Ngủ Sâu

Chương 52: Viên Tỉnh



Mục Tuyết Kỳ khẽ thở dài, hỏi: “Anh Phương Miên, anh có ủng hộ chính sách mới của em không?”

Mặc dù Phương Miên không rành về chính trị nhưng cậu có biết một số chính sách mới đang được ban hành.

Nam Đô đang trải qua cuộc cải cách quyết liệt, bỏ môn học cắm hoa, yoga cùng một số khoá học sáo rỗng khác khỏi chương trình giáo dục, đồng thời ba giới tính sẽ thi cùng nhau cùng môn học, thống nhất bảng xếp hạng.

Cơ chế tuyển chọn cán bộ bắt đầu thay đổi, các vị trí chỉ dành cho alpha trước đây hiện được mở cho tất cả giới tính, Mục Tuyết Kỳ khuyến khích omega lẫn beta tham gia chính trị.

Đối với cha mẹ, người giám hộ hoặc chồng ngăn cản omega, beta tham dự kì thi tuyển chọn cán bộ, một khi bị báo cáo sẽ phải nhận phạt roi.

Quan trọng nhất là Mục Tuyết Kỳ xoá bỏ hệ thống hôn nhân sắp đặt qua gen, omega sẽ không còn bị ép kết hôn với một alpha chưa từng gặp mặt.

Động thái này gây tranh cãi kịch liệt ở Nam Đô, các lão quý tộc bảo thủ tới tấp khiển trách Mục Tuyết Kỳ, mắng cô quên cội nguồn, mắng cô nếu xoá bỏ hệ thống hôn phối gen thì thế hệ tiếp theo của Nam Đô sẽ sinh ra những đứa trẻ kém cỏi.

Mục Tuyết Kỳ cương quyết ra tay, trực tiếp tranh luận với các quý tộc bảo thủ trên buổi toạ đàm nổi tiếng nhất Nam Đô.

Cuộc tranh luận này diễn ra ba ngày, một mình Mục Tuyết Kỳ biện luận với năm alpha quý tộc khác, chỉ trích đanh thép đến mức bọn họ cứng họng, tơi bời tan tác, từng người một ảo não trở về nhà.

Mặc dù quá trình không suôn sẻ nhưng cuối cùng chính sách mới cũng được áp dụng ở Nam Đô.

Cũng vì đó mà Mục Tuyết Kỳ gây thù chuốc oán với nhiều người.

Tin đồn chống lại cô như bồ câu bay rợp trời, trước đây Lam Á có kể người tung tin Mục Tuyết Kỳ bị bọn côn đồ đánh dấu chính là đối thủ chính trị của cô.

“Tất nhiên anh ủng hộ.” Phương Miên nghi hoặc hỏi: “Nhưng việc này liên quan gì đến Mục Tĩnh Nam? Hay em đang lo rằng anh ấy sẽ phản đối chính sách mới của em?”

Mục Tuyết Kỳ chậm rãi lắc đầu: “Đương nhiên anh cả sẽ không bao giờ phản đối.

Nhưng những người phản đối đều là cấp dưới ngày xưa của anh cả.

Dù là lão quý tộc bảo thủ hay sĩ quan thâm niên trong quân đội, họ rất kính phục anh cả.

Họ chưa từng thực sự phục tùng dưới sự lãnh đạo của em, thậm chí đôi khi em nổi lên suy nghĩ, nếu anh cả quay trở lại thì chính sách mới của em trở thành trò hề, còn bọn họ sẽ tái hiện lại vinh quang ngày xưa.

Cho dù anh cả không quan tâm việc tranh đấu với em nhưng bọn họ núp sau chiêu bài của anh cả, tự nhiên sẽ tập hợp được nhóm đảng phái lớn, phá rối chính sách mới của em dưới danh anh cả.

Anh Phương à, anh không hiểu đâu, chính trị chưa bao giờ đi theo hướng anh hi vọng.

