Ngọt Tựa Như Đường

Chương 2: Metallia Coffee.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương vừa cởi được đôi giày ra khỏi chân thì loáng thoáng nghe thấy tiếng chuông, cậu bước đến phòng để giày moi cái điện thoại trong ngăn kéo tủ ra, liếc thấy ông anh trai gọi tới, cậu vừa ấn nút nhận thì đã nghe thấy một tràng lải nhải bên tai:

“Mới sáng ra mày đi đâu mà không nghe điện thoại? Có biết tao gọi cho mày mười mấy cuộc rồi không?”

Dương giơ điện thoại ra xa, miễn cưỡng đáp:

“Em đi chạy bộ mà, anh gọi có việc gì vậy?”

“Sao mày không về nhà, tao thấy trường mày thông báo nghỉ hè từ tuần trước cơ mà?”

“Nay bận rồi! Hôm nào rảnh em về.”

“Rảnh rảnh cái gì? Về luôn đi, chỉ lêu lổng đàn đúm với đám bạn suốt cả ngày.”

Nghe giọng điệu chất vấn của ông anh trai, Dương mệt tai, cậu tuỳ tiện nghĩ bừa ra một lý do để đối phó.

“Em nói với mẹ rồi mà, hè này em còn đi làm thêm. Thôi em đi ăn sáng đây, nói sau nhé.”

Dương nói xong vội vàng ấn tắt máy. Cái ông anh trai này gì cũng tốt, chỉ mỗi tội như gà mẹ, cằn nhằn suốt ngày.

“Này, này!!!”

Tút… tút… tút…

“Cái thằng mất nết.” Minh lơ mơ vò vò tóc rồi từ trên giường bật dậy.

Cái gì làm thêm? Thằng này nói khùng điên gì thế?

Hôm nay thằng em trai rất bất thường, Minh cảm thấy cả người khó ở, quyết định tí phải sang nhà cậu xem thế nào.

***

Vứt điện thoại lên bàn, Dương vội vã tắm qua rồi mang đôi giày yêu quý đi giặt, cậu hì hụi kỳ cọ tận một tiếng cho đến lúc nó trắng trẻo sạch sẽ như cũ thì mới dừng lại.

Khi ở nhà vào mùa này Dương có thói quen chỉ mặc mỗi một cái quần sooc. Cậu nhét cái khăn của chú bảo vệ vào máy giặt, cho quay chung với quần áo rồi đi dọn dẹp nhà cửa. Làm xong mọi việc thì bụng Dương đã réo ùng ục, nhìn đến hai cái bánh mì vừa nãy tuỳ tiện đặt trên bàn, lạnh ngơ lạnh ngắt, Dương lắc đầu ngán ngẩm.

Chiều nay bắt đầu nhận việc, tháng sau mới có tiền, vậy từ giờ đến lúc đó ăn gì? Không khí?

Dương ngồi đó vừa gặm bánh mì vừa thở dài, cũng tại cái đam mê của cậu, con mẹ nó thật tốn tiền.

Dương không nghèo một chút nào. Mười bảy tuổi, số tiền bố mẹ gửi mỗi tháng thừa đủ cho cậu ăn sung mặc sướng. Ấy thế mà trong túi cậu lúc nào cũng trống không, tiền lúc nào cũng không đủ tiêu.

Nghiện game? Không hề, thật ra Dương nghiện giày và mũ, chỉ là đam mê này quá mức tốn kém.

Điển hình như vài hôm trước mẹ Dương vừa chuyển cho Dương hai mươi triệu, đó là tiền sinh hoạt trong một tháng trời, có cầm lấy ăn tiêu thoải mái cũng chẳng hết. Nhưng vừa hay lúc đó Dương đang thích một đôi giày Nike Jordan 5 màu Dark Army. Ừm, giống cái đôi mà cậu vừa thấy lúc sáng, nhưng người ta là Tokyo T23, sang chảnh, chất chơi. Còn của cậu thì bình dân hơn tí.

Nhìn giá tiền rồi lại nhìn tài khoản, cậu cắn răng.

Mua.

Sau đó chuyển khoản xong thì hai mươi triệu của Dương còn lại hai trăm ngàn.

Sau đó Dương ra chợ mua được một cân xương sườn, hai quả dưa leo, vài bó rau chân vịt rồi đi về nhà. Cầm mấy chục ngàn tiền lẻ trên tay, cậu mới bắt đầu thấy hơi hối hận.

Biết thế này mua một thùng mì tôm cho rồi.

Nhưng hối hận thì Dương cũng phải ăn ngon một bữa đã. Cậu sống một mình hai năm rồi, nấu nướng cũng coi như không kém lắm.

