Thẩm Lực nhìn sắc mặt tái nhợt của Lương Kỳ, ngẩng đầu: “Có chuyện gì?”
“Cháu…”
Lâm Khinh vẫn giữ nguyên trạng thái ban đầu, chỉ lộ ra một nửa khuôn mặt, cô quay lưng về phía Lương Kỳ hít sâu một hơi, không nhịn nổi nắm chặt tay trên sofa.
Cô thở ra một hơi, trong lòng lạnh lẽo, quay đầu mỉm cười: “Chào cô, tìm chỗ ngồi xuống trước đi?”
“Lâm Khinh! Cô đừng giả vờ giả vịt trước mặt tôi! Cô không có tư cách, cô không có tư cách xuất hiện ở đây!” Như con mèo bị giẫm phải đuôi, giọng Lương Kỳ lập tức trở nên sắc bén chói tai.
“Phải không?” Lâm Khinh nhún vai, thái độ thờ ơ.
Thái độ như vậy càng khiến lửa giận trong lòng Lương Kỳ tăng thêm.
Tất cả sự tức giận và đố kị bùng nổ ngay lập tức khi vừa nhìn thấy cô, giống như dây leo nháy mắt mọc lên, trải rộng khắp trái tim và đôi mắt của cô ta.
“Là Lạc Dĩ Hành đúng không? Là Lạc Dĩ Hành giúp đỡ cô! Lâm Khinh! Rốt cuộc cô dựa vào cái gì?! Cô…”
“Đủ rồi.” Từ lúc cô ta bước vào, Thẩm Lực đã bắt đầu nhíu chặt mày, cuối cùng không thể kìm nổi, nhìn về phía Lương Kỳ với thái độ lạnh lùng: “Lương Kỳ, rốt cuộc cô tới làm cái gì.”
“Chú Thẩm, cháu…”
“Nếu cô tới gây chuyện, đến tìm bảo vệ, còn không phải thì trở về phòng chờ của cô đi. Chương trình sắp bắt đầu rồi.” Thẩm Lực có vẻ rất mệt mỏi trước tình huống như vậy, lời ông nói vừa dứt khoát vừa lạnh lẽo.
Bị thân phận áp chế khiến Lương Kỳ tức giận bất bình không có cách xả ra, đành phải nắm chặt tay, nuốt cục tức xuống bụng.
Mục đích đến đây của cô ta vốn là muốn dò thử thái độ của Thẩm Lực, nếu có thái độ tốt với cô ta, cô ta có thể dùng những cách trước đây để đạt được vị trí tốt.
Cô ta điều chỉnh lại cảm xúc, nhếch miệng cười muốn nói thêm gì đó nhưng lại bị Lâm Khinh cắt ngang.
“Cô Lương, phiền cô đi nghỉ ngơi đi, đây là phòng chờ của tôi.” Lâm Khinh nhẹ giọng bổ sung.
Thẩm Lực nhìn về phía Lâm Khinh, lại giống như làm lơ cô ta, khiến cuối cùng cô ta chỉ có thể cắn răng xoay người rời đi, trước khi đi còn để lại cho Lâm Khinh một ánh mắt cực kỳ hung ác.
Chờ Lương Kỳ rời đi, Lâm Khinh mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực để bình tĩnh lại.
Thẩm Lực rót cho cô một ly nước, giải thích chuyện Lương Kỳ đến là chủ ý của ông.
Lâm Khinh gật đầu tỏ ý mình hiểu, sau khi giải thích một số việc, Thẩm Lực rời khỏi phòng chờ của cô.
Chỉ còn chưa tới nửa tiếng nữa là đến giờ quay.
Lâm Khinh đi ra khỏi phòng chờ trước mười lăm phút, ngay lúc mở cửa, cô suýt chút nữa đụng vào một người.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, chưa kịp thấy rõ là ai thì đã cảm nhận được hơi thở quen thuộc, cơ thể chưa kịp thích ứng đã tự lao tới.
Hai tay ôm chặt eo anh, Lâm Khinh vừa căng thẳng vừa lo lắng, nhưng giờ phút này lại được anh giải tỏa hết ra.
Lạc Dĩ Hành cứng đờ người, giống như không ngờ lại trở nên như vậy.
Nhận ra được sự cứng nhắc của anh, Lâm Khinh hít vào một hơi mới nói: “Mình hơi căng thẳng, cậu để mình ôm một cái, một phút thôi, rất nhanh thôi sẽ tốt lên.”
