Nước ấm ướt đẫm người anh, lông mày, lông mi treo hơi nước, tức giận nhìn tôi trừng trừng.
Trò đùa thành công, tôi cười gian, hất hàm ý bảo anh nhìn lên tường: “Nhìn kìa, tôi chọn góc độ không tồi đấy chứ.”
Hoắc Nhẫn nhìn thấy ảnh của mình trên tường, mặt tối sầm, không hé răng.
“Đừng im lặng mà, phát biểu chút ý kiến đi.”
Hoắc Nhẫn bóp cổ tay tôi, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Bỉ ổi.”
Ừ, tôi biết anh sẽ nói vậy.
“Anh đã muốn mắng tôi thế này lâu rồi nhỉ.” Tôi nghiêng mặt, môi cách mặt anh chưa đầy một lóng tay, “Khi tôi gửi ảnh chụp kia cho anh, không ngờ anh lại có thể nhẫn nhịn không mắng tôi đấy.”
Hoắc Nhẫn vẻ mặt sống không gì luyến tiếc, xoa xoa chân mày: “Tôi không ngờ có thể tận mắt thấy.”
Cũng phải, mắt thấy thấy lòng không phiền, với tu dưỡng của anh thì lười tranh luận với tôi.
Tôi buồn cười, trêu: “Haizz, thầy Hoắc không ngờ bản thân sẽ lật thuyền trong mương, có thể hiểu.”
Hoắc Nhẫn quở trách: “Đừng tự mắng mình như vậy.”
Tôi không cho là đúng: “Tôi là cống ngầm, anh thích chèo thuyền trong cống ngầm, chúng ta cũng như nhau.”
“Em câm miệng.”
Cuối cùng hôm đó, tôi không biết anh đi lúc nào.
Dù sao thì hôm sau thức giấc, tôi thức dậy với cảm giác đau nhức cả người thì anh đã đi rồi.
Ngôi nhà bừa bộn của tôi được dọn dẹp sạch sẽ, ngay cả váy ngủ của tôi cũng được gấp gọn gàng, phẳng phiu đặt ở chiếc ghế cạnh giường.
Tôi bật cười, thầy Hoắc là người chú trọng mọi thứ.
Không hiểu sao lại nhớ anh, tôi lấy điện thoại định tìm anh nói chuyện thì lại thấy tin nhắn Giang Thành Danh gửi đến.
– — Kỳ Kỳ, sắp xếp thời gian đưa thầy Hoắc về nhà ăn cơm, bảo cậu ấy uống trà với ba.
Tôi nhíu mày, lúc này mới nhớ quên khâu miệng Giang Ngô.
– — Anh ấy không thích uống trà.
Tôi trả lời tin nhắn cho có lệ, không để việc này trong lòng.
Gặp phụ huynh cái gì, làm như tôi với Hoắc Nhẫn yêu nhau thật.
Tôi không có ý đó, Hoắc Nhẫn cũng không, vì vậy quan hệ của chúng tôi chỉ dừng ở việc cùng vui vẻ.
Thế là đủ rồi.