Vì chương này 5 huynh đệ tỷ muội cùng lên sân, nên là điểm danh lại một chút:
Đại ca Cảnh Phi Trạch (cãi nhau với Thiên Đế, tới Tiên giới làm đô đốc)
Nhị tỷ Cảnh Phi Hàn (cũng xích mích với Thiên Đế, đã nương thân cửa Phật)
Tam ca Cảnh Phi Vân (bị Thiên Đế phong ấn kí ức, đang mập mờ với Minh Vương)
Tứ tỷ Cảnh Phi Yên (cũng bị Thiên Đế phong ấn kí ức, đang điên cuồng theo đuổi người trong lòng ở phàm gian)
Tiểu đệ Cảnh Phi Dung (tiểu goá phu đáng thương đang mồ côi vợ)
– ——————————————————–
Kể từ trận chiến Phong Ma Ấn, 426 năm đã trôi qua.
Thần tôn khai cổ Sở Nhạn Xuyên táng thân nơi Khô Trạch, vị thần thiếu niên kiêu hãnh, Ngũ điện hạ của Long tộc cũng đã chết trong đêm ấy, không trở về Thiên giới nữa.
Sau khi trận chiến kết thúc, Thiên Đế đang hồi cung trở về từ ghế Thiên Tôn (giống ngai vàng của vua) nổi trận lôi đình, lập tức phái binh áp giải Cảnh Phi Trạch, Cảnh Phi Vân, Ngu Thương và Hắc Bạch Vô Thường về Thiên đình, duy chỉ không tìm thấy tung tích của Cảnh Phi Dung.
“Tự ý mở Phong Ma Ấn, giải phóng Xích Thác, kết quả như bây giờ, các ngươi đã vừa lòng chưa!”
Không ai lên tiếng. Ngu Thương tháo lệnh bài chức vị bên eo xuống, cúi người đặt xuống đất, hành lễ với Thiên Đế, trầm mặc quay người bước ra khỏi điện, Hắc Bạch Vô Thường đi theo sau hắn. Cảnh Phi Vân nhìn bóng lưng Ngu Thương, rồi lại nhìn Thiên Đế, lãnh đạm hỏi: “Năm đó phụ tôn lấy thân tế ấn, ngài không đồng ý, bây giờ Đế Quân diệt nguyên trừ ma, sao phụ vương ngài vẫn nổi giận?”
Thiên Đế ngây người, sau đó trên mặt lộ ra sự sửng sốt. Ngoài cửa đại điện đột nhiên nổi gió, cửa điện bị đẩy ra một cách hung bạo, Cảnh Phi Yên thở hổn hển đứng ở cửa, hai mắt đỏ bừng, phía sau nàng là nhị tỷ Cảnh Phi Hàn mang hào quang Đức Phật không nhiễm khói lửa nhân gian.
Tận đêm nay Cảnh Phi Vân và Cảnh Phi Yên mới lấy lại được kí ức liên quan đến Vũ Lâm Vân đã bị phong ấn từ lâu, Cảnh Phi Vân biết hồn phách của Vũ Lâm Vân đã được cứu, cảm xúc trong lòng bình tĩnh hơn một chút. Cảnh Phi Yên thì phẫn nộ cực điểm, nếu không có Cảnh Phi Hàn gặp được rồi khuyên can nàng ở cổng Thiên đình, e là Cảnh Phi Yên đã dỡ luôn cái điện Lăng Tiêu này rồi.
“Cảnh Phi Dung đâu?” Hồi lâu sau, Thiên Đế mới thấp giọng hỏi.
“Ngũ đệ tu vi cạn kiệt, nếu Thiên Đế không bắt chúng ta tới đây lãng phí thời gian thì chúng ta đã đi trị thương cho đệ ấy từ lâu rồi.” Cảnh Phi Trạch đáp.
“Trên đoạn long mạch kia…có phải, có gì đó không?” Thiên Đế hiếm khi ngập ngừng, ông biết long mạch vẫn luôn ở trong phong ấn, nhưng Cảnh Phi Dung và Cảnh Phi Yên lần lượt hồi phục kí ức, khiến ông ý thức được mọi người liều mạng phải mở phong ấn, nhất định là có nguyên nhân khác.