Về đến nhà cậu vứt mấy bó rau vào tủ lạnh, tiếp theo ướp gia vị chỗ xương sườn rồi cho vào lò nướng, sau đó cắm cơm rồi pha nước sốt, thái dưa leo, chẳng mấy chốc đã có món cơm sườn chua ngọt ngon lành.

Dương đánh chén xong mới chùi mép đi kiếm việc làm.

Đúng! Vì tiền ăn hàng ngày, cậu quyết định đi làm thêm.

Thật ra Dương có thể về ăn bám bố mẹ. Nhưng ở bên này chơi quen rồi, về nhà bị quản thúc cậu sợ không chịu nổi.

Thế nên trải qua vài lần cân nhắc, chiều nay chính là ca làm đầu tiên trong đời của Dương, làm nhân viên phục vụ cho quán cà phê ở gần nhà.

Công việc này là thằng bạn thân giới thiệu, Dương không có khái niệm đi làm thêm bao giờ cứ thế bị nó lôi xềnh xệch đến quán.

Metallica Coffee.

Nghe đến tên Dương khá là ưng ý, ban nhạc này cậu không thích nhưng cũng hay nghe. Đối với Dương, bán cà phê hay trà sữa gì đó đều là công việc nhàn hạ, có thể dễ sàng kiếm tiền.

Chủ quán cà phê này tên Linh, là một anh chàng da ngăm đen tầm ba mươi tuổi, hắn ta mặc một chiếc áo phông bó sát lộ rõ cơ bắp, nhìn trông rất đẹp trai, nhìn sơ qua Dương còn tưởng vào nhầm trung tâm thể hình.

Tuy là chủ quán nhưng Linh phụ trách luôn cả việc làm bánh ngọt, rang và xay cà phê. Mới đầu Dương còn nhìn vào cánh tay đầy hình xăm của hắn mà nuốt nước bọt.

Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, ai nghĩ tới anh trai hổ báo lúc xay cà phê lại có dáng vẻ khá dịu dàng?

Quán này tuy khá nhỏ nhưng lại rất đông khách. Khi nhìn thấy Dương, Linh không hỏi câu nào lập tức đồng ý tuyển người, thời gian làm việc từ một giờ chiều đến bảy giờ tối.

Nhai xong hai cái bánh mì, Dương nằm vật vã trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Facebook cậu không quan tâm lắm, trên đó toàn người thân và bạn bè, chỉ cần đăng một bài viết tào lao là mẹ và anh trai lại gọi điện hỏi thăm.

Chỉ có trên Twitter cậu mới thoải mái chia sẻ sở thích của mình. Tài khoản của cậu cũng đạt tới con số hai mươi ngàn người theo dõi.

Lúc đầu Dương cũng chỉ đăng ảnh giày mũ vớ vẩn thôi, không nghĩ đến sẽ có nhiều người quan tâm đến vậy. Vào lướt vòng bạn bè một hồi, Dương mới thoát ra mở game chơi đua xe.

Cậu đang tập trung chơi thì chuông cửa vang lên. Dương nhìn đồng hồ điện thoại, mới có chín giờ sáng. Ai đến vào giờ này?

Dương ngồi dậy lấy tay vuốt vuốt lại tóc, vào tủ bới ra một cái áo phông mặc vào rồi mới lững thững ra mở cửa.

Người bên ngoài có vẻ nôn nóng, ấn chuông liên tục, khi Dương nhìn thấy người tới là ai thì phản xạ đầu tiên là đóng cửa lại.

Đóng rồi mới thấy mình ngu, cậu ủ rũ mở cửa ra lần nữa, y như rằng bị ăn chửi:

“Thằng kia, bây giờ đến anh mày còn không định tiếp hả?”

“Anh vào nhà đi.” Dương miễn cưỡng nói.

Minh là anh trai Dương, hắn không cao lắm, chỉ tầm hơn một mét bảy, gương mặt nghiêm túc, đeo một cặp kính dày cộm.

Dương sợ nhất là gặp ông anh trai khó tính này, mỗi lần gặp nhau lại cằn nhằn dạy bảo đủ kiểu, y như mẹ cậu vậy.

Minh ngước nhìn bé con năm nào còn chạy theo sau mông hắn bây giờ đã trở thành một chàng trai cao to, hắn nheo mắt quan sát một lúc rồi nói:

“Lại cao thêm à?”

“Vâng.” Dương ủ rũ.

Minh cảm thấy bố mẹ thật bất công, hắn ăn gì cũng không lớn, chiều cao cũng chỉ hơn mét bảy là chững lại. Còn thằng em này đúng là “ngu si tứ chi phát triển”, đầu năm nay đo đã được mét bảy sáu, giờ còn cao thêm nữa là thêm bao nhiêu?

