“Được.”
Lâm Khinh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt dịu dàng, ấm áp như ánh mắt trời.
Cô nhẹ nhàng trả lời, khoé miệng cũng cong lên.
Bữa sáng hôm nay khá đơn giản, bánh bao hấp, bánh quẩy và sữa đậu nành.
Lạc Dĩ Hành ngồi đối diện cô, che bớt ánh nắng buổi sáng có chút chói chang cho cô.
Lâm Khinh nhìn những món ăn đơn giản trước mặt mà trong lòng như có mầm non đang nảy mầm vào mùa xuân, được nuôi dưỡng bằng những cảm xúc hạnh phúc như vậy.
Ấm áp mà yên tĩnh, có lẽ là vậy.
“Lạc Dĩ Hành, sau này mình còn có thể đến được không?” Lâm Khinh ăn xong bữa sáng, sau đó xoa bụng híp mắt hỏi.
Cô thuận miệng hỏi nhưng lại khiến trái tim Lạc Dĩ Hành run lên.
Anh cụp mắt xuống, nơi cô không thấy vẫn là nụ cười quen thuộc: “Nếu cậu muốn.”
Giọng nói chua xót của anh khiến Lâm Khinh đang xoa bụng không thể làm ngơ.
Lâm Khinh đứng dậy, nhìn xung quanh.
Thời gian cô sống trong căn phòng này không lâu nhưng khiến cô có chút lưu luyến.
Mọi thứ xung quanh dường như là chuẩn bị cho cô, ngay cả phòng dành cho khách mà cô ngủ mấy ngày nay cũng đem đến cảm giác thoải mái, thư thái vô cùng.
Cô cứ nghĩ bản thân sẽ không thể thích ứng được, nhưng cuối cùng lại biến thành sự lưu luyến.
Nửa đêm hôm qua Hà Thần Kiều gọi cho cô, lập tức kéo cô ra khỏi giấc ngủ, giọng nói của cô ấy trong điện thoại mấy ngày chưa nghe còn kích động hơn ngày thường nhiều.
Vốn dĩ cô ấy lo lắng mình sẽ quấy rầy Lâm Khinh, nhưng sau khi xem tin tức ngày hôm qua, rốt cuộc không thể không liên lạc với cô.
Gọi điện thoại xong thì đã gần sáng, Lâm Khinh lại chìm vào giấc ngủ, bên ngoài nhà có ánh sáng nhẹ.
Trước khi cúp máy, cô chủ động nói với Hà Thần Kiều rằng cô sẽ dọn về nhà.
“Sao vậy? Lạc Dĩ Hành không chăm sóc cậu tốt sao? Trở về làm cái gì?”
Đây là những gì mà Hà Thần Kiều nghĩ, trong đầu đầy dấm chấm hỏi.
“Làm phiền người ta quá.” Lâm Khinh nằm ở trên giường ngáp một cái nói tiếp, “Bây giờ mình chỉ là khách.”
Cô mong rằng khi mình đến đây, không phải là khách mà với một thân phận khác.
Ví dụ như người yêu, hay là vợ, bà xã.
Lâm Khinh không kìm được mà cong khoé môi, trước khi Hà Thần Kiều hỏi lại, cô đã nhanh tay cúp điện thoại với lý do buồn ngủ.
“Khi nào thì bạn cậu tới đón vậy?” Lạc Dĩ Hành đột nhiên hỏi.
“Hả? Tầm chín giờ, sao vậy?” Lâm Khinh không chút do dự trả lời, nói xong đột nhiên nhớ tới, trợn tròn hai mắt nhìn anh: “Chờ đã, sao cậu biết?”
“Tối hôm qua mình đi lấy nước.” Anh ngẩng đầu, vẫn là dáng vẻ lãnh đạm, lưng thẳng nhưng trong mắt lại mang theo cảm xúc cô không lý giải được: “Xin lỗi, mình nghe được cuộc trò chuyện của các cậu.”
Giọng của cô từ trước tới nay đều trong trẻo, lanh lảnh như ngọc, nhẹ rơi trên đĩa, không lớn nhưng rất trong trẻo.
Tông giọng này khiến cô luôn giống như một cô bé.
Mấy năm lăn lộn trong xã hội mang lại cho cô sự điềm tĩnh, nhưng trong một vài khoảnh khắc mà cô không để ý, giọng nói trong trẻo đó sẽ bất ngờ lộ ra.
Vui hay buồn đều sẽ xuất hiện.
Rõ ràng tối hôm qua cô rất vui vẻ.
Lạc Dĩ Hành cầm ly đậu nành uống ngụm cuối cùng.
Ý định rời đi của cô anh đã đoán được từ lâu rồi không phải sao?
Dường như chủ đề này chỉ thoáng qua, cảm xúc chồng chất thoáng qua mắt anh, chuyện Lạc Dĩ Hành kịp thời giữ Lương Kỳ lại khiến Lâm Khinh dời tầm mắt.
Cô biết, Lâm Khinh đã nhìn ra.
Anh dịu dàng, trước nay đều luôn thông minh.
