Ngũ Điện Hạ Vẫn Đang Bị Lừa - Mạch Hương Kê Ni

Chương 7



Nước đi này quả thực Sở Nhạn Xuyên không ngờ tới, nhưng nghĩ tới Cảnh Phi Dung tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ gì làm nấy cũng là điều bình thường, thay vì giống như lần đầu tiên làm thành hiện trường hỏi cung chỉ bởi vì vấn đề “được hay không được”, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên.

Cảnh Phi Dung hôn trúc trắc nhưng không hề cẩu thả, còn có chút lỗ mãng không nhẹ không nặng. Sau một hồi môi kề môi cọ xát, hắn cạy mở hàm răng của Sở Nhạn Xuyên, quấn lấy đầu lưỡi ướt át, một tay ôm lấy eo y, kéo y áp sát vào mình. Sở Nhạn Xuyên liên tục lùi về sau, bị Cảnh Phi Dung đẩy tới bên giường, trong nháy mắt ngã xuống, trên người bị ai kia mạnh mẽ đè lên, thở dốc cũng khó khăn.

Môi lưỡi ướt nhẹp quấn quýt hồi lâu, Cảnh Phi Dung thình lình khôi phục thần trí, ngẩng đầu lên, tai đỏ mà mặt cũng đỏ. Hắn nhìn chằm chằm môi của Sở Nhạn Xuyên, ẩm ướt, đỏ hồng, đã nhuốm màu sắc mà hắn muốn, quả thực kiều diễm mà không dung tục, như máu đỏ trên tuyết trắng.

Cảnh Phi Dung nhớ tới một cảnh sắc nơi nhân gian mà hắn từng chiêm ngưỡng – đêm trăng tròn, hồ nước xanh, bóng trăng sáng trong in trên mặt nước, một cánh hoa đào phấn hồng trôi nổi, sóng gợn lăn tăn, hắn đã nhớ rất lâu.

“Đế Quân…” Cảnh Phi Dung chớp mắt, rất lễ phép nhưng lại muộn màng hỏi một câu, “Ta có thể hôn ngươi không?”

Hôn cũng đã hôn rồi, theo quy trình thì tiếp theo có thể làm những cái khác được rồi, mặc quần áo cũng không tiện lắm, thế là Sở Nhạn Xuyên nói đúng sự thật: “Có thể, còn có thể cởi quần áo mà hôn.”

Một câu trần thuật khách quan của y làm ánh mắt của Cảnh Phi Dung nóng rực, bên hông buông lỏng, Cảnh Phi Dung quăng đai lưng màu xám nhạt của Sở Nhạn Xuyên xuống dưới giường, đầu ngón tay thăm dò vào bên trong áo, vuốt ve vòng eo mềm dẻo.

Đồ đằng trong lòng bàn tay lặng lẽ sáng lên lúc da thịt kề sát, ánh lam lấp lánh tràn ra qua kẽ tay, chiếu lên làn da trắng của Sở Nhạn Xuyên, rõ ràng mà một màu sắc mát lạnh, lại như mang theo lớp lớp nhiệt ý, muốn bùng lên ngọn lửa.

Ánh nến đong đưa, gió đêm ở Thần giới chở theo hương hoa lê ngoài điện, thổi màn giường tung bay, trong căn phòng mờ tối thấp thoáng trông thấy bóng người chồng lên nhau ở trên giường.

Sở Nhạn Xuyên khép hờ đôi mắt, áo quần nửa mặc nửa cởi, để lộ ra đôi vai và tấm lưng gầy, xương cánh bướm như muốn vỗ cánh bay lên, vải vóc mỏng manh dán vào eo, lõm xuống một đường cong đẹp mắt. Cảnh Phi Dung đè chặt bàn tay của Sở Nhạn Xuyên, ngậm lấy gáy y không buông như con cún lớn, phía dưới đâm thúc tàn nhẫn, Sở Nhạn Xuyên còn chưa khóc mà viền mắt hắn đã đỏ hồng, hắn nghẹn ngào ậm ờ hỏi: “Đế Quân…ta có thể…”

Sở Nhạn Xuyên cắn môi suýt bật máu, vừa mở miệng đã phát ra tiếng thở dốc gấp gáp, y khàn giọng hỏi: “Cái gì…”

“Ta có thể uống…” Cảnh Phi Dung rầm rì hai tiếng với đôi mắt ẩm ướt, nói, “Có thể uống sữa của ngươi không?”

Lần trước hắn đã muốn hỏi rồi, nhưng khi ấy hai người còn chưa quen, hắn ngại mở miệng, tuy hôm nay hai người cũng vẫn chưa quen thân lắm, nhưng trước lạ sau quen, hắn có thể làm bộ như đã quen, không thành vấn đề.

