Đêm vừa đến, một trận gió to bắt đầu nổi lên, trên trời mây đen che khuất trăng, báo hiệu mưa gió sắp đổ bộ, tiếng sấm rền rĩ vang lên từ phương xa.
Gió thổi làm cửa sổ kêu kẽo cà kẽo kẹt, trong phòng một mảnh tối tăm, Tư Tuần Úc nhắm mắt nằm nghiêng, mái tóc dài xõa trên lưng, khuỷu tay chống lên gối, một tay chống đầu, tay kia nhẹ nhàng vuốt lưng Lâm Ngọc Chi, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Lâm Ngọc Chi chợt mở bừng mắt, đưa tay chọc chọc vào lồng ngực Tư Tuần Úc, “A Úc.”
Tư Tuần Úc mơ màng đáp lại cậu, “Hửm.”
“Hôm bữa, Đoan Nhi nói với em là muốn có em trai.” Lâm Ngọc Chi nằm trong lòng y, nhẹ giọng nói.
Tư Tuần Úc vốn đang nửa tỉnh nửa mơ, nghe tới câu nãy bỗng tỉnh cả ngủ, “Sao cơ?”
“Đoan Nhi hay chơi với hai đứa nhỏ nhà Tô Liễu đó, có lần đi chơi về thằng bé nói với em rằng nhóc cũng muốn có em trai.” Lâm Ngọc Chi nói xong, quay người, nằm xoay lưng lại với y.
Tư Tuần Úc vươn tay, ôm lấy Lâm Ngọc Chi, hỏi: “Em đồng ý với thằng bé rồi hả?”
Lâm Ngọc Chi lắc nhẹ đầu: “Chưa đâu, em bảo nhóc là em phải bàn bạc với chàng.”
Tư Tuần Úc hừ nhẹ một tiếng, “Nhóc quỷ này, chữ còn chưa tập viết ra hồn lại còn đòi hỏi em trai cơ đấy.”
Khuỷu tay Lâm Ngọc Chi chọc nhẹ vào người y, “Thằng bé mới bao lớn chứ?”
“Nhóc con đó đã bốn tuổi rưỡi rồi, lúc ta bằng tuổi nó ta đã bắt đầu học văn chương thơ từ.”
“Chuyện này sao có thể giống nhau được?”
“Sao lại không giống…?”
Tư Tuần Úc mới nói được nửa câu trước, chợt nhận ra nếu y nói tiếp hẳn là sẽ dẫn đến cãi vã, liền phanh kịp.
“Thôi được rồi, không nói về nhóc con nào đó nữa.” Tư Tuần Úc chuyển đề tài, “Vậy em nghĩ sao?”
Lâm Ngọc Chi quay lại nhìn y, qua ánh sáng mờ mờ ảo ảo chỉ thấy được đường nét nơ hồ của y, nhẹ giọng hỏi, “Còn chàng?”
“Ý em chính là ý ta.” Tư Tuần Úc cười khẽ.
“Em….”
“Ầm!” Tiếng sấm rền vang, chiếu sáng căn phòng trong chớp mắt, cũng cắt ngang lời cậu.
Lâm Ngọc Chi khựng lại một hồi, sau đó xoay người, chui vào trong lòng Tư Tuần Úc, ngay sau đó lại bật cười không rõ lý do, Tư Tuần Úc ôm chặt cậu, cũng bật cười theo.
Lúc này, tại gian nhà phía Tây.
Đoan Nhi vốn đang ngủ ngon lành nhưng lại bị tiếng sấm đánh thức, nhóc thấy hơi sợ, ôm chặt hổ nhồi bông mà cha may cho vào lòng.
Tứ Nguyệt nằm bên cạnh giường, nghe thấy động tĩnh, liền ngẩng cái đầu lông xù lên, khe “Ử” một tiếng.
Đoan Nhi ôm hổ bông ngồi dậy, trèo xuống giường, rủ rê “Tứ Nguyệt ơi, chúng ta đi tìm cha có được không?”
Tứ Nguyệt vẫy đuôi, đứng lên, vậy mà nó đã cao gần bằng Đoan Nhi, duỗi người, dùng đầu ủn ủn Đoan Nhi.
Đoan Nhi chậm rãi đi đến bên cửa, ngồi xuống mò thanh chốt gỗ, rồi nhón chân mở nửa cánh cửa, bước ra ngoài. Chờ Tứ Nguyệt khoan thai theo sau, bước qua bậu cửa, Đoan Nhi mới đóng cửa lại.
Chiếc đèn lồng dưới mái hiên bị gió thổi đung đưa dữ dội, bóng đèn in dưới đất cũng lay động theo.
