Ngủ Ngon - Tuế Kiến

Chương 19



Edit: An Tĩnh


Tiêu chuẩn thẩm mỹ kiên định mười năm như một của Giang Bảo Di: Cao, gầy, trắng, tóc không được quá ngắn, phải trông bồng bềnh và mềm mại.

Dịu dàng, giọng nói dễ nghe.

Tiêu Nhiên gần như đáp ứng chuẩn xác mỗi một yêu cầu, nếu là bình thường thì chắc chắn Giang Bảo Di sẽ thảo luận với Tiểu Đoàn ngay nhưng hôm nay không đúng dịp lắm, cô nhéo cánh tay Tiểu Đoàn một cái, nhỏ giọng bảo: “Lát nữa cậu đừng nói bậy bạ đấy.”

“Rồi rồi rồi, không nói, tớ không nói đâu.” Nói rồi Tiểu Đoàn lại khẽ giọng hỏi: “Thế nếu họ muốn nói chuyện với tớ thì tớ có thể nói chuyện lại không?”

“…” Giang Bảo Di nghĩ ngợi giây lát: “Lát nữa khách đến, cậu ngồi bên cạnh tớ, tớ sợ mình nói khó hiểu lại phá hỏng chuyện làm ăn của người ta.”

“Được rồi ~~~” Tiểu Đoàn dài giọng đáp.

Tưởng Dịch rót hai ly nước nóng mang đến: “Sưởi ấm tay, hôm nay máy điều hòa trong tiệm gặp chút vấn đề, không được ấm lắm.”

“Cảm ơn.” Giang Bảo Di nhận lấy một ly: “Trong tiệm chỉ có hai người các cậu thôi à?”

“Bình thường thì không phải nhưng hôm nay phải bàn chuyện quan trọng nên Tiêu Nhiên cho họ nghỉ làm hết rồi.” Tưởng Dịch đang nói thì chiếc rèm cửa cạnh mặt tường có hình vẽ la bàn đột nhiên lay động.

Một chú… chó đen thui chui vào, chạy thẳng đến bên cạnh Tưởng Dịch rồi liên tục vươn chân chó bám vào ống quần anh.

“Dừng lại Tiểu Hắc.” Tưởng Dịch ngồi xổm xuống, sờ cái đầu nhỏ của chú cún một cái: “Còn kéo ống quần tao nữa là tao đánh mày đấy.”

Lúc này Tiểu Hắc mới dừng lại, ngoan ngoãn rúc mình vào bên chân Tưởng Dịch.

“Đây là cún cậu nuôi à?” Giang Bảo Di nhìn Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc quả thật rất phù hợp với cái tên này, toàn thân từ trên xuống dưới và ngay cả con ngươi cũng có màu đen, nếu là ban đêm thì chưa chắc đã có thể nhìn thấy nó.

“Xem là vậy đi.” Tưởng Dịch nói: “Lúc trước ngày nào cũng lưu lạc ở khắp các con hẻm, tôi rảnh rỗi lại đút nó ăn vài lần nên sau này cứ đi theo tôi.”

“Đi đâu cũng đi theo, thấy cậu ta là như thấy cha ruột vậy.” Tiêu Nhiên bưng hai ly trà sữa đến đặt lên bàn: “Uống thử đi.”

“Cảm ơn.” Giang Bảo Di cười cười.

Tiểu Đoàn cũng nói cảm ơn, sau đó nhìn Tiểu Hắc bảo: “Thế thì nó cũng thông minh thật, biết đi theo ai sẽ có thịt để ăn.”

“Chỉ thông minh mỗi chuyện này.” Tưởng Dịch vẫn đang vươn tay vuốt ve lưng Tiểu Hắc: “Dạy nó một cộng một 800 lần mà vẫn không biết bằng hai đấy.”

“Cậu dạy chó học toán à? Giang Bảo Di thốt lên một câu cảm thán từ nội tâm: “Cậu đúng là rảnh rỗi.”

“Nó cũng đâu thể ăn chùa không công được, dù sao cũng phải học chút gì đó để đi ra làm xiếc tạo sự nổi tiếng cho tiệm chứ.” Tưởng Dịch nói.

Tiểu Đoàn thở dài: “Tớ rút lại câu nó cũng thông minh thật nhé, đúng là một chú cún không biết nhìn người, đi theo nhầm người rồi.”

Bốn người cùng bật cười.

Tiểu Hắc không hiểu mô tê gì nên ngẩng đầu lên nhìn rồi lại rụt về.

