Edit: An Tĩnh
Gần đây Giang Bảo Di có hơi xui xẻo, nói một cách chính xác hơn là cực kỳ xui xẻo.
Đầu tiên là vô tình làm mất thẻ căn cước, cân nhắc đến việc phải cung cấp sổ hộ khẩu gốc khi làm lại thẻ căn cước ở nơi khác, cô quyết định chọn một ngày cuối tuần để về nhà làm.
Quá trình làm lại thẻ căn cước khá nhanh chóng và thuận lợi, Giang Bảo Di cầm thẻ căn cước tạm thời bắt một chiếc taxi ở cổng đồn cảnh sát.
Chưa đi được tám trăm mét thì tài xế đột nhiên phanh gấp, trước mắt cô tối sầm, khi mở mắt ra lần nữa thì nhận được “tin vui” chấn động não nhẹ, phải nằm liệt giường nghỉ ngơi một tuần.
Giang Bảo Di là người vô tư nên không mấy để tâm, ở nhà hết ăn lại đến uống, sau đó trở lại trường với hai cân thịt mới tăng.
Từ Khê Thành đến Hòa Thành không quá xa, đi tàu cao tốc mất một tiếng nhưng lúc mua vé, ba của Giang Bảo Di lại không chú ý nên đã mua vé đến ga Hòa Thành, so với điểm đến là trường cô thì một nam một bắc, bắt xe mất đến mấy chục tệ.
Trùng hợp thay ngày ấy Hòa Thành lại mưa như thác đổ, cộng thêm là cuối tuần, thành thử ở ga tàu xe thì ít mà người thì nhiều, Giang Bảo Di ôm theo món quà sinh nhật tặng người bạn cùng phòng của mình – Tiểu Đoàn, tránh hết những chiếc xe đen mời chào cô suốt cả đường đi để đến trạm xếp hàng chờ taxi trực tuyến.
Trên điện thoại hiển thị số người xếp hàng phía trước là 138 người.
Giang Bảo Di bấm mục ghép xe thì số người xếp hàng chỉ còn hai con số, thời gian chờ đợi dự kiến là hơn nửa tiếng, có thể miễn cưỡng chấp nhận.
Mưa rơi có lúc nặng hạt, có lúc lại nhỏ đi.
Ban đầu xe dự kiến sẽ đến nơi trong 40 phút, sau đó lại trì hoãn đến một tiếng, cuối cùng tài xế gọi cho cô nói rằng ở đường Nam Kiều phía bên kia bị ngập, đối phương tạm thời không thể qua đến nơi trong một thời gian, vì vậy đã bảo Giang Bảo Di hủy chuyến xe đi.
Giang Bảo Di đã không còn gấp gáp nữa, sau khi hủy chuyến xe, cô lại bấm vào giao diện gọi xe, số người đang xếp hàng chờ còn nhiều hơn lúc nãy.
Cô thở dài thườn thượt, rất hối hận vì không nghe lời mẹ đến chùa vái để giải xui.
Một tài xế ở bên cạnh nhanh mắt sáp đến gần, hỏi cô có phải đến làng đại học không rồi bảo xe mình chỉ thiếu một người nữa là có thể khởi hành được rồi, không cần chờ đợi, đương nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Giang Bảo Di nghĩ đến tiết chuyên ngành sáng mai rồi không quan tâm gì nhiều nữa mà báo tên trường học, tài xế vui vẻ đáp: “Vừa khéo, trên xe có một cô gái cùng trường với cô đấy.”
“Vậy à.” Giang Bảo Di nghe đối phương bảo có con gái, lại còn học chung trường với mình thì trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Trước khi lên xe, cô chụp biển số xe của tài xế rồi gửi vào nhóm ký túc xá.
Tiểu Đoàn thấy tin nhắn thì nhắn lại một câu bên dưới: Cậu mới lên xe à, muộn thế này rồi, cậu chia sẻ vị trí đi, tớ đợi cậu về.
Giang Bảo Di: Không sao, trên xe có bạn nữ học cùng trường, bọn tớ đi chung đường.
Tiểu Đoàn: Cậu đi ghép xe à? Mấy người?
Giang Bảo Di: Cộng thêm tài xế nữa là năm, ba nữ, không có chuyện gì đâu.
Tiểu Đoàn: Ok.
