Ngoài IQ Cao Ra Thì Tôi Chỉ Có Hai Bàn Tay Trắng

Chương 65



Edit: Cú Mèo

Beta: Mai

Checker: Gà

***

Chương 65. Cướp cơ thể Bailey, cơ thể của cô bị gai đâm xuyên qua, áo choàng trắng của cô dính rất nhiều máu.

Các thành viên đội S đang di chuyển với tốc độ cao đột nhiên dừng lại.

Tần Lê Ca nhắm mắt lại, nghiêm túc nghe những gì Từng Cầm vừa nói, hắn đã sử dụng sức mạnh tâm trí để xem xét khu vực này nhiều lần, cuối cùng mới phát hiện một người phụ nữ tóc đỏ đang nằm trên mặt đất.

Người phụ nữ bất động, dường như cô đã rơi vào hôn mê, trên đầu cô có tên của tiến sĩ Bailey, chỗ trận doanh để trống.

Hắn điều khiển sức mạnh tâm trí của mình, nhìn vào những nơi có biến động năng lượng dữ dội, hắn chỉ thấy một người ngoài hành tinh khổng lồ lơ lửng trên không, đang từ từ di chuyển về phía tiến sĩ Bailey.

Tần Lê Ca trầm ngâm thu hồi năng lượng, ánh sáng bạc luồn vào giữa các ngón tay.

Lục Thiệu Vũ đứng bên cạnh hắn, thấy vẻ mặt của hắn không ổn thì hỏi: “Sao vậy?”

Tần Lê Ca sờ cằm, nhất thời không trả lời y. Hắn đang suy nghĩ về khoảng cách giữa sức mạnh của người ngoài hành tinh và đội S, nếu hắn có thể giành lại tiến sĩ Bailey từ tay người ngoài hành tinh, hắn có thể thử một lần.

Nghĩ vậy, hắn mở miệng: “Chúng ta phải quay lại ngay lập tức, tiến sĩ Bailey đang ở đó.”

Mục tiêu nhiệm vụ của bọn họ là giải cứu tiến sĩ Bailey, nếu mặc kệ, tiến sĩ Bailey rất có khả năng bị người ngoài hành tinh đó giết chết.

Ân Duyệt lập tức trợn to hai mắt: “Vậy làm sao bây giờ? Bây giờ có nên quay lại không? Có thể đến kịp không?”

Lục Thiệu Vũ quyết định thật nhanh: “Đừng nói nhảm nữa, mau đi thôi.”

Nói xong, y trực tiếp biến thành người sói, trong nháy mắt cao lên mấy mét, người sói màu nâu không chút do dự tóm lấy tất cả đồng đội của mình vào lòng bàn tay, điên cuồng chạy về hướng xuất phát ban đầu.

Tất cả đồng đội cố gắng nắm chặt bộ lông trên tay y để giữ thăng bằng, họ vừa mở miệng đã hít một hơi gió: “…”

Tần Lê Ca một tay che trước miệng để chặn cơn gió thổi tới, tranh thủ thời gian nói: “Chờ lát nữa A Vũ sẽ tấn công chính, Ân Duyệt bảo vệ anh ấy, Thích Linh hỗ trợ từ xa, Kỷ Vũ Hành bảo vệ Ân Duyệt, tôi sẽ phụ trách đưa tiến sĩ Bailey về.”

Kỷ Vũ Hành bắt chước hắn dùng một tay che miệng, muốn mở miệng nói đã biết thì suýt nữa đã bị Lục Thiệu Vũ ném ra ngoài, cậu sợ đến mức lập tức thả tay che miệng nắm chặt lấy lông của Lục Thiệu Vũ: “Pfft… Tôi biết rồi!”

Nhóm đồng đội bị Lục Thiệu Vũ ôm trong lòng trở nên hỗn loạn, trong gió, may mắn thân thể to mấy mét của Lục Thiệu Vũ mỗi bước có thể rút ngắn khoảng cách lớn, bọn họ nhanh chóng trở về địa điểm xuất phát.

Lúc được thả xuống, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, hơi thở lại tăng lên.

Trước mặt bọn họ là một người ngoài hành tinh cao hơn bảy mét, nó giống như một con bạch tuộc đang lơ lửng trên không, được bao phủ một lớp vỏ màu đen, bên dưới có vô số xúc tu có gai đang chờ cơ hội di chuyển.