Mặc kệ anh không muốn thì họ vẫn buộc anh phải làm những chuyện anh không muốn làm.”

Phương Miên hiểu, các lão bảo thủ xem Mục Tĩnh Nam chính là lãnh đạo tinh thần của họ.

Ngay cả khi Mục Tĩnh Nam không bằng lòng thì họ vẫn luôn lên kế hoạch buộc Mục Tuyết Kỳ từ chức để đưa Mục Tĩnh Nam lên thay thế làm lãnh đạo Nam Đô.

Nói đúng hơn, họ không cần Mục Tĩnh Nam thực sự ủng hộ họ, cái họ cần chỉ là danh “Mục Tĩnh Nam”, một biểu tượng đủ sức thuyết phục công chúng.

Vì lẽ đó, Mục Tuyết Kỳ cần phải giữ Mục Tĩnh Nam ngay dưới mí mắt để giám sát anh.

Mục Tĩnh Nam nằm trong tay cô thì bọn họ không thể gây sóng gió.

“Chẳng phải Mục Tĩnh Nam rời khỏi Nam Đô sẽ tốt hơn sao?” Phương Miên thấp giọng hỏi: “Nếu anh ấy không ở đây thì không ai có thể dựa danh anh ấy để chống đối em.”

“Là sao ạ?” Mục Tuyết Kỳ lạnh lùng cười cười: “Anh Phương Miên, quyền lực như một loại thuốc gây nghiện vậy.

Lỡ như anh cả bình an trở về thì em có thể giữ được vị trí này bao lâu? Suy cho cùng, mọi thứ em có được đều do anh cả cho.

Anh cả có thể cho, đương nhiên có thể lấy về.

Trước mặt anh cả, em luôn là đứa dễ dàng bị đánh bại.”

Phương Miên gằn giọng: “Anh ấy tin tưởng em, cho em tất cả mọi thứ, hà tất gì em nghi ngờ anh ấy như vậy? Anh ấy là người như thế nào, em không hiểu sao, có khi nào anh ấy quan tâm đến mấy chuyện đó à? Bây giờ anh ấy không còn gì, hai bàn tay trắng, thậm chí tài sản của anh ấy cũng bị dì Lam Á đóng băng, vì sao em cứ phải hiềm nghi anh ấy?”

“Anh Phương Miên, anh thật ngây thơ mà.” Mục Tuyết Kỳ bật cười, “Mẹ làm sao có thể đóng băng tài sản của anh cả? Anh thực sự nghĩ rằng anh cả trắng tay? Chỉ cần anh cả muốn, Nam Đô sẽ xoay chuyển ngay tức khắc.” Mục Tuyết Kỳ thản nhiên, nhìn thẳng vào mắt Phương Miên: “Em sẽ không để chính sách mới bị lãng phí, em không quan tâm anh cả có ý định nhúng tay vào quyền hành hay không, em chỉ biết, em phải đạt được thành quả vĩ đại.”

Hai người trầm mặc đứng đối diện nhau, sự tĩnh lặng này như mũi kim đâm thẳng vào trái tim Phương Miên, âm ỉ đau đớn.

“Em gái.” Phương Miên chua chát nói: “Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, anh không phán xét em, cũng không thể thuyết phục em.

Anh chỉ báo với em rằng, ngày hôm nay anh phải dẫn được anh ấy rời đi.

Em có thể ngăn cản anh, nhưng cách duy nhất để ngăn cản anh chính là dùng súng bắn nát đầu bọn anh.”

Mục Tuyết Kỳ nhắm mắt: “Anh Phương Miên…”

Cô chưa nói hết câu, Phương Miên đã nâng cửa kính, khởi động xe.

Ô tô lao về trước, không do dự phóng tới cổng trạm kiểm soát đang đóng.

Thấy cậu có ý định vượt trạm, các binh lính đều giơ súng lên, nhắm vào Phương Miên đang ngồi ở ghế lái.

