Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 34



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

***

Chương 34: Bài thi ăn thịt người, học sinh thi trượt sẽ bị trừng phạt.

Lục Thiệu Vũ im lặng hồi lâu, bình tĩnh đưa mắt nhìn đồng đội.

Ân Duyệt cắn bút với vẻ mặt đau khổ, cô gái mới đến cũng cau mày, Kỷ Vũ Hành ngược lại làm bài rất nhẹ nhàng, còn Thích Linh —

Thích Linh chán nản ngáp dài, hai mắt nhắm nghiền, tốc độ làm bài rất nhanh, Lục Thiệu Vũ mới nhìn cô năm phút mà cô đã làm bài xong.

Dường như phát hiện có người đang nhìn mình, Thích Linh lạnh lùng nhìn lại, sau khi phát hiện là Lục Thiệu Vũ, vẻ mặt cô có chút kinh ngạc.

Lục Thiệu Vũ mặt không cảm xúc nhìn cô vài giây, Thích Linh đột nhiên nhìn vẻ mặt lạnh lùng của y, đột nhiên cười bí ẩn: “Lục Thiệu Vũ, cậu không biết câu nào, sao cậu không hỏi tôi?”

Giọng nói của Thích Linh từ trong bộ đàm truyền tới, Lục Thiệu Vũ cứng đờ, nhỏ giọng nói: “Đọc hết đáp án cho tôi.”

Ân Duyệt gãi đầu một lát, sau đó kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Đúng rồi, còn có bộ đàm! Em đang lo lắng không biết trả lời câu hỏi thế nào, chị Thích mau đọc đáp án đi!”

Thích Linh đột nhiên cảm giác bản thân có trách nhiệm lớn lao, cô ho nhẹ vài tiếng, đang chuẩn bị đọc đáp án —

Giáo viên bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Các em đang thì thầm gì đó!”

Nhiều người giật mình, giáo viên nhanh chóng đứng trước mặt Thích Linh, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt nhìn cô.

Thích Linh bị nhìn chằm chằm như vậy không dám nói lời nào, chỉ có thể im lặng nhìn đồng đội của mình một cách bất lực.

Tình huống lập tức trở lại như ban đầu, Lục – học tra – Thiệu Vũ nhìn bài thi trên bàn, rơi vào tuyệt vọng.

Y cầm bút lên, hoàn thành bài một cách nửa vời, thời gian còn lại y dứt khoát nằm sấp trên bàn, lẳng lặng quan sát những người khác đang làm bài.

Trong nhiệm vụ này, tất cả các đội được tách ra và ngồi ở các góc khác nhau, nhưng nhìn thoáng qua thì khá khó để xác định ai là người chơi, ai là học sinh trung học bình thường.

Ngoại trừ một số người nổi bật…

Lục Thiệu Vũ quay đầu, nhìn thấy góc bên trái có một người đàn ông cường tráng, cả người co ro trên chiếc bàn học nhỏ, trông rất ấm ức.

Theo yêu cầu của việc mở ra thế giới được chọn trước này: số người trong đội lớn hơn hoặc bằng ba, khả năng cao hai đến bốn người xung quanh người đàn ông cường tráng là đồng đội của anh ta.

Ngoại trừ người đàn ông cường tráng này, bên phải còn có một người phụ nữ đeo nhiều khuyên tai, trang điểm đậm, cùng với một cậu nhóc tóc đen đang ngậm kẹo m út trong miệng.

Chỉ cần nhìn thoáng qua như vậy, có thể đoán được có ít nhất ba đội địch ở hiện trường.

Lục Thiệu Vũ chống cầm, đang định thu hồi ánh mắt, cậu nhóc ngậm kẹo đột nhiên quay đầu nhìn thẳng vào mắt y.

Ánh mắt của cậu nhóc này có màu vàng nhạt kỳ lạ, khi nheo mắt nhìn người khác nhìn có chút uy hiếp, Lục Thiệu Vũ đã lâu không cảm nhận được cảm giác nguy hiểm này nên không khỏi chú ý hơn.

cậu nhóc này có diện mạo bình thường, dáng người nhìn rất yếu ớt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ sắc bén, Lục Thiệu Vũ nhìn cậu nhóc hồi lâu, chỉ có thể đoán cậu là đang đóng vai trò phụ trợ.

cậu nhóc bị y tỉ mỉ quan sát từ trên xuống dưới nhưng vẻ mặt vẫn bình thường, thậm chí còn mỉm cười với y.

Reng reng reng —

Kim đồng hồ đi qua đúng giờ, tiếng chuông lại vang lên, Lục Thiệu Vũ thu hồi tầm mắt, nghe giáo viên viên lại nói: “Hết giờ, bắt đầu nộp bài.”

Học sinh đầu tiên ở hàng đầu tiên đứng lên đặt bài thi trong tay lên bàn giáo viên, giáo viên nhìn vài lần rồi dùng bút đỏ vẽ nhanh vài chữ lên tờ giấy, học sinh kia vẻ mặt đau khổ, cầm bài thi trở về chỗ ngồi.

