Tiết Kỳ An đứng ở cửa, bị ánh mắt hốt hoảng của Triệu Lâm làm cho giật mình, Phó Thừa cũng theo bản năng ngồi dậy: “Sao vậy?”
“Tiêu, Tiêu Cương vừa gọi điện thoại.” Triệu Lâm thở hổn hển nói: “Nói Lưu An tỉnh rồi!”
“Quá tốt rồi!” Tiết Kỳ An vui vẻ nhìn Phó Thừa, hỏi Triệu Lâm: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Bác sĩ nói hiện tại không thể chẩn đoán chính xác được mức độ tổn thương não, nhưng ít nhất thì tỉnh lại là dấu hiệu tốt.” Tuy đêm qua Triệu Lâm không đến bệnh viện nhưng cậu ta cũng không ngủ được, hai mắt cậu ta có quầng thâm.
Phó Thừa và Tiết Kỳ An nhìn nhau: “Tối nay tôi sẽ đi thăm cậu ấy.”
Triệu Lâm nheo mắt lại, một mặt mừng cho Lưu An, mặt khác cũng mừng cho Tiêu Cương, như vậy thì Tiêu Cương cũng sẽ cảm thấy bớt nặng nề hơn.
Từ hôm qua đến giờ, dù không nói ra nhưng không khí trong đội vẫn khá nặng nề, khi nghe tin Lưu An tỉnh lại, tâm trạng của mọi người đã tốt lên rất nhiều.
Tiết Kỳ An ẩn ý liếc nhìn Triệu Lâm: “Những lúc như vậy mà Tiêu Cương lại không gọi điện cho chỉ huy như tôi, xem ra tôi không phải người quan trọng lắm.”
Triệu Lâm hiểu ý cười toe toét: “Vừa lúc em gọi điện thoại hỏi nên anh ấy mới nói cho em biết.”
“Ồ.” Tiết Kỳ An nhíu mày, lại nhìn Phó Thừa: “Vẫn là người chỉ huy như tôi không đủ quan trọng rồi, chẳng bù cho công sức của tôi thức trắng đêm ngồi trên sân tập khai thông tư tưởng cho Tiêu Cương.”
Mặc dù Phó Thành và Tiết Kỳ An ít kinh nghiệm yêu đương, nhưng đều lớn hơn Triệu Lâm mấy tuổi, Triệu Lâm không thể nói lại bọn họ, tai đỏ bừng, đôi mắt to tròn mở to, há miệng mãi mà không nói được lời nào.
“Em còn phải đi nói với những người khác nữa, em đi trước đây!” Triệu Lâm nói xong thì xoay người rời đi, nhưng cậu ta mới đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm Phó Thừa.
“Đội trưởng Phó, vừa nãy em mới nghe thấy anh muốn tỏ tình ông chủ Giang à?”
Phó Thừa đứng đơ tại chỗ, đột nhiên bị trở thành trung tâm của cuộc trò chuyện, anh cũng không phủ nhận, cười nói: “Đúng vậy.”
Sự xấu hổ khi bị hai người trêu chọc lúc nãy lập tức thay thế bằng sự tò mò, Triệu Lâm vỗ đùi: “Đội trưởng Phó, anh muốn tỏ tình thế nào? Em có biết một studio chuyên tổ chức các sự kiện như vậy, có muốn em giới thiệu để tư vấn cho anh không?”
Tiết Kỳ An trả lời: “Đi đi đi! Đội trưởng Phó của chúng ta tỏ tình mà còn phải để cho tên nhóc như cậu lo à?”
Triệu Lâm nháy mắt: “Tuy trong công việc đội trưởng Phó là sếp của em nhưng anh ấy làm gì có kinh nghiệm trong mấy chuyện tình cảm này!”
“Mau cút!” Phó Thừa cười lớn mắng, Triệu Lâm vừa cười vừa chạy đi.
Tiết Kỳ An không dám ở lại quá lâu, cậu ta nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi rời đi. Phó Thừa ngồi trên ghế, đang định bấm số của Giang Tự Châu thì anh nghĩ nghĩ rồi lại thoát ra, mở WeChat gọi video cho Giang Tự Châu.