Cảnh Phi Dung trên miệng thì ngoan ngoãn, nửa thân dưới lại chẳng hề buông lỏng chút nào, Sở Nhạn Xuyên chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, không kìm nén được tiếng rên rỉ, thân mình nóng không chịu nổi, cả người cũng mềm nhũn cả ra, nửa ngày sau mới đáp lại trong tiếng khóc vỡ vụn: “Không thể…”

Đến giờ phút này, tất cả từ chối đều chỉ là làm bộ làm tịch, điều này Cảnh Phi Dung vô sự tự thông*, huống gì Sở Nhạn Xuyên yêu hắn như thế, nào có cái gọi là “không thể” được, Đế Quân đang xấu hổ mà thôi. Nghĩ thế, Cảnh Phi Dung đỡ lấy thắt lưng đã nhũn ra của Sở Nhạn Xuyên, xoay người y lại, hôn hôn đuôi mắt ẩm ướt đỏ hồng của y, sau đó đợi không kịp mà hướng xuống dưới, như cún con sắp chết đói, lộ ra răng nanh, mở miệng cắn xuống đầu nhũ non mềm.

*Vô sự tự thông: nguyên văn là 无师自通 (vô sư tự thông): không thầy chỉ dạy mà tự thông hiểu

Sở Nhạn Xuyên phát ra một tiếng nghẹn ngào, đưa tay muốn đẩy Cảnh Phi Dung, tay lại bị đè xuống bên người. Đầu nhũ mẫn cảm bị liếm, day, gặm, cắn dữ dội, môi lưỡi Cảnh Phi Dung nóng bỏng, nước mắt tí tách rơi xuống ngực Sở Nhạn Xuyên.

Sở Nhạn Xuyên căng eo, yết hầu chuyển động, gò má đỏ bừng, gương mặt thanh lãnh nhiễm lên sắc dục như tuyết tan, mái tóc ướt dính mồ hôi, làm rối loạn sự thánh khiết vốn có, khiến nó trở nên tràn đầy hương sắc.

Đêm này, Cảnh Phi Dung gần như đã nghiền nát Sở Nhạn Xuyên, cuối cùng Sở Nhạn Xuyên đến cả sức nhấc đầu ngón tay cũng chẳng còn, nhắm mắt nhẹ nhàng thở dốc, Cảnh Phi Dung ghé sát vào tai y, hít hít mũi, nói: “Đế Quân, bắn vào trong cả rồi.”

Sở Nhạn Xuyên hơi động hàng mi, khàn giọng đáp: “Bắn vào trong mới tốt.”

Một lần nữa y cảm nhận được sức sống bừng bừng của vị thần thiếu niên, vừa mới bắn vào không lâu, long linh như đốm lửa đã xâm nhập vào huyết mạch, mặc dù cả người xụi lơ, nhưng nguyên thần trong cơ thể lại hồi phục rất tốt.

Cảnh Phi Dung nghe xong, đầu tim cũng run lên, Đế Quân quả thực là yêu hắn lắm rồi. Hắn lại vùi đầu vào ngực y, rầm rì đòi uống sữa, Sở Nhạn Xuyên đưa tay nắm tóc hắn, mệt mỏi nói: “Nhả ra.”

Chụt chụt hai tiếng, Cảnh Phi Dung lưu luyến hút thêm hai miếng trên ngực Sở Nhạn Xuyên, lúc này mới bò dậy, mặt đỏ bừng, mắt cũng đỏ, hỏi Sở Nhạn Xuyên bằng giọng mũi: “Đế Quân, có muốn xoa xoa không?”

“Không cần.” Sở Nhạn Xuyên chẳng còn tí sức nào, ý thức cũng hơi tan rã, ngay cả nói chuyện cũng giống như đang than thở, “Ngủ thôi.”

Cảnh Phi Dung hơi mở to mắt, hắn còn tưởng Sở Nhạn Xuyên lại sắp khoác áo bỏ đi, không ngờ vậy mà lần này lại qua đêm ở đây. Hắn kéo chăn mỏng đắp lên người Sở Nhạn Xuyên, sau đó nằm xuống một bên, ngón thay phẩy nhẹ, cách một bức màn giường thổi tắt ngọn nến trên bàn.

Màn lụa trắng khẽ lay động trong bóng tối, Cảnh Phi Dung lặng lẽ lần mò khắp nơi trên đầu giường, không lâu sau Sở Nhạn Xuyên đã phát giác, hỏi hắn: “Ngũ điện hạ đang tìm gì vậy?”

“Không, không có.” Cảnh Phi Dung lập tức nằm im.

“Tìm cái này sao?” Sở Nhạn Xuyên cầm một đồ vật nho nhỏ lên, hỏi hắn.

Cảnh Phi Dung sững người, lập tức giơ tay cướp về, như là muốn nói gì đó, nhưng lại chẳng cách nào mở miệng, chỉ đành ấm ức hít vào một hơi, sau đó hờn dỗi quay người lại, tặng cho Sở Nhạn Xuyên một cái bóng lưng.