Sau đó Lâm Khinh mới khôi phục lại cảm xúc, cô cầm điện thoại nhìn tình hình hiện tại trên mạng.
Toàn bộ cũng không khác gì so với hôm qua, nhưng trên trang chủ lại là những bức ảnh couple cô đã xem sáng nay.
Trên bức ảnh là cô và Lạc Dĩ Hành.
Lạc Dĩ Hành đang bế cô, vẻ mặt lạnh lùng nhưng hành động lại rất dịu dàng.
Không thể nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng lại không khó để thấy được sự ỷ lại ẩn chứa bên trong.
Gần như ngay lập tức cô nghĩ tới cái ôm của anh ngày hôm đó, Lâm Khinh khẽ liếc nhìn Lạc Dĩ Hành nhưng bị bắt gặp.
Lúc mắt chạm mắt, vành tai cô lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu, ho khan vài cái rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục xem Weibo.
Trên mạng đã có rất nhiều lời mắng chửi Lương Kỳ.
Nếu như ngày hôm qua còn có nhiều người hâm mộ ngoan cố bênh vực Lương Kỳ thì bây giờ bọn họ đã biến mất từ lâu.
Cũng vào lúc nửa đêm, cảnh sát đưa ra thông báo chính thức bắt giữ Lương Kỳ.
Đoạn video Lương Kỳ cầm dao lao vào cô được tung lên mạng lại hot lần nữa.
Qua một đêm, tất cả đều bị đảo lộn.
Ngay cả người đại diện của Lương Kỳ cũng bị phát hiện tội tham ô.
Theo cách khác, cả hai gặp lại đồn cảnh sát.
Lâm Khinh xem xong thở dài, sau khi trút được oan ức của bản thân, cô lại cảm thấy trống trải khó tả.
Mọi chuyện bao năm cuối cùng cũng được đưa ra, như thể nó đã hoàn toàn kết thúc.
Từ đó về sau, cuộc đời của cô không còn vết nhơ nào nữa.
Cô nhìn Lạc Dĩ Hành, người đàn ông đang cúi đầu, cũng đang xem điện thoại.
Anh cực kỳ tuấn tú, như là khắc vào trong xương cốt, tư thế xem điện thoại cũng bừng sáng.
Trong lòng nảy sinh một suy nghĩ, Lâm Khinh lặng lẽ tới gần anh, cúi người, trực tiếp nhìn anh.
Lúc anh đang định nói chuyện, cả người liền nhào tới.
“Lạc Dĩ Hành, làm sao bây giờ? Tại sao cậu lại đối xử tốt với mình như vậy?” Lâm Khinh ăn vạ trong lòng anh, nhắm mắt thì thầm vào tai anh.
Cơ thể anh đờ ra trong chớp mắt, Lạc Dĩ Hành giơ tay lên, do dự mấy giây liền đặt nhẹ lên tấm lưng gầy của cô: “Chưa đủ tốt.”
“Vẫn chưa sao? Vậy cái gì mới tính?”
Câu hỏi này hình như là hỏi Lạc Dĩ Hành, anh suy nghĩ một chút, cuối cùng thấp giọng cười lắc đầu.
“Không biết, nhưng hẳn là sẽ tốt hơn hiện tại.”
Trong lúc nói, hơi thở của anh phun ra ở cổ cô, chạm vào sợi tóc bên tai khiến Lâm Khinh hơi ngứa.
Cô không biết mình có đang thích thú hay không, nhưng cô mỉm cười, trái tim ở thời khắc này bình tĩnh nhất trong khoảng thời gian qua.
Còn một việc cuối cùng cần thực hiện.
Còn nợ Lạc Dĩ Hành.
“Lâm Khinh! Mình tới… Ngại quá, quấy rầy hai người rồi. Cứ tiếp tục đi, mình về trước đây! Tạm biệt, ngày mai gặp lại cũng được!!!”
Có tiếng mở cửa đột ngột, sau tiếng vang là giọng nói hoảng loạn vang lên.
Sau đó lại có tiếng cửa một lần nữa đóng lại.
Lâm Khinh không ngại khi đối diện với Lạc Dĩ Hành không có nghĩa là cô không ngại khi đối diện với những người khác. Gần như ngay lập tức, cô thoát khỏi vòng tay của anh và chạy về phía cửa.
“Hà Thần Kiều! Quay lại!”
Cô đứng ở cửa hét lớn.
Nhưng cô lại không nhìn thấy đôi mắt và khuôn miệng sụp xuống ngay sau khi cô rời đi.
Anh sờ đầu ngón tay, xúc cảm mềm mại dường như vẫn lưu lại độ ấm.
Cuối cùng Hà Thần Kiều vẫn mang Lâm Khinh đi.
Lúc rời đi gương mặt cô vẫn còn ửng hồng.
Lạc Dĩ Hành đứng ở cửa nhìn hai người rời đi.
Tay anh nắm chặt nắm cửa, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như ngày thường.
Khi bóng người trước mặt sắp biến mất, anh lại đột nhiên thấy thân ảnh bé nhỏ trước mắt xoay người chạy nhanh về phía anh.