Gọi video đổ chuông một hồi lâu mới có người bắt máy, toàn bộ màn hình là màu đen, một lúc sau, giọng nói bối rối của Giang Tự Châu vang lên: “Alo?”
“Còn đang nghỉ ngơi sao?” Phó Thừa hỏi.
Giang Tự Châu lười biếng ném điện thoại di động lên gối, khi nghe được giọng nói của Phó Thừa, cậu mới từ từ tỉnh ngủ, mở mắt ra, đưa tay sờ sờ đèn ngủ.
Tấm rèm dày che hết ánh sáng mặt trời, chỉ có ánh sáng nhè nhè chiếu lên mặt Giang Tự Châu, Phó Thừa nhìn cậu, còn cậu phải chớp mắt mấy lần mới tập trung được.
“Ừm, tối qua ngủ không ngon.” Giọng Giang Tự Châu rất nhẹ nhàng.
“Khó chịu à?” Phó Thừa cau mày hỏi: “Không phải tối hôm qua cậu gửi tin nhắn Wechat từ sớm nói nói muốn đi ngủ sao?”
Giọng nói Giang Tự Châu còn ngái ngủ: “Vết thương đau quá, không thể trở người, nằm lâu một chỗ thì hơi khó chịu.”
Lúc trước cậu nằm viện chỉ ngủ được rất ít, dì hộ lý thường xuyên giúp cậu trở mình. Sau khi về nhà, vì không muốn làm phiền bảo mẫu ở nhà, cho nên Giang Tự Châu chỉ có thể tự mình cử động cơ thể một chút, nằm còn mệt hơn ngồi.
Phó Thừa nhìn dáng vẻ không mở mắt nổi của Giang Tự Châu, anh nhẹ nhàng nói: “Lưu An tỉnh rồi, đêm nay tôi đến bệnh viện rồi tới đón cậu nhé?”
“Ngày mai đi, đỡ phiền hơn.” Biệt thự của nhà họ Giang nằm ở khu phố cổ, từ bệnh viện đi tới đó rồi lại quay về làng đại học phải mất một đến hai tiếng đồng hồ.
“Nếu buổi tối đến đây rồi thì có thể ngủ ngon được một giấc.”
Anh liếc nhìn màn hình, chăn ga gối đệm của Giang Tự Châu toàn là màu xám nhạt, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết chất lượng rất tốt, anh hỏi: “Điều kiện trong đội chắc chắn không thể so sánh được với ở nhà. Cậu có muốn mang theo vài bộ chăn ga gối đệm không?”
“Anh coi tôi là công chúa và hạt đậu à?”
Giang Tự Châu lười biếng cười: “Không cần, tôi không có khó chiều thế đâu.”
Phó Thừa không trêu cậu nữa, anh nói: “Tôi sẽ cố gắng đến trước giờ cơm tối để đưa cậu về đội kịp ăn bữa cơm.”
Có người tới gõ cửa ký túc xá, Phó Thừa lớn tiếng đáp, sau đó nhỏ giọng nói với Giang Tự Châu: “Bây giờ tôi phải đi họp, tôi cúp máy trước, cậu ngủ thêm một lát đi.”
Sau khi cúp điện thoại, Phó Thừa lấy cuốn sổ trên bàn ra, đứng dậy rồi đi đến mở cửa: “Đi thôi.”
Thông tấn viên* đến gõ cửa là một tân binh mới đến đây được một năm, lần trước khi gia đình của cậu ta có người nhập viện, Phó Thừa đã đặc biệt cho mượn xe, cậu ta luôn rất ngưỡng mộ Phó Thừa, đã quen với sự nghiêm túc của anh nhưng hôm nay cậu ta lại nhìn thấy Phó Thừa nở nụ cười dịu dàng hiếm thấy: “Đội trưởng Phó, anh gọi điện thoại cho ông chủ Giang ạ?”
*Người truyền tin, đưa tin
Phó Thừa nhìn một cái, cậu ta vội vàng mỉm cười, đứng dậy xoay người: “Mời đội trưởng Phó đi trước, phòng họp số ba ạ.”
