8.
Chiều hôm sau quản lý mới vội vàng đến nơi.
Chị ấy đi đôi giày cao gót: “Tên đàn ông đó gan to nhỉ, dám để em một mình ở trên núi.”
“Ừ, nên em chia tay rồi.”
Chị Đường ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Thật, nhưng em chưa nói với ai cả, chị là người thứ hai biết.”
“Tốt, tốt, tốt.”
Chị Đường xoa đầu tôi an ủi: “Mặc dù hai người chưa công khai nhưng tin đồn thì không ít. Để chị lên kế hoạch, sẽ không để em thiệt thòi đâu.”
Chị Đường dù nghiêm khắc nhưng vẫn luôn đối xử tốt với tôi.
“Chờ đã! Ai là người đầu tiên biết?”
Tôi hơi lo lắng nhìn Lục Chước Diên.
Anh đang nấu ăn.
Vẫn là chiếc áo ba lỗ màu đen, quần màu đen.
Một chân anh uốn cong tự nhiên, tay nhẹ nhàng đặt trong túi quần, tay kia cầm cái muôi, đảo đồ ăn trong chảo.
Lúc lửa lớn, tay anh rút ra khỏi túi quần.
Anh nâng chảo lên, lửa trong chảo bốc lên ngùn ngụt, tiếng chảo sắt lẫn tiếng muôi va chạm tạo ra âm thanh trong trẻo, kèm theo từng tia lửa b.ắ.n lên.
Khuôn mặt nghiêm túc của Lục Chước Diên, ánh mắt tập trung khi nấu ăn, cơ bắp trên cánh tay hơi căng lên vì lực.
Thức ăn gần chín, anh lấy đĩa ra, dùng muôi xào một vòng quanh chảo, thức ăn rơi chính xác vào đĩa.
Cách anh làm món này thật sự chạm đến trái tim tôi.
Nhờ người đàn ông này, cùng trải nghiệm ngày hôm nay khiến tôi không còn chút bận tâm nào về chuyện chia tay nữa.
Chị Đường nhấn nhẹ vào tôi: “Chính là anh ta à?”
Tôi gật đầu: “Chị Đường, chị có thấy anh ấy quen không?”
Chị Đường thắc mắc: “Chị chưa gặp anh ta bao giờ, sao mà thấy quen được?”
Tôi thì thầm vào tai chị: “Chị thấy anh ấy có giống nam chính trong “Điểm Khói” không?”
Cô ấy phản ứng nhanh chóng: “Không thể…”
“Chị ơi, em muốn anh ấy.” Tôi nắm tay chị Đường: “Được không ạ?”
“Không…”
“Đi mà.”
Chị Đường ngửa đầu thở dài: “Nhóc con, em muốn nhưng người ta cũng phải đồng ý chứ.”
“Thêm nữa, em muốn ai ký hợp đồng với anh ta, đạo diễn có đồng ý không? Ai sẽ trả tiền?”
“Em trả, mà vốn dĩ IP này là do gia đình em đầu tư, đổi nam chính không phải điều quá đáng.”
“Chị…” Tôi níu kéo chị Đường: “Dù sao Kỷ Trần Tinh cũng không muốn diễn.”
“Chị không biết đâu, Lục Chước Diên có thân hình cực đẹp, vẻ ngoài anh ấy phù hợp như vậy, biết đâu đạo diễn lại thích.”
“Chị nói giúp em đi.”
Chị Đường chọc vào trán tôi: “Em ấy à, chú ý hình tượng một chút, để anti-fan của em thấy lại táp em đó.”
Tôi dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô ấy, đối phương thì chỉ biết thở dài.
“Chỉ lần này thôi nhé.”
9.
Lúc rời đi, tôi đưa điện thoại cho Lục Chước Diên: “Kết bạn WeChat đi.”
Anh nhướn mày: “Được thôi.”
Tôi được tài xế của công ty đưa về, còn chị Đường ở lại làm người nói giúp.
Cho đến tối vẫn chưa có tin tức.
Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Không phải thật sự từ chối rồi chứ. Tôi gấp gáp lấy điện thoại ra định hỏi. Nhưng lại sợ anh cảm thấy phiền, có khi lại xóa kết bạn với tôi thì sao.
Tôi suy nghĩ một lát, định thử chuyển khoản xem sao.
Tin tốt: anh chưa xóa kết bạn.
Tin xấu: chuyển khoản đã gửi đi.
Rất nhanh, dưới mục chuyển khoản một đồng.
Lục Chước Diên: [?]
Tôi: […]
Tôi xóa đi viết lại, trả lời: [Món ăn hôm nay anh nấu rất ngon.]
Một lúc sau anh mới nhắn lại: [Tôi nấu ăn đúng là rất ngon.]
Tôi thậm chí có thể tưởng tượng được giọng điệu bình thản của anh khi nói câu này.
Nhớ lại người đàn ông trong bếp nhỏ hôm nay.
Anh nấu ăn rất ngon, cũng rất đẹp.
Phải không?
Đúng lúc này tin nhắn của chị Đường đến: [Xong rồi, không ngờ cậu ta đang định khởi nghiệp, bán nhà ở quê vẫn thiếu chút vốn, dễ dàng giải quyết.]
Thì ra là đang khởi nghiệp.
Tin nhắn của Lục Chước Diên lại đến: [Một đồng này tôi không nhận, đến lúc quay phim, nhờ cô Giang nhỏ giúp đỡ nhiều rồi.]
Anh gọi tôi là cô Giang nhỏ đấy.
Diễn xuất à, tôi rất giỏi mà.