Mục Tĩnh Nam ung dung, điềm nhiên ngồi ở ghế phụ, chẳng hề mảy may lo lắng.

Loa phát thanh ở trạm kiểm soát vang lên:

“Cảnh báo xe hơi chưa xác minh, ngay lập tức dừng xe, nếu không chúng tôi nổ súng bắn chết!”

“Cảnh báo xe hơi chưa xác minh, ngay lập tức dừng xe, nếu không chúng tôi nổ súng bắn chết!”

Phương Miên làm ngơ, trên gương mặt trắng trẻo không một chút nào e sợ.

Cậu giẫm chân ga, động cơ gầm rú như thú dữ, xe dần dần tăng tốc, tiếng gió cắt qua mặt kính, lá ngô đồng vụt bay.

Một tốp binh lính đứng trước trạm kiểm soát, tay bắn tỉa trên sân thượng nhắm vào Phương Miên, ngón tay đặt trên cò súng, hô: “Giết tài xế sau năm tiếng đếm.”

Giọng nói được truyền đến máy liên lạc của Mục Tuyết Kỳ, cô rủ hàng lông mi dài mảnh, không lên tiếng.

Ô tô tiếp tục lao về phía cổng trạm kiểm soát, binh lính bắt đầu đếm ngược–

“5.”

“4.”

“3.”

“2.”

Phương Miên nghiến chặt hàm, gân xanh nổi trên trán, xe tăng tốc tối đa, phóng thẳng vào vòng vây chặn của binh lính.

“1.”

Lúc ô tô sắp tới, binh lính lập tức rút lui, né qua hai bên cạnh của ô tô.

Tay bắn tỉa định bóp cò, Mục Tuyết Kỳ lên tiếng: “Đừng bắn…”

Chưa kịp nghe Mục Tuyết Kỳ nói xong, tay bắn tỉa phát hiện bên thái dương bị nòng súng lục lạnh băng đè lên.

Tay bắn tỉa từ từ quay sang nhìn, đối diện với thanh niên mặt mày rạng rỡ.

Diệp Cảm cười nham hiểm: “Đừng nhúc nhích, người anh em.”

Lúc này tay bắn tỉa không quan tâm rốt cuộc Mục Tuyết Kỳ đã nói gì, thả tay khỏi cò súng, chầm chậm giơ tay lên, đứng sang một bên.

Đồng thời, Mục Tĩnh Nam ngồi trong xe lên tiếng: “Dừng xe.”

Xe sắp tông vào cổng sắt, đột ngột tự động phanh gấp.

Nếu không cài dây an toàn, có khi Phương Miên bay thẳng ra ngoài.

Cậu ngẩn tò te thắc mắc chuyện gì đang xảy ra? Nhìn xuống màn hình thông minh trên xe, một cô gái trong bộ đồ trắng tuyết xuất hiện.

“Ngài Phương, đừng lái xe nhanh vậy nha.” Ava cười nói.

Không hiểu tại sao những binh lính đứng hai bên đang chĩa súng vào Phương Miên đều cứng ngắc.

Rất nhanh, Phương Miên đã biết đáp án.

Một nhóm binh lính áo đen khác vụt qua phía sau họ, chĩa súng vào đầu cấp dưới của Mục Tuyết Kỳ, cấp dưới Mục Tuyết Kỳ đành giơ tay xin hàng.

“Thượng tá.” Tin nhắn thoại của Diệp Cảm gửi đến: “Chúng tôi đã chiếm quyền khống chế trạm kiểm soát, vui lòng ngài đưa chỉ thị.”

Phương Miên hoang mang một lúc mới định thần, hoá ra Mục Tĩnh Nam chẳng hề trắng tay.

Đúng, Mục Tĩnh Nam là thứ rắn khốn nạn mưu mô xảo quyệt, làm sao có thể bị người khác xâu xé.