Phòng họp số ba là phòng họp nhỏ nhất trong đội, chỉ có thể chứa được mười mấy người, Phó Thừa không suy nghĩ nhiều, anh đưa tay ra mở cửa, anh nhìn thấy Triệu Lâm đang ngồi dựa vào bàn, còn có bảy đến tám người khác ngồi quanh bàn hội nghị.
Triệu Lâm nhìn thấy Phó Thừa đi vào thì cười đi tới: “Nghe nói anh chuẩn bị tỏ tình với ông chủ Giang, toàn đội chúng ta có ý thức đoàn kết mạnh mẽ nên không thể để anh chiến đấu một mình được! “
Thông tấn viên nhập ngũ chưa lâu lắm nhưng rõ ràng đã đầu quân cho Triệu Lâm luôn rồi, cậu ta tiến lên hai bước, kéo ghế ra: “Đội trưởng Phó, những người đến tham dự cuộc họp hôm nay đều đã được chọn lọc kỹ càng, không có ai là không có kinh nghiệm yêu đương cả!”
Phó Thừa liếc cậu ta một cái: “Vậy cậu cũng có bạn gái à?”
Thông tấn viên lúng túng gãi đầu: “Hồi đi học em có ạ!”
Mọi người trong đội đều biết đội trưởng Phó ngoài những lúc huấn luyện thì rất dễ tính nên không sợ anh, họ bắt đầu cười đùa, Phó Thừa nhướng mày liếc nhìn Triệu Lâm lần nữa.
Triệu Lâm sợ lại bị trêu chọc nên vội vàng nói: “Đội trưởng Phó, mau ngồi xuống, chúng ta mau bắt đầu chủ đề chính nào!”
Là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, tin tức đội trưởng Phó muốn tỏ tình với ông chủ Giang đã gây chấn động toàn bộ đội cứu hỏa, mọi người đều vỗ ngực bày tỏ sẵn sàng giúp đỡ đội trưởng Phó bằng mọi cách.
Tuy rằng ai cũng muốn đóng góp ý tưởng nhưng trong đội nhiều người quá, ý tưởng khá lộn xộn nên Triệu Lâm quyết định chọn ra khoảng mười người tham gia cuộc họp này.
Sau khi bỏ phiếu nhất trí, mười đồng chí có kinh nghiệm yêu đương và tự nhận bản thân rất lãng mạn đã được chọn.
Thông tấn viên rót nước nóng vào ly của Phó Thừa, cậu ta nghiêm túc ngồi xuống bên cạnh lấy ra một cuốn sổ, Triệu Lâm vỗ tay nói: “Bây giờ chúng ta cứ thoải mái nói chuyện đi, nhất định sẽ khiến ông chủ Giang cảm nhận được tình yêu chân thành nhất của đội trưởng Phó, và cả sự quan tâm nồng ấm nhất đến từ nhà chồng!”
Triệu Lâm nói xong liền nhìn về phía Phó Thừa: “Chắc là nhà chồng ha?”
Phó Thừa đá Triệu Lâm một cái, cầm điện thoại lên xem giờ: “Không có việc gì thì tôi đi đây.”
“Đừng mà!” Triệu Lâm vội vàng quay người, nháy mắt với những người khác: “Ai nói trước!”
“Thả con săn sắt bắt con cá rô*!” Một người lính cứu hỏa giơ tay và nghiêm túc nói: “Khi tôi tỏ tình với bạn gái, tôi đã đi mua 99 bông hồng màu đỏ tươi đó! Đúng là một sự bất ngờ…”
*Hy sinh lợi ích nhỏ để thu được nhiều lợi ích lớn hơn
“Đây là thời đại nào rồi!” Người bên cạnh vỗ bàn: “Hiện tại, người ta đều chuộng bữa tối với rượu vang dưới ánh nến!”
Người thứ nhất vặn lại: “Chúng ta cấm rượu! Còn nữa, muốn bữa tối dưới ánh nến hả? Chẳng lẽ phải tắt hết đèn trong nhà ăn à?”
Người thứ hai lập tức im lặng.