Như là một mặt trời nhỏ đang tiến về phía anh, nhiệt tình phá tan hết thảy u ám trước mặt anh.
“Lạc Dĩ Hành! Đừng quên lời mình đã nói với cậu, cố gắng nghĩ thử xem sao nha!” Cô đứng trước mặt anh, ngẩng đầu, trong mắt tựa như phát ra ánh sáng.
Tỉnh táo mà vô cùng nhiệt huyết, chính là Lâm Khinh.
Là mặt trời giữa những đám mây, cũng là sao băng trong đêm tối.
Trước khi đi, Lâm Khinh đã lập một hiệp ước với anh.
Trong ba tháng tới, cô sẽ nghe theo lời của Lạc Dĩ Hành vô điều kiện.
Chỉ cần cô có thể làm được, cô sẽ dành cho anh những gì tốt nhất.
Lạc Dĩ Hành buông tay nắm cửa, anh cúi đầu cười, hôm nay là lần đầu tiên, trong mắt anh có nụ cười như vậy.
Đưa người trước mặt cất vào trong đôi mắt, hắn gật đầu, “Mình biết rồi.”
Sau đó Lâm Khinh mới xoay người lần thứ hai, đi ba bước thành một bước, đến thang máy mới xoay người lại.
Trên đường về, Hà Thần Kiều nhìn vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc của Lâm Khinh, tâm trạng hóng hớt thúc giục cô ấy hỏi: “Này, cậu với cậu ta thành cặp rồi?”
“Sao lại hỏi thế?”
“Bầu không khí của hai người nha, ai da, lần đầu tiên mình biết hoá ra mình là cái bóng đèn, một cái bóng đèn phát sáng, sáng chói lun ~”
“Được rồi được rồi, chưa ở bên nhau đâu.” Lâm Khinh vỗ vỗ cô ấy, cúi đầu thì thầm: “Nhưng thật sự có thì sao?”
“Có thì mau phát kẹo, sao, hắn không đồng ý hả?”
“Không phải, là mình chưa nói.” Lâm Khinh lắc đầu, sờ sờ mũi.
“Cậu không nói, mà hắn cũng không nói sao?”
Đáp lại cô ấy là tiếng ho khan xấu hổ của Lâm Khinh.
“Không phải chứ, hai người đang vờn nhau hả? Mỗi ngày đều ôm ôm ấp ấp mà còn chưa ở bên nhau, định chơi trò lưu manh đấy à? Sao vậy Lâm Khinh, cậu không được hay hắn không được?”
“Mình là loại người như thế sao?” Lâm Khinh khẽ khịt mũi, sau đó cúi đầu, thu lại vẻ mặt đùa giỡn: “Kiều Kiều, mình có thể cảm nhận được, nếu mình nói ra cậu ấy sẽ không đồng ý.”
“Không đồng ý? Chẳng lẽ cậu ta không thích cậu?” Hà Thần Kiều nghe vậy cảm thấy khó hiểu, cô ấy đỗ xe nhưng không lập tức ra ngoài.
Lâm Khinh khẽ lắc đầu, “Không, có lẽ là chuyện khác.”
Sau đó cô lại mỉm cười, nghiêng người lại gần toe toét cười: “Ngày mai không cần làm bữa sáng cho mình, Lạc Dĩ Hành chuẩn bị cho mình rồi, nha, mấy hôm nay cậu ấy toàn đến đón mình tan làm, sợ mình xảy ra chuyện.”
Hà Thần Kiều: “…”
Hà Thần Kiều: “Lâm Khinh! Cậu chán sống rồi hả!”
Lâm Khinh xuống xe, tươi cười chạy về phòng.
Dựa vào cửa phòng ngủ, cô nằm lại chiếc giường đã mấy ngày không gặp, nhìn lên trần nhà, nụ cười tắt dần.
Rốt cuộc Lạc Dĩ Hành đang giấu cô điều gì?
Cô có thể cảm nhận được sự do dự và vướng mắc của anh.
Nhưng cô vẫn không biết anh đang lo lắng điều gì.
Rõ ràng không phải do không thích cô.
Lâm Khinh trở mình, nhắm mắt lại.
Tâm trạng kích động cộng với sự thiếu ngủ của đêm hôm trước khiến cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh.
…
Tất cả những gì anh có thể thấy là một màu trắng tĩnh lặng, xen lẫn với mùi thuốc khử trùng.
Xung quanh im lặng đến đáng sợ, chỉ vang lên tiếng máy móc hoạt động.
Lạc Dĩ Hành ngồi ở chính giữa, vẻ mặt lạnh lùng.
Mà ngồi trước mặt anh là một vị bác sĩ mặc áo blouse trắng.
Sắc mặt bác sĩ nhân hậu, có vài nếp nhăn nhưng khí chất rất ổn, giữ được vẻ dịu dàng của Giang Nam.
Bà nhìn báo cáo trong tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, vẫn giữ nụ cười nhân hậu, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Lạc, em và Lâm Khinh xảy ra chuyện gì sao?”