Giang Bảo Di không chia sẻ vị trí của mình nhưng cô không ngờ nữ sinh vốn đi cùng đường với cô giữa chừng lại nhận một cuộc gọi rồi xuống xe.
Nửa đường, tài xế lại đón thêm vài người, trai gái già trẻ đều có đủ.
Xe taxi hết dừng rồi lại đi, khách đi xe hết lên rồi lại xuống.
Từ đầu đến cuối, trái tim Giang Bảo Di như bị nhấc lên, cô cầm chặt điện thoại liên tục xem bản đồ, lúc chỉ còn cách trường ba bốn cây số, trên xe chỉ còn lại một cô gái duy nhất là cô.
Cô đang căng thẳng thì xe đột nhiên dừng lại, cánh cửa dán sát bên chân bị kéo ra, người đứng ngoài xe suýt thì khiến cô hét lên thành tiếng.
Chàng trai mặc cả cây đen, gần như hòa vào màn mưa đêm. Anh cầm một cây dù đen lớn, khẩu trang che đi nửa gương mặt, chỉ có đôi mắt lộ ra bên ngoài, cực kỳ giống một sát thủ dưới đêm mưa trong những bộ phim điện ảnh.
Giang Bảo Di bị dọa nhẹ, bất động một hồi lâu.
“Làm phiền.” Giọng chàng trai rất trầm: “Nhường chỗ một chút.”
Nước mưa rơi xuống gõ lên bề mặt dù, phát ra những tiếng vang nặng nề.
Giang Bảo Di hoàn hồn lại, sau vài giây do dự, cô nhảy xuống xe, cũng không thể tránh khỏi việc đứng dưới dù của chàng trai: “Anh ngồi phía trong đi, lát nữa là tôi xuống xe rồi.”
“Được.” Chàng trai không có ý kiến gì, đang định gấp dù lại thì chợt đưa mắt nhìn Giang Bảo Di, cô phản ứng rất nhanh, bảo: “Anh cứ gấp dù đi, một lúc thôi mà, bị dính mưa cũng không sao.”
Anh gật đầu, gấp dù rồi ngồi vào trong xe, Giang Bảo Di cũng ngồi xuống theo, tay đặt trên cửa xe.
Tài xế khởi động xe, không quay đầu hỏi: “Hôm nay lại muộn thế à.”
Giang Bảo Di hơi sửng sốt, trong xe yên tĩnh chỉ một hai giây, cô nghe chàng trai bên cạnh trả lời: “Ngủ quên.”
“Lại thức khuya làm việc à.”
“Ừm.” Chàng trai không nói nhiều, tài xế cũng hỏi vài câu rồi không nói gì thêm nữa.
Giang Bảo Di vờ như vô tình liếc mắt sang bên cạnh, chàng trai dựa vào cửa sổ xe, nom như ngủ, trong xe yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng mưa rơi.
Đi được nửa đường, hai trong số ba chàng trai ngồi ở hàng sau xuống xe.
Tài xế dừng trước vạch chờ đèn đỏ, sau khi nhận một cuộc điện thoại, đối phương kêu ai ôi vài tiếng và quay đầu nói với họ: “Dưới chân cầu lớn phía trước bị ngập, tôi sẽ đi đường vòng từ phía bên cạnh, không thu thêm tiền của mọi người đâu.”
Trái tim Giang Bảo Di như tràn tới cổ họng khi nghe âm thanh của hệ thống chỉ đường thông báo “Đã đi lệch lộ trình, hệ thống đang điều chỉnh lộ trình mới”, thấy xe càng lái càng lệch đường đi, cô vội vàng gõ tin nhắn gửi vào nhóm.
Giang Bảo Di: Trời ơi trời ơi, tài xế đi đường vòng, bảo dưới chân cầu lớn trước trước trường chúng ta bị ngập, tớ cảm giác đường này càng đi càng xa.
Tiểu Đoàn: Ngập cái gì, sao bọn tớ không biết gì hết, hồi tối hai người nhóm Giai Ngọc bắt xe cũng đi qua dưới chân cầu mà, có thấy bảo ngập đâu.
Giai Ngọc: Đúng vậy, bọn tớ đi qua lúc hơn tám giờ, chỉ hơi kẹt xe thôi.
Cả nhóm chat nhốn nha nhốn nháo, ai cũng căng thẳng vô cùng, lo sợ việc gặp phải một tài xế biến thái một năm trước lại tái diễn.