“Hay là thế này, tập hợp cả đội lại, sau đó đội trưởng Phó sẽ quỳ một chân xuống bày tỏ, rồi chúng ta cùng nhau cổ vũ!” Có người đề nghị.
Triệu Lâm vỗ bàn: “Cái này được nè! Đội trưởng Phó, anh thấy thế nào?”
Khóe miệng của thông tấn viên giật giật, cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy Giang Tự Châu, nhưng chỉ từ việc nghe được cách nói chuyện của đội trưởng Phó khi gọi điện thoại, cậu ta có thể đoán rằng người ở đầu dây bên kia chắc chắn rất dịu dàng, cậu ta hơi lo lắng: “Nhưng làm như vậy có dọa người ta sợ không?”
Vì Lưu An đã tỉnh lại, tâm trạng Phó Thừa rất tốt nên mới dành chút thời gian nghe bọn họ nói nhảm, anh thấy bọn họ còn sôi nổi hơn cả lúc họp với Đoàn Nghị nữa cơ, nghe được một lúc thì anh gập sổ lại.
“Mọi người không cần lo lắng chuyện này nữa, cần làm việc gì thì đi làm hết đi, cuộc họp kết thúc.”
Phó Thừa nói xong thì trực tiếp rời đi, Triệu Lâm không cam lòng la lên: “Đội trưởng Phó đừng đi! Đây đúng là một ý kiến hay mà!”
Buổi chiều, Phó Thừa đến bệnh viện thăm Lưu An, sau đó nói chuyện với bác sĩ, chạy qua chạy lại cả buổi, tới lúc ra khỏi bệnh viện cũng đã muộn, anh vội vàng chạy đến nhà họ Giang.
Bảo mẫu ở nhà đang giúp Giang Tự Châu thu dọn đồ đạc, bà tức giận nói: “Bị thương nặng như thế, ở nhà để dì chăm sóc thì không chịu, còn bỏ chạy! Điều kiện của đội cứu hỏa làm sao có thể tốt được như ở nhà chứ?”
“Đúng là không bằng rồi.” Giang Tự Châu lấy hai bộ đồ ngủ từ trong tủ ra, dịu dàng giải thích: “Ở đâu cũng không bằng ở nhà với dì.”
“Nói như vậy mà vẫn cứ đi đấy, có còn lương tâm không hả?” Bảo mẫu đi tới, lo lắng nói: “Mau đưa cho dì đi, ông trời nhỏ à! Cháu lại làm cái gì nữa vậy! Coi cừng động vào vết thương bây giờ!”
Cơ thể Giang Tự Châu rất yếu ớt, thu dọn một hồi thì bắt đầu đổ mồ hôi nên không làm nữa, đứng bên cạnh nhìn dì bảo mẫu.
Bảo mẫu nhanh chóng sắp xếp vali gọn gàng, kéo khóa lại rồi đứng dậy: “Khi nào thì đội trưởng Phó đến đây?”
Giang Tự Châu Châu liếc nhìn đồng hồ: “Lúc nãy vừa nhắn tin nói là mới đi ra khỏi bệnh viện, chắc phải mất khoảng một tiếng nữa.”
Dì bảo mẫu suy nghĩ một chút: “Vậy thì tốt, cháu ngủ một lát đi, lát nữa dì sẽ gọi.”
“Không cần đâu ạ.” Thật ra thì Giang Tự Châu cũng hơi mệt mỏi nhưng vừa nghĩ đến mình sắp được đến sống ở đội cứu hỏa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Phó Thừa thì cậu lại không buồn ngủ chút nào.
Cậu quay đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ: “Cháu ra ngoài sân phơi nắng một lát.”
Trước sân nhà có một cái xích đu lớn, Giang Uyên đặc biệt lắp để dỗ dành An Hạ Uyển, Giang Tự Châu ngồi trên đó nheo mắt khi bị ánh nắng nhè nhẹ chiếu tới rồi ngủ thiếp đi.
Ngoài cửa vang lên hai tiếng còi ngắn, Giang Tự Châu cau mày mở mắt ra, ôm vết thương đứng dậy, dì bảo mẫu từ trong nhà chạy ra mở cửa.