Những người khác cũng lần lượt cầm bài lên, học sinh ở hàng đầu tiên đạt tối thiểu 61 điểm, học sinh ở hàng thứ hai lại không may mắn như vậy.

Người đàn ông cường tráng đưa bài thi cho giáo viên với vẻ mặt nghiêm túc.

Giáo viên cúi đầu vung tay, nhanh chóng chấm năm điểm trên bài thi: “Học sinh trượt sẽ bị phạt.”

Người đàn ông cường tráng sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì giáo viên đột nhiên ném bài thi lên đầu anh ta.

Dù sao người đàn ông cường tráng cũng là một cao thủ có kinh nghiệm, anh ta lập tức phản ứng muốn né tránh, nhưng chân anh ta lại đột nhiên bị đông cứng giữa không trung.

Mọi người chỉ biết bất lực nhìn tờ giấy thi đập thẳng vào đầu người đàn ông cường tráng, sau đó một cái miệng khổng lồ há ra nuốt chửng người đàn ông cường tráng từ đầu đến cuối!

“A Uy!” Đồng đội của anh ta không thể giữ được bình tĩnh nữa, bốn người ngồi bên cạnh lập tức lao tới giật lấy bài thi.

Đề thi trắng xóa, toàn bộ chữ viết đã hoàn toàn biến mất, một người đàn ông trong đó cắn răng, tiến lên bóp cổ giáo viên: “Ông đã làm gì Trương Uy!”

“Học sinh không chăm chỉ học tập cần phải bị trừng phạt.” Giáo viên bình tĩnh đưa tay lên, nhẹ nhàng đẩy tay người đàn ông ra.

Người đàn ông này thoạt nhìn không hề cường tráng, nhưng lòng bàn tay lại đầy vết chai dày, bình thường hẳn là người quen làm việc nặng, nhưng lúc này lại bị đẩy ra dễ dàng như vậy, mọi người có mặt đều không khỏi đánh giá lại thực lực của giáo viên.

“… Người đàn ông kia đã chết rồi sao?” Ân Duyệt lặng lẽ hỏi họ thông qua bộ đàm.

Thích Linh nheo mắt nhìn bài thi, không chắc chắn nói: “Chị không nghĩ vậy, theo tính cách của thế giới nhiệm vụ, nếu thật sự chết, anh ta không thể chết một cách nhân từ như vậy.”

Ân Duyệt suy nghĩ một chút, gật đầu đồng ý: “Cũng đúng, ít nhất cũng phải chặt đầu và thân, bây giờ một giọt máu cũng không có.”

“Tiếp theo, tiếp tục nộp bài.” Giáo viên lạnh lùng nói.

E dè thực lực của giáo viên, bốn người kia chỉ có thể tuyệt vọng trở về chỗ ngồi, những người khác lại bắt đầu nộp bài, phần lớn học sinh đều vượt qua mức trung bình, một số ít người thi trượt cũng bị bài thi nuốt.

Những người chơi có thể sống sót đến đây phần lớn đều là những người có kinh nghiệm dày dặn, cho dù đồng đội của họ có bị bài thi nuốt chửng thì bề ngoài vẫn bình tĩnh, khiến việc xác định thân phận của họ càng khó khăn.

Tiến độ nộp bài cuối cùng cũng đến chỗ bọn họ, Ân Duyệt ngồi ở phía trước, cô bé bất an bước lên nộp bài, giáo viên nhìn một cái liền cho cô 60 điểm.

Lục Thiệu Vũ có cảm xúc phức tạp: “…” Học sinh trung học bây giờ đều giỏi như vậy sao?

Ân Duyệt thở phào nhẹ nhõm, cô gái mới đến lập tức bước lên, điểm số cũng vừa qua mức trung bình, cuối cùng Kỷ Vũ Hành và Thích Linh lần lượt đạt được 80 điểm và 90 điểm.

Lục Thiệu Vũ ngồi ở hàng cuối cùng, biết hy vọng đạt điểm cao của mình gần như bằng không, y hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nộp bài.

Quả nhiên, giáo viên nói: “Học sinh trượt sẽ bị trừng phạt.”

Bài thi ném thẳng về phía y, Lục Thiệu Vũ thử di chuyển bước chân nhưng lại không thể cử động, chỉ có thể nhìn cái miệng trên tờ giấy há to, nuốt chửng cả người y vào.

Cảm giác lúc đó rất khó chịu, như thể y đã xuyên qua một đường hầm thời gian, tất cả cảnh tượng hỗn loạn hiện lên trước mắt, khiến y cảm thấy chóng mặt muốn ói, cho đến khi chân y đặt trên mặt đất mới dần dần bình tĩnh lại.

Trước mắt là một mảnh tối tăm, Lục Thiệu Vũ chậm rãi mở mắt, nhìn thấy những người thi trượt đang tụ tập quanh ngọn nến yếu ớt, sưởi ấm với vẻ mặt đau khổ.

Một người trong số họ nhìn thấy y, chào hỏi y: “Anh bạn, đến đây đi, ở đây lạnh quá.”

Lục Thiệu Vũ từ khi học được kỹ năng hóa thú, y rất ít cảm nhận được nhiệt độ khác biệt, y gật đầu, chậm rãi đi qua ngồi xuống.