Đó là một thứ có hình dạng rất kì lạ, bên ngoài bóng loáng, mềm mềm, phần trên to cỡ nửa ngón tay, phần dưới là một cái đế hình tròn, nhìn thoáng qua thì hoàn toàn không biết nó là cái gì, huống chi Sở Nhạn Xuyên chỉ dò dẫm trong bóng tối, nhưng y hơi suy nghĩ một chút đã biết đó là thứ gì.

“Giai đoạn miệng* của điện hạ vẫn chưa hết à?” Sở Nhạn Xuyên tàn ác dò hỏi hắn.

*Giai đoạn miệng (oral stage): là khoảng thời gian trẻ nhỏ mới sinh cho tới lúc lên 1 tuổi, phương pháp tương tác chính của trẻ là dùng miệng, nhu cầu chủ yếu là bú sữa (học thuyết về 5 giai đoạn phát triển tâm lý tính dục – Sigmund Freud). Ý của Đế Quân đại khái là: “Điện hạ còn chưa cai ti mẹ à?”

Y chợt nhớ tới cảnh tượng sau hôm đại hôn, lúc tỉnh dậy bên hồ sen trong miệng Cảnh Phi Dung còn ngậm ngón tay, rồi bộ dạng tối nay hắn vừa gấp gáp giấu quần áo lại vẫn không quên nhai mứt, lại liên tưởng tới hình như hắn có một loại ham mê đặc biệt vừa chờ mong lại rất cuồng nhiệt đối với việc bú sữa, trước khi đi ngủ còn sờ tới sờ lui tìm thứ này—

Rồng là một loại sinh vật rất cao quý, rất khôn ngoan, rất thần bí, ngoại trừ Cảnh Phi Dung.

Hồi lâu sau, Cảnh Phi Dung buồn buồn nói: “Không được sao.”

Sở Nhạn Xuyên chớp mắt, vừa định nói bản thân không có ý chế nhạo, thì nghe thấy giọng nói Cảnh Phi Dung mang theo nức nở: “Các ca ca tỷ tỷ đều ổn cả, chỉ có mình ta có tật xấu như thế, ai bảo ta còn chưa cai sữa đã không còn phụ tôn* chứ.”

*Phụ tôn: là cha của Dung Dung, Dung Dung có hai người cha

Hai chữ “phụ tôn” vừa nói ra, Sở Nhạn Xuyên cũng lập tức sững sờ, hơi ngỡ ngàng nhìn mảng sáng mảng tối lay động in trên màn giường, như có tiếng gào thét thê lương xuyên qua vạn năm, khóc gào đến mức trong lòng đau nhói.

Cảnh Phi Dung không kìm nén được nữa, sụt sịt bật khóc, lúc hắn còn nhỏ, Thiên Đế đã từng hung dữ quở mắng hắn vì chuyện này, nhưng hắn không thay đổi được, vì thế chỉ đành giấu giấu giếm giếm, không dám nói cho ai biết. Hắn rất tủi thân, bởi vì từ khi ra đời, hắn đã chẳng có người phụ thân còn lại.

Bí mật nhỏ cất giấu lâu như vậy, bị Sở Nhạn Xuyên phát hiện, còn nói toạc ra, Cảnh Phi Dung lại không cảm thấy tức giận và nhục nhã, chỉ đột nhiên rất tủi thân. Hắn còn có thể loáng thoáng nhớ lại bản thân đã từng được phụ tôn ôm bế, nhưng khuôn mặt ấy thực sự rất mơ hồ, cho dù có hồi tưởng thế nào, cũng không thể chắp vá ra một dáng hình rõ nét.

“Điện hạ, đừng khóc.” Sở Nhạn Xuyên xoa xoa cánh tay Cảnh Phi Dung, nhẹ nhàng xoay người hắn lại, cũng không nhiều lời, chỉ nói, “Ngủ đi.”

Cảnh Phi Dung đang khóc nhưng vẫn không quên nhét món đồ nho nhỏ kia vào trong miệng, sau đó ôm lấy eo của Sở Nhạn Xuyên, vùi mặt vào ngực y, lau nước mắt, hức hức nghẹn ngào nhắm mắt lại, không lâu sau thì ngủ thiếp đi. Hôm nay hắn mệt lắm rồi, xuống chiến trường rồi lại lên giường, lúc này ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, ngủ cực kì thoải mái.

Sở Nhạn Xuyên bắt lấy cổ tay của Cảnh Phi Dung, từ từ nhấc lên, nhìn đồ đằng dần đậm màu trong lòng bàn tay hắn, khẽ thở dài.

Cảnh Phi Dung: Không muốn núm cao su nữa, sau này có thể ngậm “của Đế Quân” đi ngủ không? (nghiêm túc)

【Giai đoạn miệng là điểm đáng yêu độc nhất vô nhị của ta, đừng có mà cười Cảnh Dung Dung (thêm năm dấu chấm than) 】


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.