Họ đang trò chuyện thì chuông cửa vang lên, bốn người cùng ngẩng đầu nhìn qua, Tiêu Nhiên đứng dậy trước bảo: “Khách đến rồi.”

Tưởng Dịch và Giang Bảo Di cũng đồng thời đứng lên theo, nhìn Tiêu Nhiên tiếp đón khách vào tiệm, Giang Bảo Di hoàn hồn lại, nhỏ giọng nói: “Không phải cậu ấy biết nói tiếng Pháp à?”

“Chỉ học mấy câu này, xin chào, hoan nghênh, tôi là Tiêu Nhiên, mời vào.” Tưởng Dịch cũng nhỏ giọng nói: “Nói thêm mấy câu nữa sẽ lộ tẩy.”

Giang Bảo Di tiếp tục nhỏ giọng nói: “Thế thì khả năng cảm nhận ngôn ngữ của cậu ấy cũng tốt thật.”

Khách hàng cũng đưa phiên dịch viên theo nhưng đối phương không nói gì nhiều, chỉ đợi Giang Bảo Di nói xong rồi gật đầu với ông chủ một cái biểu thị không có vấn đề gì.

Toàn bộ quá trình rất suôn sẻ, suôn sẻ đến mức khiến người ta cảm thấy vốn chẳng cần thương lượng, cứ ném thẳng hợp đồng cho đối phương là được.

“Vụ làm ăn này tốt quá.” Sau khi tiễn khách đi, Giang Bảo Di cảm thán: “Thế mà không tranh thủ chém giá một chút đi.”

“Chém cũng chẳng được thêm bao nhiêu, nói ra lại uổng phí.” Tưởng Dịch đưa ly nước cho cô: “Vất vả rồi.”

“Không sao, cũng không nói được bao câu.” Giang Bảo Di uống nước: “Vậy nếu không còn việc gì khác thì bọn tôi về trước nhé?”

“Đừng, ăn chung một bữa đi, cũng sắp đến giờ ăn tối rồi.” Tiêu Nhiên nói: “Mà thời tiết lạnh quá, tôi gọi đồ ăn ngoài nhé, lẩu được không?”

Giang Bảo Di do dự vài giây mới đáp: “Được, thế làm phiền nha.”

“Phiền gì đâu, có làm phiền thì cũng là bọn tôi làm phiền các cậu.” Tiêu Nhiên nói một câu hệt như khẩu lệnh: “Nếu có gì không ăn được thì bảo với tôi nhé, ăn xong để Tưởng Dịch đưa các cậu về.”

“Không…”

“Không sao đâu, dù gì cậu ta cũng rảnh rỗi mà, có thời gian thì làm việc này còn tốt hơn dạy chó học toán.”

Giang Bảo Di không thể từ chối được nữa, vừa quay đầu thấy Tưởng Dịch và Tiểu Hắc đang chơi với nhau, cô vô thức tưởng tượng đến dáng vẻ anh dạy chó học toán rồi không nhịn được bật cười.

Tưởng Dịch chớp mắt hỏi: “Sao thế?”

“Không có gì.” Cô ho khan một cái, đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Tiểu Đoàn từ nãy đến giờ vốn không nói gì mấy sà đến: “Lát nữa lúc ăn tớ có thể nói chuyện không?”

“Tớ có lấy băng keo dán miệng cậu lại đâu.”

“Vậy là tớ có thể nói chuyện hả?” Tiểu Đoàn bảo: “Tớ có rất nhiều rất nhiều điều muốn hỏi đó.”

“Tớ vẫn nên lấy băng keo dán miệng cậu lại thì hơn.”

“Tớ im lặng mà.”

Lúc đồ ăn được giao đến, Giang Bảo Di và Tiểu Đoàn vừa mới chơi thân với Tiểu Hắc hơn đôi chút, lúc họ đứng dậy, Tiểu Hắc còn chắn đường không để hai người đi.

Giang Bảo Di không để ý nên bị vấp phải chú chó.

“Tiểu Hắc!” Tưởng Dịch giơ tay lên, Giang Bảo Di ngã sấp về phía trước, được cánh tay anh đỡ nên cô mới không ngã xuống đất.

“Không sao chứ?” Tưởng Dịch đỡ cô đứng vững lại.

Giang Bảo Di lắc đầu.

“Đi rửa tay rồi ra ăn, ngoài sân có chỗ rửa tay đó.” Nói với cô xong, Tưởng Dịch nghiêng người vỗ đầu Tiểu Hắc hai ba cái: “Mày không có cơm tối nhé.”