Lạc Dĩ Hành rũ mắt nhìn xuống người trong lòng, sau đó vươn tay nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Nếu như vậy, có thể khiến cô tốt hơn một chút…
“Được.”
Anh trầm giọng đáp lại.
Thời gian ghi hình gấp gáp khiến Lâm Khinh không thể ôm lâu, dù trong lòng đang suy nghĩ lung tung thì cô cũng chỉ có thể buông tay.
Cô không hỏi Lạc Dĩ Hành từ đâu tới, có gặp vấn đề gì hay không, chỉ là trước khi đi ôm thêm một cái, để lại một câu rồi xoay người về phía trước.
“Chậm thôi, nhớ đến đón mình.”
Lúc chạm phải ánh mắt cô, ý cười trên gương mặt cô ngày càng đậm, thấy anh đồng ý mới yên tâm rời đi.
Cô không cần quá lo lắng về vấn đề của Lạc Dĩ Hành.
Anh là một người vô cùng ưu tú, việc cô có thể làm chỉ là tin tưởng anh.
Trong trường quay, khán giả và ánh đèn đều đã sẵn sàng, Lâm Khinh đứng ở phía sau nhìn thấy Thẩm Lực đang làm việc, trong lòng thoáng an tâm.
Ánh đèn sân khấu nhấp nháy khiến mắt cô hơi cay, cô sốt ruột nheo mắt lại rồi quay người lại không nhìn nữa.
Kịch bản “May Mắn Thứ Sáu” khá giống nhau, một cốt truyện xuyên suốt các tập. Người dẫn chương trình giới thiệu các khách mới, sau đó trải qua một số vòng chơi, từ đó tháo gỡ bí ẩn theo giả thuyết.
Lâm Khinh được sắp xếp xuất hiện ở phần giữa, là chủ nhân cửa thứ hai, việc cô phải làm là giao nhiệm vụ cho khách mời.
Chủ đề của lần này là bắt nạt học đường và những rắc rối về y tế, cô đóng vai một cô gái từng bị bắt nạt, nhưng bây giờ cô đã là một bác sĩ.
Trùng hợp làm sao, thân phận của Lương Kỳ lại là một học sinh chuyên bắt nạt cô, bây giờ là một ngôi sao.
Sau khi cảnh quay bắt đầu, Lâm Khinh nhìn thấy Lương Kỳ trên sân khấu, khi thấy sắc mặt của cô ta, cô có thể thấy vẻ mặt của cô ta lập tức cứng đờ.
Tiết mục tiến hành thuận lợi, ải thứ nhất đã xong, tiếp theo đến lượt cô lên sân khấu,
Thẩm Lực nhìn ra cô đang lo lắng, vỗ vai cô trước khi lên sân khấu, an ủi: “Tiểu Lâm, đừng căng thẳng, đừng lo lắng, yên tâm, có chú Thẩm ở đây.”
Lâm Khinh cong khoé miệng mỉm cười, gật đầu, nhìn thoáng qua sân khấu, chầm chậm tiến tới.
Khoảnh khắc ánh sáng chiếu vào cơ thể cô, nhịp tim của cô lập tức đập nhanh hơn.
Đôi mắt cô lướt nhanh khắp khán phòng, căng thẳng khiến cô có chút khó thở, nhưng lúc này cô lại nhìn thấy hình bóng quen thuộc.
Ánh mắt vững vàng, toàn bộ đều đổ dồn vào người cô giống như trước đây.
Cô nhìn thấy anh trong đám đông, hai mắt chạm nhau, trái tim dịu lại lạ thường.
Lạc Dĩ Hành ngồi trong đám đông, sống lưng rất thẳng, dáng người ưu tú.
Anh chỉ mặc một bộ quần áo bình thường nhưng cũng không thể ngăn được sự nghiêm nghị trên người anh.
Nhiều người xung quanh không tránh khỏi chú ý đến người như vậy, vô số tầm mắt lặng lẽ rơi vào người anh, lại phát hiện ánh mắt anh vẫn luôn nhìn về nhìn về phía trước.
Bọn họ đoán xem anh ta đang nhìn minh tinh nào hay đang chú ý đến hoạt động nào.
Nhưng không ai có thể nhìn thấy trong mắt anh, chính là bóng dáng nhỏ bé đứng ở đằng xa đang bị che đi gần hết.
Sự tồn tại của anh khiến cô cảm thấy cảm thấy an tâm.
Dù chỉ là một chút.
Trước khi vách ngăn trước mặt hạ xuống, Lâm Khinh hít sâu một hơi cuối cùng.