Khi nghe thấy tiếng động, người ngoài hành tinh di chuyển cái đầu khổng lồ của nó, quay lại nhìn họ.

Tiến sĩ Bailey hiện đang bị một cái xúc tu của nó quấn chặt giữa không trung, cơ thể của cô bị những chiếc gai trên các xúc tu đâm xuyên qua, chiếc áo choàng trắng của cô nhuộm thành màu đỏ, trông rất ghê.

Tình hình lúc này rất nguy cấp, các thành viên của đội S gần như không có thời gian để suy nghĩ, Lục Thiệu Vũ không chút do dự tiến lên, nhảy lên cơ thể của người ngoài hành tinh.

Trong nháy mắt Lục Thiệu Vũ nhảy lên cơ thể người ngoài hành tinh, một luồng ánh sáng vàng bao trùm cơ thể y, là vòng bảo vệ của Ân Duyệt bao quanh y.

Cùng lúc đó, nhiều viên đạn cỡ lòng bàn tay được bắn chính xác vào các xúc tu quấn quanh tiến sĩ Bailey, nhưng có lẽ do lực sát thương không đủ nên những viên đạn này thậm chí còn không thể xuyên qua lớp vỏ cứng của người ngoài hành tinh.

Thích Linh chậc một tiếng, đổi một vũ khí có sức sát thương cao từ nhẫn không gian, nheo mắt lại để nhắm vào các xúc tu của người ngoài hành tinh.

Tần Lê Ca nhìn vũ khí trên tay cô, nhắc nhở nói: “Đừng làm tiến sĩ Bailey bị thương.”

Không ai biết tình hình hiện tại của tiến sĩ Bailey như thế nào, nếu như tiến sĩ Bailey sắp chết, vũ khí có sức sát thương lớn có thể lấy đi mạng sống của cô.

Thích Linh dừng lại, cau mày, đổi vũ khí bắn vào các xúc tu một lần nữa.

Nhưng trước khi những viên đạn đó bắn trúng người ngoài hành tinh, cuối cùng người ngoài hành tinh cũng phản ứng, giận dữ hét lên, hàng chục xúc tu khổng lồ bắt đầu vung vẩy điên cuồng, tấn công về phía bọn họ!

Tiếng hét tần số cực cao khiến tất cả mọi người chấn động, xuýt chút nữa Lục Thiệu Vũ trên cơ thể người ngoài hành tinh đã rơi xuống, Tần Lê Ca phản ứng rất nhanh, sử dụng sức mạnh tâm trí của mình đánh vào não mọi người, sự uể oải ngay lập tức biến thành đau đớn, tất cả đồng đội đều tỉnh dậy ngay lập tức.

Ân Duyệt nhanh chóng gia tăng vòng bảo vệ cho mọi người, lao về phía trước để tránh đòn tấn công đầu tiên của xúc tu.

Kỷ Vũ Hành nhanh từ bên cạnh lao tới, ôm lấy Ân Duyệt, né tránh công kích của những xúc tu khác, Thích Linh cầm hai khẩu súng máy hạng nặng, lao tới dưới sự bao vây của mấy xúc tu, điên cuồng bắn về phía các xúc tu đang quấn quanh tiến sĩ Bailey.

Đoàng đoàng đoàng!

Các xúc tu vẫn không nhúc nhích, Thích Linh nhíu mày, hét lên: “Hết cách rồi! Tôi không thể vượt qua hàng phòng ngự của nó nếu không sử dụng vũ khí có tính sát thương cao!”

“Vậy đổi vị trí đi.” Tần Lê Ca nhíu mày: “Cô ngốc à? Nếu bắn xúc tu không hiệu quả thì không thể bắn miệng nó sao?”

Vẻ mặt Thích Linh ngơ ra, xoay người tránh một đòn tấn công xúc tu khác, sau đó nhắm bắn vào miệng của người ngoài hành tinh.

Đoàng!

Lần này chính xác bắn vào trong miệng người ngoài hành tinh, nhưng lực sát thương mà nó nhận được không lớn như mong đợi, nó chỉ dừng lại một lát rồi nhanh chóng hành động bình thường.

Nhưng dựa vào cái dừng lại này, Lục Thiệu Vũ cuối cùng cũng ổn định được cơ thể mình trên cơ thể người của người ngoài hành tinh.