Tiểu Đoàn gọi điện thoại đến, bảo Giang Bảo Di mở loa ngoài, vừa bắt đầu đã hỏi: “Cậu về chưa, kịp tham gia buổi thi đấu sáng mai không?”
Giang Bảo Di hơi sững sờ khi nghe cô bạn hỏi: “Buổi thi đấu gì cơ?”
“Thì buổi thi đấu quyền anh đấy? Cậu quên mất rồi à, cậu có mang theo tay đấm không? Không mang thì để bây giờ tớ đi mượn cho cậu một đôi.”
“…”
Giang Bảo Di cảm giác sau khi Tiểu Đoàn nói dứt lời thì ngoại trừ tài xế ra, ba người còn lại trong xe đều hướng ánh mắt về phía cô.
Trong lúc căng thẳng này, cô bỗng cảm thấy hơi ngốc nghếch, nín cười đáp: “Có mang rồi, cũng sắp đến trường rồi, các cậu ra cổng đón tớ đi, tớ không mang theo chìa khóa.”
“Được.” Tiểu Đoàn nói: “Thế cậu đừng cúp máy, đúng lúc để tớ nói với cậu về những điều cần chú ý trong buổi thi đấu ngày mai.”
Vẫn diễn tiếp à.
Giang Bảo Di ngại mở loa ngoài nên đã điều chỉnh âm lượng điện thoại lên mức cao nhất, vừa nhìn chằm chằm tài xế, tay vừa giữ chốt cửa.
May mắn ngoài sợ hãi ra thì không có nguy hiểm gì cả.
Tài xế lái xe ra khỏi con đường nhỏ, hai bên đường rõ ràng có nhiều khói bụi và người qua lại hơn, xem như đã lái vào làng đại học.
Giang Bảo Di cúp máy, tài xế nhìn cô qua kính chiếu hậu, dường như đã kìm nén rất lâu, ông bảo: “Cô gái trông nhỏ nhắn gầy nhom, không ngờ lại tập quyền anh à.”
“Hồi bé sức khỏe cháu không tốt, người nhà bắt tập để rèn luyện sức khỏe.” Giang Bảo Di đành mượn thân phận xuất thân của Tiểu Đoàn: “Tập mãi thành quen nên đến bây giờ vẫn theo bộ môn này.”
Giang Bảo Di cảm nhận nhiều ánh nhìn chăm chú ở phía bên cạnh, cô kìm nén để không quay đầu sang. Đến khi trông thấy cổng trường, cô quét mã QR dán ở sau ghế xe rồi thanh toán tiền.
Chờ xe dừng lại, cô nhấc chiếc hộp bên cạnh chân lên và nhanh chóng xuống xe, ngay cả cửa xe cũng không kịp đóng chặt.
Tưởng Dịch nghiêng người đến để kéo kín cửa xe lại, qua cửa sổ, anh thấy bóng dáng chạy vội suýt thì chao đảo của cô gái, không nhịn được cười một tiếng.
Anh thôi nhìn, thoáng liếc thấy cái gì đó.
Mượn ánh đèn trần yếu ớt trong khoang xe để xem thử.
Tưởng Dịch cầm món đồ bị kẹp giữa khe hở của yên ghế và lưng ghế lên, là một chiếc thẻ sinh viên, một mặt in cổng trường và khẩu hiệu của trường đại học Hòa.
Ở mặt còn lại, bên trái là thông tin sinh viên, gồm họ tên, ngành học và mã số sinh viên, bên phải in một tấm ảnh thẻ nhỏ.
Ánh mắt anh nhìn vào hàng họ tên ở bên trái, nhẹ giọng đọc ra.
“Giang, Bảo, Di.”
__
Lời tác giả:
Giang Bảo Di: Khi đi ra ngoài, thân phận là tự mình quyết định.
_
Đã lâu không gặp!!!
Tôi lại đến rồi đây! Vẫn là một câu chuyện ngắn nhưng ngọt ngào! Không update mỗi ngày!! Khi nào viết thì update!!
Đọc chỉ nam:
Đang trong giai đoạn khôi phục tìm cảm giác, nên là sẽ update tùy duyên, khi nào viết mới update
Là một tuyển tập các truyện ngắn, độ dài mỗi phần chưa được quyết định, miễn phí không V
Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đừng đưa vào thực tế (cúi người)