Quả thật anh đã từ bỏ quyền lực nhưng không đồng nghĩa sẽ làm con rắn nằm trên thớt.

Mục Tuyết Kỳ nói chính xác, anh có thể nâng đỡ Mục Tuyết Kỳ, và cũng có thể kéo Mục Tuyết Kỳ xuống.

Mục Tuyết Kỳ biết bản thân cô chỉ là nhà lãnh đạo bù nhìn của Nam Đô, còn Mục Tĩnh Nam mới mãi là vị “vua” thật sự của Nam Đô.

Đó là lý do vì sao cô kiêng dè Mục Tĩnh Nam.

Mục Tĩnh Nam kết nối liên lạc Mục Tuyết Kỳ, khuôn mặt Mục Tuyết Kỳ xuất hiện trên màn hình.

Vẻ mặt cô khó có thể nói là vui, dù sao anh cả cô vừa giáng cho cô một đòn ra oai phủ đầu.

“Anh xem đấy, anh Phương Miên.” Nụ cười của Mục Tuyết Kỳ mang theo một chút lạnh lùng: “Không phải do em giam anh cả không cho anh cả tìm Thiên Đàng, mà do anh cả không định rời đi.

Anh cả không dự định đi, em cần gì phải ép buộc anh ấy?”

Hóa ra người giam giữ Mục Tĩnh Nam ở lại Nam Đô hoàn toàn không phải là Mục Tuyết Kỳ, mà là chính bản thân anh.

Phương Miên buồn bực, cậu cứ đinh ninh Mục Tĩnh Nam thật sự đã hai bàn tay trắng, cậu đau lòng, thương xót anh, dẫn anh vào nhà nghỉ để ăn xiên que, còn định lao khỏi trạm kiểm soát vì muốn cứu mạng thứ rắn nhà anh.

Chết tiệt, cậu dám cá, những người theo dõi hai người họ thực ra là cấp dưới của Mục Tĩnh Nam!

Anh luôn luôn như vậy, không bao giờ hỏi ý kiến của Phương Miên, tự bản thân ra quyết định, cho dù có phương án dự phòng chăng nữa cũng sẽ không nói cho Phương Miên biết.

Mục Tĩnh Nam hạ mắt xuống, vẻ mặt điềm nhiên, đôi mắt vàng kim trầm tĩnh tựa như mặt gương cổ kính sâu thăm thẳm.

“Lập một thoả thuận, Mục Tuyết Kỳ.”

Mục Tuyết Kỳ mỉm cười: “Em được quyền trả lời không sao?”

Mục Tĩnh Nam rất thẳng thẳn: “Không thể.”

“Ngài nói đi, thưa anh cả kính mến của em.” Mục Tuyết Kỳ cười nói: “Ngài đã cho em tất cả, em sẽ cố gắng hết sức thoả mãn yêu cầu của ngài.”

Cô nói ra những lời này nhưng trong mắt không hề có một chút ý cười.

Ở một bên giường sao có thể cho phép người khác ngủ ngon? Phương Miên thở dài, mối quan hệ anh trai em gái của họ càng lúc càng căng thẳng mà.

*(卧榻之侧岂容他人酣睡 – Ở một bên giường sao có thể cho phép người khác ngủ ngon: Lợi ích của bản thân sao có thể cho phép người khác tận hưởng)

“Cô thông báo tang sự của tôi.” Mục Tĩnh Nam điềm nhiên nói: “Tôi và Phương Miên rời Nam Đô.”

Mục Tuyết Kỳ sửng sốt, vẻ mặt khó diễn tả, sự lạnh lùng trong mắt dần tiêu tan, cẩn thận hỏi: “Ngài biết ngài đang nói gì không?”

Phương Miên cũng choáng váng, vội vàng hỏi: “Thông báo tang sự là có ý gì?”