Cảnh Phi Trạch thản nhiên gật đầu: “Có.” Rồi hắn lập tức nói thêm, “Nhưng không liên quan đến ngài.”
Đồng tử Thiên Đế co lại—— Cảnh Phi Trạch chầm chậm lấy ra một viên linh châu tròn trĩnh từ trong tay áo, trong viên linh châu có nửa đoạn long mạch và một sợi hồn phách ánh lam của thượng cổ thần tôn. Cảnh Phi Yên nhào tới túm lấy tay áo đại ca, trừng lớn 2 mắt nhìn viên linh châu, chẳng lâu sau đã lệ rơi đầy mặt, khóc gọi “phụ tôn”.
“Là…” Giọng nói của Thiên Đế cũng khàn đi, lảo đảo bước xuống điện, “Lâm Vân…?”
“Phải.” Cảnh Phi Hàn đáp, sau đó nàng đón viên linh châu từ tay Cảnh Phi Trạch, nhìn Thiên Đế nói, “Hồn phách của phụ tôn sẽ do 4 huynh đệ tỷ muội chúng con luân phiên coi sóc đến khi người hồi sinh, không cần Thiên Đế phải nhúng tay.”
Thiên Đế siết chặt nắm tay, đang định mở miệng thì nghe Cảnh Phi Trạch gằn từng chữ: “Chắc hẳn Đế Quân, Phi Dung và cả phụ tôn đều muốn như vậy.”
4 người rời đi, để lại một mình Thiên Đế đứng lẻ loi giữa đại điện. Bảo điện Lăng Tiêu tráng lệ vô cùng, nhưng lại trống vắng đến doạ người.
Hơn 400 năm dần qua, hồn phách của Vũ Lâm Vân được long mạch bảo vệ, luân phiên được thần linh, phật linh, tiên linh và hương khói nhân gian điều dưỡng, ngày càng ổn định và có sức sống hơn. Cảnh Phi Dung không về Thiên đình, hắn mất hết tu vi, không đảm đương nổi chức tướng quân, cũng chẳng thể chinh chiến được nữa. Dưỡng thương ở rừng trúc 1 năm, thính lực dần hồi phục, sau đó hắn tới Tiên giới, sống ở Đoan Di Sơn của Cảnh Phi Trạch, ngày thường thì cùng luyện kiếm trừ ma với đệ tử Tiên giới, coi như là chậm rãi tích lũy tu vi.
Nói là sống ở Đoan Di Sơn, nhưng nơi Cảnh Phi Dung thường tới nhất vẫn là Túc Lương Sơn, hắn cứ đeo thánh kiếm dựa vào gốc cây thần trụi lá mà ngủ, tuyết trắng phủ đầy vai. Hắn đã nhiều lần mơ thấy Sở Nhạn Xuyên, mơ thấy Sở Nhạn Xuyên bước ra từ cây thần, xoa đầu hắn, tuy không nhìn rõ mặt, tuy chẳng nói lời nào, nhưng Cảnh Phi Dung vẫn cảm thấy rất thoả mãn, rất vui mừng.
Vậy nên mỗi lần tỉnh giấc, nhìn tuyết phủ mênh mông, trong lòng Cảnh Phi Dung luôn ngập tràn nỗi tuyệt vọng và trống rỗng. Thà rằng đừng mơ thấy, để khỏi phải vướng vào sự khác biệt nghiêng trời lệch đất giữa mơ mộng và hiện thực, nhưng hắn lại kiềm lòng không đặng mà mong chờ nằm mơ thấy y, bởi vì đó là cách duy nhất giúp hắn gặp lại Sở Nhạn Xuyên.
Hắn dựa vào những giấc mơ ấy mà gian nan sống qua ngày, gói mứt bạch đào kia cũng không nỡ ăn, cứ để dành mãi. Không muốn chiếc hoa đăng kia bị cũ đi, hắn cẩn thận bảo vệ nó bằng long linh. Hắn từng tới điện Quân Tử của Sở Nhạn Xuyên, nhưng chẳng còn gì hết, Sở Nhạn Xuyên cứ như một cơn gió, chẳng để lại bất cứ thứ gì, có đôi khi Cảnh Phi Dung hoang mang nghĩ, liệu Đế Quân có thực sự tồn tại hay không.
