Ngủ Sâu

Chương 54: Không Phải Lỗi Của Em



Tuyết rơi, khung cảnh trắng xoá một màu tuyết.

Kỳ mẫn cảm của Mục Tĩnh Nam kéo dài vài ngày, Phương Miên vừa an ủi anh, vừa tiếp tục lái xe hướng phía bắc.

Bánh xe đã thay thành bánh xe đi tuyết, do khắp nơi xảy ra chiến tranh, không ai ra xúc tuyết, tốc độ xe chạy cũng chậm hơn rất nhiều.

Đôi khi đi ngang qua khu vực bị chiến tranh tàn phá, có thể nghe thấy tiếng bom đạn nổ rung trời đằng xa.

Tuyết trắng vùi lấp mặt đất đẫm máu đỏ như thể an táng tất cả bên trong.

Phía bắc nhiều đất hoang, thôn xóm li tán, thành phố suy tàn, Phương Miên lái xe, trăn đen say giấc nồng ở ghế sau, giữa đất trời mênh mông này tưởng chừng chỉ còn lại cậu cùng Mục Tĩnh Nam lao về phương bắc.

Thật không dễ mới tới được một xóm nhỏ vẫn còn người sinh sống, có ông lão chống gậy đứng bên bức tường mục nát xây bằng đất hoàng thổ, bên cạnh là omega đang địu em bé trên lưng.

Không thấy alpha độ tráng niên, có lẽ họ đã bị kéo đi nhập ngũ.

Tô Tú không thể đánh chiếm phía nam, chuyển sang càn quét phía bắc, gây xích mích với lãnh đạo phiến quân điên cuồng tăng cường quân binh.

Phần lớn các alpha bắt gặp dọc đường đều mặc quân phục, Phương Miên né tránh họ, bỏ đi, cố gắng hết sức để không đụng mặt quân phiến loạn.

Quân phiến loạn dưới quyền Tô Tú tốt hơn một chút, nhưng phiến quân của các phe phái khác thì không như vậy, hầu hết người dân trong thôn xóm trên đường đều bị bọn chúng ức hiếp.

Thấy có người lạ tới, ông lão vội vã kéo omega vào nhà, Phương Miên xuống xe giải thích ý định muốn hỏi thăm xem Thiên Đàng nằm ở đâu.

Qua cửa tò vò của nhà trệt tồi tàn xuất hiện một vài cái đầu nhỏ, tất cả đều là trẻ em, mắt to đen lúng liếng, tò mò nhìn chằm chằm Phương Miên.

“Thiên Đàng à…” Đầu ông lão gật gù: “Cháu muốn đi Thiên Đàng? Nơi đó không dễ đi, cháu phải băng qua trận tuyến phía trước.”

“Ông biết Thiên Đàng ở đâu không ạ?” Mắt Phương Miên sáng lên.

Ông lão than thở: “Người trong xóm này đã đến đó gần hết, vốn dĩ ông cũng muốn đi nhưng già cả rồi, không đi được, thực sự là không đi nổi.

Nó không xa đâu, cậu bé, cháu chạy theo hướng bắc đường cao tốc, vượt trận tuyến, gặp núi Hắc Đầu thì đi lên đường núi rồi vào khe núi, có thể nhìn thấy Thiên Đàng.”

“Cảm ơn ông ạ.” Phương Miên vô cùng cảm kích.

Ông lão vẫy tay, đôi mắt vẩn đục lom lom cốp xe Phương Miên, lộ vẻ mặt ngại ngùng.

“Cháu gái nhà ông lâu lắm rồi chưa được ăn bữa cơm đàng hoàng…”

Phương Miên nhanh chóng lấy một ít lương khô và bánh mì, chia cho ông lão: “Xin lỗi, cháu cũng không còn nhiều, cho ông mấy món này, hi vọng có thể giúp được.”

“Cảm ơn, cảm ơn.” Ông lão cầm lương khô và bánh mì vào nhà, Phương Miên nghe thấy tiếng hoan hô của trẻ con bên trong.

Ở những nơi như thế này, con người thường phải vất vả lao động cả đời để kéo dài hơi tàn.

Hiện tại chiến tranh nghiền nát mọi thứ, cho dù bỏ ra bao nhiêu công sức, cũng không nhận được bất kỳ phần thưởng nào.

Ông lão vẫy tay chào cậu: “Mau đi đi, chàng trai trẻ.

Lũ phiến loạn luôn lởn vởn ở đây khi bọn chúng rảnh rỗi, đừng để bọn chúng bắt được cháu.”

Vượt chiến tuyến là điều viển vông, chưa bàn đến vấn đề phiến quân không tùy ý thả người, chỉ mới kể nơi đây luôn có máy b.ay ném bom, Phương Miên sợ đạn lạc nổ cậu và Mục Tĩnh Nam cùng chết.