“Nghĩa là,” Mục Tuyết Kỳ nhẹ nhàng giải thích, “Anh cả muốn từ bỏ tất cả, bao gồm cả quyền lực, tài sản, tên họ, thân phận của anh cả, chỉ để cùng anh rời đi.”

Cổ họng Phương Miên như có cát mài qua, đắng chát, khó nói thành lời.

Mục Tĩnh Nam đâu phải là tên ăn xin chân đất như cậu, tất cả những gì Phương Miên cậu có chỉ là số tiền tiết kiệm vài chục nghìn tệ, không có là không còn, mất là mất hết, cùng lắm ngồi tiếc một lát rồi thôi.

Mục Tĩnh Nam là alpha quyền lực nhất, cao quý nhất ở Nam Đô, muốn gì được đó, anh thực sự định từ bỏ tất cả sao?

…!Chí ít cũng phải giữ lại 70 tỷ chớ!

Phương Miên ngập ngừng muốn nói tiếng lòng nhưng nghẹn lại.

Đang trong bầu không khí căng thẳng mà nói chuyện này thì hình như không ổn lắm.

“Chừa lại khoản tiền 70 tỷ.” Mục Tĩnh Nam khẽ liếc nhìn, giống như có thể đọc được suy nghĩ của cậu, anh bổ sung thêm: “Đưa cho Phương Miên.”

Mục Tuyết Kỳ hỏi: “Chấp nhận.

Vậy từ giờ em nên gọi anh là gì?”

Mục Tĩnh Nam nói: “Viên Tỉnh.”

Lời dứt, “Mục Tĩnh Nam” tạ thế.

Từ nay trở đi, anh không còn là thượng tá của quân đội Nam Đô, không còn là người đứng đầu của nhà họ Mục, anh là Viên Tỉnh.

Anh trút bỏ trách nhiệm trên người, không còn cần phải hao tâm tổn sức vì Nam Đô, đau đầu mệt nhọc vì nhà họ Mục.

Anh chỉ mang theo một bản thân anh, cùng Phương Miên xông đến nơi phương xa.

Trong lòng Phương Miên ngổn ngang, nói: “Mục Tĩnh Nam, anh y hệt tên công tử bột quẳng hết mọi thứ để bỏ nhà theo trai ấy.”

Ánh mắt Mục Tĩnh Nam vẫn bình tĩnh, vẻ mặt thờ ơ.

Anh đáp: “Được, bỏ nhà theo em.”

Cánh cổng sắt dần dần nâng lên, cảnh quan um tùm xuất hiện trước đầu xe.

Trời thu ảm đạm, cây cỏ úa tàn, lá ngô đồng rơi lả lơi như cánh bướm dập dìu để gió cuốn đi.

Mục Tĩnh Nam từ chối lời đề nghị đi cùng của Diệp Cảm, nhờ bọn họ chất súng đạn vào cốp và ghế sau xe Phương Miên.

Phương Miên hiểu suy nghĩ của Mục Tĩnh Nam, cơ hội tìm ra Thiên Đàng rất thấp, lần này rời đi không biết đến khi nào mới trở về, Mục Tĩnh Nam không hi vọng chỉ vì anh mà làm lỡ tương lai của Diệp Cảm cùng những người khác.

Trước đây, Mục Tĩnh Nam có thể hứa cho họ các vị trí quan chức cấp cao với mức lương hậu hĩnh nhưng hiện tại Viên Tỉnh không thể làm được.

Binh lính yên lặng hướng ô tô chào nghiêm, nhìn hai người họ qua cổng.

Giọng của Mục Tuyết Kỳ phát ra từ màn hình: “Anh Phương Miên, hãy tha thứ cho sự nhẫn tâm của em, em chưa từng có ý nghĩ giết anh.

Bất kể bệnh của anh Viên có thể chữa khỏi hay không thì Nam Đô mãi mãi mở cửa đón các anh.”