Một người phụ nữ trang điểm đậm cũng ở đây, nháy mắt với Lục Thiệu Vũ nói: “Tôi biết cậu là người chơi, đặc biệt đẹp trai.”

“Đẹp trai thì có ích gì.” Người đàn ông có vết sẹo ngang mặt hừ nhẹ một tiếng, chán ghét nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh cô.

Thiếu niên cúi đầu không dám nói một lời.

Người phụ nữ trang điểm đậm có chút khó chịu, trừng mắt nhìn hắn: “Sao, A Khánh chọc tức anh à?”

“Cậu ta trêu cô đó.” Người đàn ông mặt đầy sẹo cười lạnh: “Một người đàn ông dựa vào khuôn mặt, được một người phụ nữ che chở, cũng không biết xấu hổ.”

“Được rồi được rồi, mọi người đừng cãi nhau nữa.” Một người phụ nữ đeo kính đẩy kính lên, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chúng ta hãy thương lượng xem nên làm gì tiếp theo.”

“Tìm cách ra ngoài trước đi, nơi này lạnh chết được.” Cô gái váy dài run rẩy, thấp giọng phàn nàn.

Ánh mắt Lục Thiệu Vũ có thể nhìn thấy trong bóng tối, y nhìn xung quanh, phát hiện bọn họ tựa hồ đang ở trong một cái hang động, lối ra duy nhất chính là con đường màu đen trước mặt.

Ở lại đây lãng phí thời gian cũng không phải biện pháp, y đứng lên trước, nói: “Đi thôi, phía trước có đường đi.”

Những người khác nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương có sự cảnh giác sâu sắc và không tin tưởng, nhưng nhiệt độ trong động quá thấp, vì không muốn bị đông chết nên bọn họ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo y.

Lục Thiệu Vũ đi phía trước, hang động có chút chật hẹp, y chỉ có thể khom lưng bước đi, nhưng mới đi được vài bước y liền phát hiện phía trước có chút không đúng.

Những âm thanh hỗn tạp dày đặc giống như có vô số sinh vật đang vỗ cánh.

Lục Thiệu Vũ lùi lại một bước, lập tức xoay người nói: “Trở về đi, không qua đây được.”

“Tại sao không vượt qua được?” Người đàn ông mặt sẹo nhếch môi: “Vừa rồi cậu nói đi, bây giờ lại nói có vấn đề, cậu nói cái gì thì chính là cái đó sao?”

Cô gái váy dài nắm lấy góc áo, nhỏ giọng nói: “Có nguy hiểm gì sao? Không thể đi qua sao? Ở đây lạnh quá…”

Lục Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn bọn họ: “Tùy các người.”

Cô gái váy dài và người đàn ông mặt sẹo nhìn nhau, cô gái váy dài có chút sợ hãi: “Bên trong thật sự nguy hiểm sao? Nhưng anh Hoàng, bên trong thật sự rất lạnh…”

Người đàn ông mặt sẹo này cũng không phải là người không có đầu óc, do dự một lát, cuối cùng vẫn nói: “Về trước đi, em cố chịu lạnh một chút.”

Cô gái váy dài bĩu môi: “Nhưng bên trong lạnh lắm, anh sờ tay em thử xem…”

Cô gái mặc váy dài vươn tay ra, đặt bàn tay thanh tú của mình lên mu bàn tay đầy sẹo của người đàn ông.

Người đàn ông mặt sẹo được cô gái thanh tú nắm tay, đột nhiên mất đi ý thức: “Được rồi được rồi, tôi sẽ giúp em kiểm tra trước, nếu không có vấn đề gì sẽ đưa em ra ngoài.”

Cô gái váy dài vui vẻ gật đầu, nhưng thiếu niên thanh tú bên cạnh lại nhỏ giọng khuyên ông ta: “Anh Hoàng, anh suy nghĩ kỹ đi, coi chừng bên trong có nguy hiểm…”

“Con mẹ mày, mày câm miệng đi.” Người đàn ông mặt sẹo trừng mắt nhìn cậu.

Thiếu niên thanh tú không còn cách nào khác đành tức giận im lặng, bất lực nhìn người đàn ông mặt sẹo đi về phía trước mà không quay đầu lại.

Lục Thiệu Vũ đứng đó lạnh lùng nhìn, không lâu sau, trong động đột nhiên vang lên một tiếng hét chói tai: “Aaaa!”

Sắc mặt người phụ nữ trang điểm đậm thay đổi, lập tức hét lên: “Hoàng Sùng!”

Trong lối đi hồi lâu không có tiếng trả lời, một lúc sau, một người đàn ông toàn thân đầy máu từ trong đó đi ra, trên người ông ta còn dính rất nhiều sâu thân trắng đang nhúc nhích.

Cô gái mặc váy dài bị dọa đến tái mặt: “Đ-Đây là cái gì vậy!”

“Là sâu ăn xương.” Người phụ nữ trang điểm đậm nhìn kỹ, đau đớn nhắm mắt lại: “Hoàng Sùng hết cứu rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.