Tiểu Hắc: “Gâu…”

Giang Bảo Di không nhịn được cười một tiếng.

Bốn người họ ăn bữa tối tại một căn phòng có tích hợp nhà bếp và khu vực ăn uống nằm ở sân sau, bên trong được trang bị máy điều hòa và có đầy đủ các tiện nghi khác.

Lúc ngồi xuống, Tiểu Đoàn nói: “Tiêu chuẩn của tiệm xăm này cao hơn trong tưởng tượng của tôi nhiều.”

“Tớ cũng cảm giác thế.” Giang Bảo Di nhìn qua Tưởng Dịch, sau đó lại thầm tặc lưỡi trong lòng, có gì đó không ổn.

Vì họ vừa ăn lẩu nóng hổi vừa trò chuyện nên không khí khá náo nhiệt, Tiểu Đoàn bóng gió hỏi thăm tình hình cá nhân của Tiêu Nhiên.

Độc thân, lớn hơn họ ba tuổi.

Cô bạn đụng đụng tay Giang Bảo Di rồi nháy nháy mắt, Giang Bảo Di chẳng có tâm tư đâu để đá lông nheo với cô ấy, chỉ lơ đãng gặm lưỡi vịt của mình.

Lúc ném xương vào thùng rác, cô không chú ý nên làm rơi xuống đất.

Tiểu Hắc làm ổ một bên thấy thế lập tức lúc lắc cái mông chạy đến, Giang Bảo Di cũng đang khom người xuống nhặt, Tưởng Dịch chưa kịp lên tiếng.

Chú chó và Giang Bảo Di một trước một sau kêu lên một tiếng.

“Tiểu Hắc!” Tưởng Dịch thật sự tức giận, túm gáy Tiểu Hắc xách nó qua một bên, sau đó anh nhìn tay Giang Bảo Di, ở eo bàn tay có nửa vòng dấu răng bị cắn trầy da.

Mặt anh tối sầm lại, không kìm được mắng tục một câu.

Tiểu Đoàn cũng vừa hét vãi chưởng vãi chưởng vừa ghé đến, nhíu mày nói: “Cái số cậu thế nào vậy.”

Giang Bảo Di không còn gì để nói, trừng mắt nhìn Tiểu Hắc đang rúc mình vào trong góc: “Mày bảo vệ thức ăn quá rồi đấy, đồ cún ngốc.”

“Hồi còn đi lang thang nó quen thói giành giật cướp đồ rồi.” Tưởng Dịch cầm hộp thuốc Tiêu Nhiên đưa, bảo: “Khử trùng trước đã.”

Bị chó mèo cắn trầy da chảy máu không phải là chuyện nhỏ nhặt, sau khi khử trùng đơn giản ở tiệm, Tưởng Dịch đã lái xe đưa Giang Bảo Di đến trung tâm phòng ngừa và kiểm soát dịch bệnh.

Vì quãng đường khá xa nên Giang Bảo Di không để Tiểu Đoàn đi cùng, cô nhờ bạn cùng phòng mang thẻ căn cước của mình ra chờ sẵn ở cổng trường, thuận đường đưa Tiểu Đoàn về.

Trên đường đi, Tưởng Dịch chỉ hỏi ba câu, có đau không, có lạnh không, có muốn uống nước không?

“Đau thì có một chút, nhưng không lạnh, cũng không khát.” Giang Bảo Di hỏi: “Sau khi nhặt Tiểu Hắc về, cậu có từng bị nó cắn chưa?”

“Ừ, từng bị cắn một lần.” Tưởng Dịch nói: “Lúc mới nhặt về, tôi đổ thức ăn cho chó để nó ăn, vô tình đổ nhiều quá nên tôi hốt vào lại thì bị nó cắn một cái.”

“Thế thì trong lòng tôi cân bằng lại rồi, không phải một mình tôi chịu tội.”

Phía trước có đèn đỏ, Tưởng Dịch dừng xe lại rồi quay đầu nhìn qua, anh thở dài một hơi: “Thật sự xin lỗi.”

“Tôi có nói không sao chắc chắn cậu cũng không tin nhưng đây là sự cố bất ngờ mà, đâu ai biết trước được, cậu cũng đừng để tâm quá.” Giang Bảo Di nói: “Lần sau gặp nó, để nó nhìn tôi ăn đi, cho nó trải nghiệm chút cảm giác nhìn mà không được ăn.”

“Không thành vấn đề, tối nay về tôi sẽ phạt nó ngay.”