“Anh biết rồi.” Phương Miên cười tươi: “Em gái à, chúc em sẽ trở thành một người thật vĩ đại!”

Sau đó, cậu đạp mạnh chân ga, ô tô chạy vào đường cao tốc, bánh xe cuốn bụi tung mịt mù, Phương Miên cùng Mục Tĩnh Nam ngày càng rời xa trạm kiểm soát Nam Đô trong làn khói bụi, cho đến khi ô tô trở thành chấm đen.

Phương Miên lái thẳng một mạch về phía bắc từ sáng đến tối.

Hiện tại đang trong thời kỳ chiến tranh nên hầu hết các ngôi làng dọc đường đều bỏ hoang, nhìn từ xa chỉ thấy hàng rào đổ nát.

May mắn thay cậu có đủ xăng, đồ ăn thức uống để cầm cự lái đến thành phố tiếp theo.

Phương Miên chọn một nơi đất bằng để đậu xe, Mục Tĩnh Nam dựng lều rồi giặt giũ quần áo của cả hai.

Phương Miên nhìn anh c.ởi quần áo, lộ tấm lưng thẳng tắp rắn rỏi.

Đường nét trên cơ thể rõ ràng, nếu nhiều thì quá dữ mà ít thì quá yếu, bây giờ anh đang bệnh gây cảm giác có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Trên làn da trắng ngần của anh mọc vài vảy rắn màu đen tựa như bụi gai đâm trên tuyết, nhìn thấy mà đau lòng.

Mục Tĩnh Nam nhận ra cậu đang quan sát anh, quay mặt sang một bên, nói: “Rất xấu, đừng nhìn.”

“Có xấu đâu.” Phương Miên chạm vào vảy rắn của anh, “Có cảm giác khá mát mẻ.”

Mục Tĩnh Nam hạ tầm mắt, chăm chú nhìn cậu: “Thật không?”

Phương Miên lỡ miệng khen anh, cậu ho khụ một tiếng, cố tình nói lời khiếm nhã để che giấu cảm xúc thật của bản thân: “Đừng thấy mới khen anh vậy mà đã bay lên tận trời, trái tim em giờ đã chai lỳ rồi, cho dù anh có nhảy nhót gợi tình trước mặt em thì em cũng không thèm liếc thêm đâu.”

Mục Tĩnh Nam: “…”

Đôi khi anh thực sự không muốn đáp lại Phương Miên.

“Sao anh im lặng?”

“…” Mục Tĩnh Nam trầm mặc một lúc, nói: “Anh thích nghe em nói hơn.”

Phương Miên hừ một tiếng.

Phương Miên kiểm tra nhiệt độ cơ thể anh, rồi giám sát anh uống thuốc.

Hôm nay chưa xảy ra tình trạng đáng ngại, Phương Miên thở phào.

“Sau này nếu anh có bất kỳ kế hoạch dự phòng nào cũng phải nói cho em biết trước.” Trước khi nằm xuống, Phương Miên cảnh cáo: “Em chính là sếp sòng của anh.”

“Ừm.” Mục Tĩnh Nam đáp.

“Anh đừng có mà ừm, ừm, ừm.

Phải khắc sâu vào đầu ấy.” Phương Miên càu nhàu: “Hôm nay anh không nói em biết về chuyện anh đã gọi cho Diệp Cảm và những người khác, làm em cứ phải sốt hết cả ruột.”

Giọng điệu Mục Tĩnh Nam nghiêm túc hơn một chút: “Xin lỗi, sẽ không như vậy nữa.”

“Được rồi, ngủ đi.”

Cậu tắt đèn lồng, định đặt lưng nằm ngủ, bất thình lình âm thanh trầm khàn của Mục Tĩnh Nam vang trong bóng tối: “Tối hôm nay cần liế.m không?”

Phương Miên hết chịu nổi, bật ngồi thẳng dậy, nói: “Đã bảo là anh không có liế.m em!”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.