Đã thế cái mặt kia còn quá mức ghẹo người.

Sau khi cả hai đi vào nhà, Dương chán quá nằm ườn ra sô pha chơi nốt ván game, còn Minh đi một vòng quanh nhà, kiểm tra từng phòng một, đến khi mở tủ lạnh ra thì hắn không nhịn nổi nữa.

“Mày sống kiểu gì vậy? Trong nhà đến một chai nước cũng không có? Tủ lạnh thì trống rỗng.” Minh quát lớn làm Dương giật mình thon thót. “Tao đã bảo bao nhiêu lần rồi, mấy cái thức ăn ngoài không đảm bảo, phải nấu lấy mà ăn.”

Dương thanh minh: “Em vẫn nấu mà.”

“Thế trưa nay mày định ăn gì? Rau chân vịt hả?”

“Anh đừng có coi thường rau chân vịt thế chứ, nó rất bổ dưỡng đó.”

Minh nghi ngờ, từ từ ghé lại nhìn chằm chằm vào mặt thằng em, Dương vừa làm một cú drift xong ngẩng lên thấy thế giật cả mình, điện thoại không cầm chắc rơi “bộp” xuống đất.

“Anh làm cái gì vậy? Điên à?”

Minh vẫn nhướng mày nhìn chằm chằm vào cậu, một lúc sau hắn đột nhiên hỏi:

“Nói thử xem… Có phải tiêu hết tiền rồi đúng không? ” Minh cười nhạo. “Cái gì mà đi làm thêm chứ, tao biết tỏng cái văn vở của mày rồi.”

Dương nuốt nước miếng, tròng mắt đảo vòng quanh, cuối cùng mạnh miệng. “Hết đâu mà hết, thằng Hoàng Anh rủ em đi làm thêm cùng với nó cho vui.”

“Tao còn lạ gì mày nữa hả? Nói xem còn bao nhiêu tiền?”

Trong đầu Dương nảy ra một con số, cậu nhìn chằm chằm vào Minh, sau đó đầu hàng, yếu ớt khai ra.

“Hai triệu.”

Minh vẫn giữ nguyên tư thế, một tay chống vào lưng ghế, một tay véo má thằng em, hắn cười cười:

“Thật chứ?”

Dương nhìn thấy nụ cười kia thì rùng mình, cái ông anh này cứ mỗi lần cười lên y như rằng không có gì tốt đẹp, cậu ủ rũ, lí nhí đáp:

“Hết… hết tiền rồi.”

“Được lắm, vậy anh mày không sang thì mày định tính sao? Đi ăn trực hả? Hay là uống nước trừ cơm?”

“Anh, anh đừng nói với mẹ nhé.” Dương không trả lời mà bật chế độ chân chó lên nịnh nọt. “Tháng này em sẽ đi làm thêm, yên tâm không chết được.”

Minh cũng hết cách với thằng em này, không hiểu sao bố mẹ lại đồng ý cho nó sống một mình nữa. Gần mười tám tuổi đầu rồi mà không bớt lo được tí nào.

Cuối cùng sau khi hứa hẹn gãy lưỡi mới đuổi được ông anh đi về, Dương thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Ông anh này tuy khó tính nhưng mà rất thương cậu, lúc về còn cho cậu một triệu, thế là có tiền để cầm cự mấy ngày.

Buổi chiều đi nhận việc tương đối thuận lợi, cậu có một tuần để học cách pha cà phê, phục vụ khách và tính tiền, còn rang và xay cà phê thì Linh tỏ vẻ cậu chưa cần học vội.

Nhưng mà đứng lâu quá rất mỏi chân, cả buổi chiều nay đông khách, Dương gần như chẳng có thời gian ngồi xuống. Buổi tối lúc về đến nhà cậu không ăn uống gì mà nằm vật ra ghế không bò dậy nổi.

Ngủ một giấc đến tám giờ tối, cậu bị đói đến tỉnh, vơ lấy điện thoại với bao thuốc lá, cậu vươn vai một cái rồi bước ra lan can, gọi đồ ăn xong cậu ngậm điếu thuốc định châm lửa, tự dưng ngửi thấy mùi thơm từ nhà bên xông tới, làm cho bụng cậu réo ùng ục.

Ngoảnh đầu sang thì thấy anh hàng xóm mới đang mặc một chiếc quần cộc ngồi húp mì tôm.

Hình tượng lạnh lùng sáng nay không còn sót chút nào.

* Đôi của Phong Tokyo T23

* Đôi của Dương Dark Army


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.