Nhưng Cảnh Phi Dung vẫn nhớ gương mặt ấy, nhớ tất cả mọi chuyện của 2 người, người hắn từng yêu, sao có thể là giả được.
Có ai khẽ vỗ vai hắn, Cảnh Phi Dung mờ mịt mở mắt, vẫn là tuyết trắng quen thuộc mà hắn đã nhìn suốt 400 năm, đây là lần đầu tiên có người gọi hắn tỉnh giấc.
Cảnh Phi Dung quay phắt đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Cảnh Phi Trạch, sự ngạc nhiên và vui sướng trong mắt hắn rút đi trong chớp mắt, hắn nói với giọng mỏi mệt: “Đại ca.”
“Phụ tôn tỉnh rồi.” Cảnh Phi Trạch ngồi xuống bên cạnh hắn, nhẹ giọng nói, “Phi Dung, phụ tôn tỉnh rồi.”
Cảnh Phi Dung ngây người thật lâu, sau đó hắn ôm chầm lấy thân cây, áp trán lên, nhắm mắt lại, giọng nói mang theo tiếng nức nở, hắn nói: “Đế Quân, phụ tôn trở về rồi…”
Đoan Di Sơn, đi qua hành lang, Cảnh Phi Dung tới cửa thư phòng, đẩy cửa bước vào, Cảnh Phi Yên đang khóc thút thít, Cảnh Phi Hàn và Cảnh Phi Vân đang đứng trước án thư. Giây phút này Cảnh Phi Dung rất bình tĩnh, hắn bước tới, thấy Vũ Lâm Vân đang ngồi trên trường kỷ——áo tím mắt tím, khuôn mặt như băng tuyết, vừa mới sống lại, thần sắc có hơi yếu ớt, nhưng ánh mắt lại dịu dàng vô cùng.
Trên đường tới đây, Cảnh Phi Trạch đã cho Cảnh Phi Dung biết kí ức của phụ tôn khuyết thiếu rất nhiều, mơ hồ chỉ nhớ đứa con trai út, cũng chính là Cảnh Phi Dung.
Xa cách gần 8000 năm, Cảnh Phi Dung chớp chớp mắt, nước mắt lăn dài trên gò má, hắn bước tới, ngồi thụp xuống bên chân Vũ Lâm Vân, ngẩng đầu nhìn y gọi: “Phụ tôn.”
Vũ Lâm Vân cụp mắt, lặng im đưa tay xoa đầu hắn.
Nước mắt tuôn rơi lã chã, Cảnh Phi Dung gục trên đầu gối Vũ Lâm Vân, hắn vốn phải gào khóc thật to, để trút bỏ hết đau đớn khổ sở đang bào mòn cả thể xác và trái tim hắn, nhưng hắn chỉ lặng lẽ khóc. Phụ tôn xoa tóc hắn, giống như đã từng ôm hắn dỗ dành lúc thơ bé, Cảnh Phi Dung có cảm giác như mình đã trở lại ngày mới sinh ra, bình yên như một giấc mộng.
Rất lâu sau, Vũ Lâm Vân hỏi hắn: “Nhạn Xuyên đâu?” Đó là người bạn thân đã bầu bạn đồng hành với y từ thuở sơ khai, cho dù Vũ Lâm Vân chỉ còn 1 ngày kí ức, cũng tuyệt không bao giờ quên Sở Nhạn Xuyên.
Cảnh Phi Dung ngẩng đầu, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Không còn nữa.”
Người bạn chí cốt của người, người yêu của con, không còn nữa rồi.
Vũ Lâm Vân ngơ ngác nhìn Cảnh Phi Trạch, Cảnh Phi Trạch bình tĩnh nói: “Đế Quân vì để tiêu diệt hoàn toàn Xích Thác, đã hi sinh trong đại chiến 400 năm trước.”
Gió núi thổi qua đại sảnh, căn phòng lặng ngắt như tờ, Vũ Lâm Vân lặng lẽ nhắm mắt, nửa ngày sau mới khẽ thở dài mệt mỏi.
đứa dịch: Mừng quá phụ tôn sống lại rồi! Nhưng mà Đế Quân…hmuhmu…