìn Giang Tự Châu trên giường bệnh, gật đầu: “Cảm ơn dì, vậy cháu đi trước đây.”