Lục Thiệu Vũ bình tĩnh lại, bò về phía đầu và xúc tu của người ngoài hành tinh, nhưng tốc độ di chuyển của các xúc tu quá nhanh, y khó có thể phân biệt cái nào với cái nào khi ở trên người nó.

Thấy tình thế khó khăn của y, Tần Lê Ca trên mặt đất, sử dụng sức mạnh tâm trí truyền âm cho y: “Xúc tu cách anh bảy mươi độ.”

Sau khi nhận được gợi ý, Lục Thiệu Vũ nhanh chóng tìm ra xúc tu đang quấn lấy tiến sĩ Bailey, vung móng vuốt sói đánh mạnh vào điểm kết nối của xúc tu với phần thân người ngoài hành tinh!

Bộp!

Trong khoảnh khắc đó, lớp vỏ kim loại của người ngoài hành tinh xuất hiện một vết nứt, nhưng móng vuốt của Lục Thiệu Vũ cung bị gai trên lớp vỏ đâm vào.

Máu lập tức phun ra, Lục Thiệu Vũ như không có cảm giác gì, móng vuốt của y liên tục đánh vào cùng một chỗ, người ngoài hành tinh đau đớn hét lớn, vô số xúc tu điên cuồng vung vẩy, nhanh chóng lao về phía Lục Thiệu Vũ.

Hầu hết các đòn tấn công của xúc tu đều bị tấm chắn bảo vệ của Ân Duyệt chặn lại, nhưng cũng chỉ chống đỡ được vài lần, vòng bảo vệ của Ân Duyệt đã bắt đầu lung lay, sắp không đỡ được.

Lục Thiệu Vũ quay đầu lại nhìn, ánh mắt tối sầm, dùng móng vuốt cắm mạnh vào điểm kết nối của xúc tu, siết chặt đến từng centimet.

Máu thịt cứng rắn trong tay y dần dần vỡ thành từng mảnh, sắc mặt Lục Thiệu Vũ lạnh lùng, y đếm thời gian trong lòng, dồn lực vào tay.

Rắc!

Trong khoảnh khắc vòng bảo vệ vỡ nát, xúc tu của người ngoài hành tinh bị cắt đứt hoàn toàn, một lượng máu lớn chảy xuống.

Khi xúc tu bị gãy, sức mạnh quấn quanh tiến sĩ Bailey cuối cùng cũng biến mất, nhưng người ngoài hành tinh này đã hoàn toàn phát điên, vào thời điểm cái xúc tu của nó bị gãy, phản ứng của nó không phải là tấn công mà là hướng các xúc tu khác về phía tiến sĩ Bailey.

Tần Lê Ca vẫn luôn chú ý đến xung quanh, nháy mắt khi xúc tu bị gãy, ánh sắc bạc ngay lập tức được phóng ra, quấn lấy bác sĩ Bailey, đưa cô bình an ra khỏi những cái xúc tu đang điên cuồng vung vẩy.

Tần Lê Ca một tay ôm tiến sĩ Bailey, lập tức nói: “Cứu được rồi, đi thôi!”

Lục Thiệu Vũ rơi xuống bên cạnh hắn, nhanh chóng bắt lấy tất cả đồng đội của mình để rời đi, nhưng động tác của người ngoài hành tinh còn nhanh hơn bọn họ, các xúc tu bao vây xung quanh bọn họ, khiến bọn họ hoàn toàn bị mắc kẹt trong cái lồng giam xúc tu này.

“Chúng ta nên làm gì đây?” Thích Linh và các đồng đội quay lưng vào nhau, xúc tu của người ngoài hành tinh đã đến gần, cô nuốt nước miếng: “Nổ tung nó?”

“Không được.” Tần Lê Ca rất bình tĩnh: “Với khoảng cách này mà cho nổ bom, cô chê mình chết không đủ nhanh sao.”

“Vậy chúng ta nên làm sao?” Kỷ Vũ Hành thả Ân Duyệt xuống, ngẩng đầu nhìn lồng giam xúc tu kín không kẽ hở: “Nó định tấn công thế nào? Nó sẽ nhốt chúng ta đến chết sao? Để chúng ta ba ngày ba đêm không ăn không uống?”

Tần Lê Ca liếc cậu một cái: “Đúng vậy, nó định dùng cậu làm lương thực dự trữ sau khi cậu chết đói, hôm nay nó ăn tay cậu, ngày mai ăn chân cậu, cuối cùng là đầu của cậu.”