“Phạt kiểu gì?” Giang Bảo Di cười nói: “Dạy nó một cộng hai bằng mấy à?”

“Một cộng một còn chưa học được.” Tưởng Dịch nói: “Dạy nó một cộng hai thì người tức giận là tôi.”

Giang Bảo Di cười nhưng khi đến trung tâm chích ngừa thì cô không cười được nữa.

Tiêm huyết thanh được dựa trên trọng lượng cơ thể, mười kg một mũi tiêm, cân nặng của cô tương đương bốn mũi rưỡi, bốn bỏ làm năm nên cô cần phải tiêm năm mũi.

Nhưng không ai nói cho cô biết tiêm huyết thanh lại đau như vậy a a a a a a!!!!!

Ba mũi đầu tiên tiêm quanh vết thương, Giang Bảo Di đau đến mức sắp rơi cả nước mắt, vẫn còn hai mũi nữa cần tiêm vào tay và cánh tay cô.

Y tá thấy vậy bèn hỏi cô có muốn nghỉ một lúc không.

Giang Bảo Di đau đến độ thở gấp, cũng không chú ý tay còn lại của mình sắp nhéo bầm mu bàn tay của Tưởng Dịch, cô run rẩy nói: “Đau dài không bằng đau ngắn, tiêm một lần luôn đi.”

“Được.” Y tá không cho cô thời gian chần chừ, tiêm hết mũi này đến mũi khác.

Giang Bảo Di chưa kịp kêu đau tiếng thứ hai thì y tá đã đứng dậy: “Được rồi, lát nữa còn một mũi vắc xin khác, cô ngồi nghỉ một lúc đi.”

“Được, cảm ơn.” Tưởng Dịch đưa tay khoác áo khoác lại cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Có muốn uống chút nước không?”

“Uống một chút đi.” Giang Bảo Di dựa ra ghế, cả người đau như chết lặng, cô nhìn Tưởng Dịch đi đến máy lọc nước bên kia và khom người lấy ly.

Đợi anh đến gần, cô đưa tay nhận lấy ly nước, tầm mắt bỗng chú ý đến mu bàn tay anh: “Tôi… Đừng bảo vết này là do tôi nhéo nhé?”

“Hả?” Tưởng Dịch đưa tay lên nhìn thử, trên mu bàn tay anh có vài vết móng tay rất rõ ràng, ở chỗ có dấu sâu nhất cũng bị trầy da.

“Không sao, không đau bằng cậu tiêm.” Anh hờ hững nói.

Giang Bảo Di tặc lưỡi, nói: “Xem ra tôi và Tiểu Hắc cũng không khác gì nhau.”

Nghe vậy, Tưởng Dịch nhìn qua cô.

Giang Bảo Di uống một ngụm nước mới hỏi: “Nhìn gì vậy?”

“Nhìn điểm khác nhau của cậu và Tiểu Hắc.”

“Có cần phải nhìn… Kỹ càng như thế không?” Giang Bảo Di nói: “Tôi là người mà, chẳng phải đây là sự thật chỉ cần nhìn đã thấy hả?”

“Thì chính cậu bảo cậu với Tiểu Hắc không khác gì nhau mà.” Tưởng Dịch cười cười, từ đầu đến cuối anh luôn hướng ánh mắt về phía cô: “Tôi xem thử cậu có mọc thêm tai cún không.”

“Có phải cậu đang mắng khéo tôi không?”

“A.” Tưởng Dịch đáp: “Nào dám, không bị cậu mắng vài câu là tốt lắm rồi.”

“Bây giờ tôi mắng đây.” Giang Bảo Di nói.

“Mắng đi.”

“…” Giang Bảo Di thở dài: “Mắng không nổi.”

“Có muốn tôi mắng thay cậu không?”

“Cậu…” Giang Bảo Di dừng lại, nghiêm trang nói: “Đừng mắng quá đáng quá đó.”

Tưởng Dịch sửng sốt chừng hai giây rồi bật cười.

Giang Bảo Di im lặng nhìn anh cười, mặc dù ngoại hình của Tưởng Dịch không thuộc tiêu chuẩn thẩm mỹ của cô nhưng giờ phút này, cô vẫn muốn nói một câu —

Cmn, người này đúng là đẹp trai.

__

Lời tác giả:

Tiêu Nhiên: Tiểu Tưởng, cậu nói thật đi, có phải Tiểu Hắc là do cậu lên kế hoạch không?

Tưởng Dịch: Cút.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.