Cửa chắn mở ra, mắt cô nhìn về phía trước mà tiến lên, dừng ở bên cạnh người dẫn chương trình.
Hôm nay cô ăn mặc cũng không cầu kỳ, áo sơ mi trắng đơn giản phối cùng chân váy chữ A màu be. Để phù hợp với nhân vật, cô khoác thêm một chiếc blouse trắng.
Tóc cô được buộc cao kiểu đuôi ngựa, khá đơn giản mà gọn gàng.
Các nét trên gương mặt của cô cũng không quá phổ biến, lên đài truyền hình trang điểm cũng chi tiết hơn, dưới lớp trang điểm cô xuất hiện với gương mặt rất xuất sắc.
Lâm Khinh đặt kịch bản sau lưng, lúc người dẫn chương trình giới thiệu xong, cô nhìn về phía Lương Kỳ và nhóm người, mỉm cười nhẹ nhàng: “Chào mọi người, tôi là người đặt vấn đề cho các bạn, Lâm Khinh. Mọi người hẳn đã biết, tôi từng là nạn nhân của nạn bạo lực học đường, dù bây giờ đã là bác sĩ nhưng cũng gặp không ít khó khăn.”
“Khoảng thời gian trước đây, bệnh viện của tôi xảy ra sự cố y tế. Cảnh sát phát hiện là có người cố ý dàn xếp, dưới nhiều manh mối đã chỉ ra đó là người từng bắt nạt tôi. Tôi hy vọng mọi người có thể giúp tôi tìm ra tên hung thủ. Như vậy mọi người mới được thông qua cửa ải này.”
Sau khi giải thích ngắn gọn, những khách mời phản ứng khá khoa trương.
“Thật không thể tha thứ cho người bắt nạt một cô bác sĩ xinh đẹp như vậy.” Người nói là một nam khách mời, một diễn viên mới đang được săn đón hiện nay.
Anh ta nhìn vào Lương Kỳ bên cạnh, chủ động đề cập: “Này Lương Kỳ, từ tư liệu của bác sĩ, cô và cô ấy học cùng cao trung đúng không?”
Một câu đã gợi lên cốt truyện kế tiếp.
Người đàn ông lại không ngờ phản ứng của Lương Kỳ lại lớn như vậy.
Cô ta đột ngột ngẩng đầu, lớp trang điểm đậm không thể che được sắc mặt tái nhợt.
Giơ tay lên, Lương Kỳ vội vàng xua tay: “Không phải, tôi không có, là cô ấy đang nói dối! Tôi và cô ấy không học chung cao trung!”
Dường như không ai trong những người ở đây có thể đoán được phản ứng của cô ta, toàn bộ phòng phát sóng nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Cuối cùng là người dẫn chương trình tới phá vỡ cục diện bế tắc.
“Ha ha, xem ra Lương Kỳ của chúng ta rất kích động nha, sao vậy, chẳng lẽ cô có mang theo bí mật nào sao?”
“Lương Kỳ, có chuyện gì vậy ~” Một nữ diễn viên khác nhanh chóng hùa theo, sau đó lại nói cái khác để hoá giải sự bối rối ngay lúc này.
Mà Lương Kỳ vẫn đang cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt.
Cô ta khẽ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Khinh cách đó không xa, cô ta không kiềm chế được cắn chặt răng.
Sao cô ta còn không nhận ra, là chương trình này, hay là Thẩm Lực, hay chủ đề.
Đều hướng về cô ta.
“Tôi không có bí mật, nhưng người có bí mật hẳn là bác sĩ mới đúng? Nếu bác sĩ không làm ra chuyện gì thì sao xảy ra vấn đề về y tế?” Cô ta ngẩng đầu, hừ lạnh.
“Tôi không hiểu ý cô, cô Lương.” Lâm Khinh chỉ cười nhẹ rồi lại nói: “Cô Lương, trông cô rất quen, có lẽ chúng ta từng học chung cao trung.”
“Không tệ, nhiều năm rồi mới gặp lại sao? Ha ha ha.” Nam diễn viên lại xuất hiện, cố gắng phá vỡ bầu không khí kỳ lạ ngay lúc này.
Cuộc trò chuyện của hai người mang lại bầu không khí rất kỳ lạ, ai trong trường quay mà không cảm nhận được sự kỳ quái ngay lúc này thì không phải con người.
Nhưng chuyện có thể làm chỉ là cố gắng duy trì chương trình.