Kỷ Vũ Hành: “… Lúc này đừng đùa nữa mà anh Tần!”

Lục Thiệu Vũ im lặng hồi lâu cuối cùng cũng mở miệng: “Để tôi.”

Ân Duyệt yếu ớt dựa vào Kỷ Vũ Hành, nghe vậy thì nói: “Anh sao? Anh Lục, anh định tấn công như thế nào?”

Vòng bảo vệ của cô bé đã bị các xúc tu tấn công nhiều lần, trực tiếp tiêu hao một lượng lớn năng lượng ánh sáng, hiện tại ngay cả đứng vững cũng khó khăn.

Tần Lê Ca ngẩng đầu nhìn Lục Thiệu Vũ, sau đó nghĩ một chút: “… Cũng được, sau khi anh mở đường thì biến trở lại, em sẽ đưa anh đi cùng.”

Lục Thiệu Vũ gật đầu.

Giải pháp của Lục Thiệu Vũ cực kỳ thô bạo, đó là bạo lực.

Y từng bẻ gãy xúc tu của người ngoài hành tinh bằng tay không, hiện tại có vô số xúc tu ở trước mặt y, đó chỉ là vấn đề thời gian.

Y vươn tay ra, một lần nữa nắm lấy hai xúc tu, lúc này tất cả mọi người đến gần hơn, có thể nhìn thấy rõ những chiếc gai xuyên qua móng vuốt sói của y, một lượng máu lớn nhuộm bộ lông sói của y thành màu đỏ đất, Lục Thiệu Vũ lại như không hề cảm nhận được đau đớn, y dùng hai tay kéo mạnh hai cái xúc tu ra tạo thành một khe hở.

Ánh sáng từ khe hở tràn vào, hai chiếc xúc tu bị y cạy ra vẫn đang giãy giụa điên cuồng, gai nhọn xoay vài vòng trong vết thương của Lục Thiệu Vũ, tay y vẫn bất động như một chiếc kìm sắt.

Lục Thiệu Vũ giữ chặt hai xúc tu, nói với đồng đội phía sau: “Đi.”

Tất cả đồng đội lập tức theo khe hở nhảy ra ngoài, khi người cuối cùng nhảy ra khỏi lồng, Tần Lê Ca quay đầu lại, hình dáng của Lục Thiệu Vũ ngay lập tức trở lại hình người, sức mạnh tâm trí màu bạc gần như đồng thời bao lấy cả người Lục Thiệu Vũ, kéo y khỏi vòng vây của xúc tu.

Bốp!

Hai xúc tu bị kéo ra giây tiếp theo trở về như cũ, chỉ cần chậm một bước, Lục Thiệu Vũ sẽ bị ép ở giữa biến thành thịt vụn.

Lục Thiệu Vũ vừa đáp xuống đất, còn chưa kịp thở đã biến thành người sói, ôm lấy tất cả đồng đội chạy về phía trước.

Người ngoài hành tinh đằng sau họ gào to một tiếng, chạy theo họ từ phía sau, duỗi các xúc tu ra để cố gắng ngăn cản họ lần nữa.

“Mẹ kiếp! Vẫn chưa kết thúc nữa!” Thích Linh chửi trước cơn gió mạnh.

Cô vừa chửi xong, chiếc xúc tu liền sượt qua cánh tay của Lục Thiệu Vũ, tạo ra một hố sâu trên mặt đất, Thích Linh lập tức im lặng, không dám ảnh hưởng đến Lục Thiệu Vũ nữa.

Mặc dù thể chất và sức mạnh của y đã tăng lên nhiều lần sau khi biến thành người sói, nhưng thân hình lớn cũng có nhược điểm, số lượng xúc tu của người ngoài hành tinh quá nhiều, Lục Thiệu Vũ dù có né chính xác đến đâu cũng buộc phải chịu một vài vết thương.

Theo số lượng vết thương ngày càng nhiều, tốc độ mất máu càng lúc càng nhanh, tầm nhìn của Lục Thiệu Vũ trở nên có chút mơ hồ, y dùng sức nhéo mạnh vết thương trên lòng bàn tay, cố gắng dùng đau đớn làm mình tỉnh táo.

“Bên trái!”

Giọng nói của Tần Lê Ca đột nhiên vang lên bên tai Lục Thiệu Vũ, chỉ thấy một chiếc xúc tu từ bên trái phóng ra, đập thẳng vào đầu y!


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.