Lâm Ngọc Chi cười mất một lúc mới ngừng lại được, cậu chợt nhớ tới chuyện khác.
“Hình như Đoan Nhi khá là sợ sấm, chàng qua đó xem thử đi.” Lâm Ngọc Chi lại chọc chọc Tư Tuần Úc.
“Không cần đi đâu, con trai con đứa sao lại yếu nhớt như vậy được.” Tư Tuần Úc cau mày đáp.
Lâm Ngọc Chi tiếp tục chọc y, “Chàng có đi không hả?”
“Vậy để ta đi.” Dứt lời, Lâm Ngọc Chi ngồi dậy, đang định kéo chăn ra thì đã nghe thấy tiếng gọi của Đoan NHi từ ngoài cửa vọng vào, “Cha ơi….”
Lâm Ngọc Chi đẩy nhẹ Tư Tuần Úc, “Kìa, chàng mau lên, ra mở cửa cho con đi.”
Tư Tuần Úc không còn cách nào khác, đành phải ngồi dậy, vén rèm, thắp cây nến trên bàn rồi đi ra mở cửa.
“Cha ạ.” Đoan Nhi ngẩng cái đầu nhỏ lên, đôi mắt to tròn như trái nho nhìn Tư Tuần Úc, goi y một tiếng.
“Ừ, sao thế con?” Tư Tuần Úc cúi người hỏi.
“Đoan Nhi sợ sấm lắm, Đoan Nhi có thể ngủ cùng cha không ạ?” Đoan Nhi cúi đầu, nắm chặt hổ bông. Tứ Nguyệt ngoan ngoãn ngồi ngay sau lưng nhóc con, đuôi nhẹ nhàng đung đưa.
Tư Tuần Úc xoa đầu nhóc, bế nhóc lên, đi vào phòng, Tứ Nguyệt cũng theo vào chung.
Tư Tuần Úc bế bé lên mới phát hiện bé không mang giày, chỉ đi chân trần tới, liền hỏi: “Sao con không mang giày?”
“Trời tối quá, Đoan Nhi không tìm thấy á.” Đoan Nhi tựa vào lòng y, ôm chặt hổ bông.
Tư Tuần Úc lại xoa đầu bé con, đặt bé ngồi lên mép giường, rồi đi lấy khăn ngâm vào chiếc chậu đồng đặt trên giá, y vắt khăn đưa cho Lâm Ngọc Chi “Em lau người cho thằng bé đi, ta đi khóa cửa phòng phía Tây, gió lớn thế này, nếu mưa tạt vào thì ướt hết đồ đạc mất.”
“Vâng.” Lâm Ngọc Chi gật đầu.
Tư Tuần Úc khoác áo ra ngoài một lát, đến khi y quay lại, Đoan Nhi đã ngủ say trong vòng tay Lâm Ngọc Chi, Tứ Nguyệt cũng đang gà gật bên cạnh.
Tư Tuần Úc nhìn thoang qua, lắc đầu cười “Sao thằng nhóc thích con hổ bông đó thế, đến cả đi ngủ cũng phải ôm ấp.”
Lâm Ngọc Chi quay lưng về phía y, nghe vậy liền xoay lại lườm y một cái.
“Được rồi, được rồi, ta không lắm lời nữa.” Nói xong y thổi tắt nến, nằm len giường.
Tư Tuần Úc từ phía sau ôm lấy Lâm Ngọc Chi, hôn lên phần gáy trắng nõn của cậu, nhẹ giọng gọi: “Ngọc Chi ơi.”
“Ừm?”
“Ban nãy em định nói gì vậy?”
Màn đêm yên tĩnh, giờ chỉ còn tiếng gió rít ngoài cửa, khiến cho không gian nho nhỏ trên giường càng thêm tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở khẽ vang.
Tư Tuần Úc đợi một lúc, mới nghe thấy Lâm Ngọc Chi trả lời: “Em, vẫn chưa nghĩ kỹ.”
“Không sao đâu, em muốn như nào cũng được hết.”
“Vâng.”
Lâm Ngọc Chi rút tay ra khỏi người Đoan Nhi, nhẹ tay nhẹ chân xoay người, ôm cổ Tư Tuần Úc, tựa vào lòng y.
Tư Tuần Úc hôn lên trán cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu theo nhịp, dỗ cậu đi vào giấc ngủ.
Cơn mưa được đêm dài ấp ủ, cuối cùng cũng trút xuống. Mưa rơi tí tách trên mái ngói, nhỏ giọt từ hiên nhà xuống mặt đất, liên miên không dứt.