Trước khi chương trình ghi hình, ai mà chưa thấy tin tức của Lương Kỳ, vốn dĩ họ không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, bây giờ lại càng không.
Bọn họ tự hỏi tại sao Thẩm Lực sao còn tiếp tục ghi hình, nhưng bây giờ xem ra ai cũng có thể nhìn ra chút manh mối.
Lâm Khinh cố gắng hết sức để duy trì sự bình tĩnh, mỗi lần cô căng thẳng, cô đều có thể cảm nhận được ánh mắt của Lạc Dĩ Hành dưới sân khấu.
Nó giống như một lớp bảo hộ, đem cô bao phủ an toàn, không lọt một tia nguy hiểm đụng đến cô.
Nửa đầu chương trình diễn ra suôn sẻ, dù trạng thái của Lương Kỳ có vẻ kém, nhưng chương trình có nhiều khách mời và họ đã từng đối mặt với tình huống như vậy, nói một cách dễ hiểu thì biểu hiện của họ khá tốt.
Chưa kể đến Lâm Khinh, cô đã cố gắng hết sức để theo kịp, thỉnh thoảng ném vài tình tiết hài hước, vài lần trêu chọc thành công.
Lúc chương trình dừng ghi hình, Lâm Khinh bước ra từ rìa sân khấu, vốn dĩ cô là người duy nhất trên lối đi, nhưng đột nhiên có người đuổi kịp từ phía sau.
“Cô Lâm.” Người ngăn cô là một nam diễn viên tên Thẩm Hạc.
“Chào anh Thẩm.” Lâm Khinh nhẹ gật đầu.
“Không cần khách sáo như vậy, gọi tôi là Thẩm Hạc được rồi. Bác sĩ Lâm hôm nay vất vả rồi.”
“Không đâu, mọi người vất vả mới đúng. Ngày nào cũng phải làm việc này việc kia.” Lâm Khinh bớt thời gian nhìn về phía khán giả, Lạc Dĩ Hành trong tầm mắt đột nhiên biến mất, làm cô khó tránh khỏi có chút lo lắng, “Anh Thẩm, anh trở về nghỉ ngơi thật tốt nhé, tôi đi trước.”
“A, khoan đã, cô Lâm, có thể thêm phương thức liên lạc được không? Tôi nghe nói cô là bác sĩ chỉnh hình, ngày thường có thể hỏi một chút được không? Gần đây tôi có chút không thoải mái. Yên tâm, sẽ không làm mất thời gian của cô đâu.”
“Chuyện này…”
“Khinh Khinh.”
Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng cô, so với ngày thường càng thêm dịu dàng.
Lâm Khinh bất ngờ quay đầu lại, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Mà cô không để ý, khoảng cách của anh so với ngày thường càng gần hơn.
Dường như anh đứng sát sau lưng cô, chóp mũi có thể ngửi được nhiều mùi hương của cô hơn, an ủi trái tim đang xao động của anh ngay lúc này.
Lạc Dĩ Hành chỉ thờ ơ đứng như vậy, nhưng lại vô cùng hài hoà với khí chất của Lâm Khinh.
Anh nhanh chóng liếc nhìn Thẩm Hạc đang đứng trước mặt, sau đó cúi đầu, băng giá trong mắt lập tức tan ra.
“Mình tới đón cậu.” Anh nói.
“Sao cậu đột nhiên đi ra khỏi ghế khán giả? Mình còn tưởng sau chương trình mới gặp lại cậu.”
“Vì mình muốn gặp cậu.”
Khoảnh khắc nói ra điều đó, nhịp tim của hai người càng nhanh hơn.
Lâm Khinh khẽ ho một tiếng, vén tóc, che đi lỗ tai đang dần ửng hồng.
“Xin lỗi, bọn tôi đi trước.” Cô nhìn về phía Thẩm Hạc, nhẹ nhàng nói.
Khi Thẩm Hạc bị Lạc Dĩ Hành nhìn thoáng qua, cả người lập tức nổi da gà.
Linh tính mách bảo anh ta rằng người đàn ông này cực kỳ nguy hiểm.
“Lâm Khinh! Tôi giết cô!”
Bên cạnh cô vang lên tiếng động rất lớn, Lâm Khinh nhanh chóng nhìn sang một bên, chưa kịp phản ứng thì đã thấy Lương Kỳ lao tới, trên tay còn cầm một thứ màu bạc.
Động tác rất nhanh, mục tiêu chính xác.
Mà mắt Lương Kỳ đã đỏ lên.