Phương án hiện tại chỉ còn cách đi đường vòng.

Phải mất một tuần đi đường vòng để tiến vào sau núi Hắc Đầu.

Phương Miên lên kế hoạch lộ trình, lập tức xuất phát.

Mục Tĩnh Nam mấy ngày nay đều ngủ, phải chăng do thời tiết lạnh nên anh sắp ngủ đông.

Rắn ở thế giới này có cần ngủ đông không? Hình như cậu chưa từng nghe chuyện thú nhân ngủ đông, Phương Miên hơi lo lắng về tình trạng của anh.

“Mục Tĩnh Nam, Mục Tĩnh Nam.” Phương Miên gọi anh, “Đừng ngủ nữa, thức dậy nói chuyện với em.”

Mục Tĩnh Nam mở đôi mắt vàng kim: “Ừm.”

Anh thay đổi tư thế, để khuôn mặt phản chiếu ở gương chiếu hậu.

Phương Miên nhìn gương, có thể thấy anh đang cuộn mình nằm ở ghế sau, ngủ hay không, tình trạng ra sao.

“Chúng ta sắp tìm ra Thiên Đàng rồi, anh xem, em nói mà, chắc chắn em có thể tìm giúp cho anh, đúng không?”

“Ừm.”

“Đến khi khỏi bệnh, anh muốn đi đâu không? Em dẫn anh về làng Tân Nguyệt? Làng Tân Nguyệt cũng đẹp, thích hợp để dưỡng già.”

“Được.”

“Nếu anh có chuyện muốn làm, cứ nói đi.

Biết đâu em nổi hứng, tham gia cùng với anh.”

Mục Tĩnh Nam không đáp, Phương Miên nhìn gương chiếu hậu thấy anh nhắm mắt.

Phương Miên bấm còi: “Đừng ngủ, Mục Tĩnh Nam.

Không được phép ngủ.”

Phương Miên cảm giác có nỗi sợ hãi và sự hoảng loạn khó tả bao trùm trái tim cậu như đám mây đen.

Cậu sợ chẳng may Mục Tĩnh Nam ngủ rồi sẽ không bao giờ tỉnh giấc.

Phương Miên điên cuồng bấm còi, định dừng xe.

Mục Tĩnh Nam từ từ mở mắt, nói: “Không ngủ.”

Vậy là Mục Tĩnh Nam yên lặng ở ghế sau, hé đôi mắt vàng sẫm.

Anh trở nên lười vận động, cả ngày nằm y nguyên một chỗ.

Nhưng anh vẫn giữ lời, nói không ngủ là không ngủ.

Phương Miên tìm chủ đề để tán dóc cùng anh, anh qua loa đáp lại.

Hồi trước đã như cái hũ nút, bây giờ càng trầm tĩnh hơn, mỗi lần trả lời Phương Miên, anh dùng một từ là kết thúc, không thêm từ thứ hai.

Tuy thế, nói chung cũng có phản ứng nên Phương Miên yên tâm một chút.

Xe đi vòng qua vùng chiến tranh tàn phá, đến núi Hắc Đầu.

Gần đến rồi, gần đến rồi! Phương Miên hết sức mừng rỡ, cẩn thận từng li từng tí lái xe vào đường núi.

Đường lên núi không bị tuyết lấp, quả nhiên ở đây có người sống, tuyết được đẩy dọn sang hai bên đường, chất đống cao cao khoảng nửa người.

Mục Tĩnh Nam cực kỳ yên tĩnh, ít hào hứng hơn Phương Miên.

Phương Miên nghĩ anh quá khó chịu, hôm nay không ép buộc anh nói, dù sao cũng sắp đến rồi.

Rẽ vào đường trước mặt, Phương Miên thấy trong thung lũng có cánh đồng bị tuyết phủ, các nhà gỗ nằm rải rác, tĩnh lặng bình yên như một chốn đào nguyên nho nhỏ.

Đúng là chỗ này, Phương Miên thoáng qua đã nhận ra không khí nơi đây khác hẳn bên ngoài, yên ả bình lặng, để lộ sự an nhàn khi sinh sống biệt lập.

Một tốp chuột chũi xuất hiện trên đường lên núi, có lùn có béo, xách theo bừa cào, đi về hướng nhà gỗ.

Phương Miên gọi họ, hỏi: “Cho tôi hỏi ở đây có phải Thiên Đàng không?”

“Đúng rồi.” Con chuột chũi đầu đàn ngẩng lên nhìn cậu, “Ai giới thiệu cậu tới đây thì đưa thư giới thiệu, chúng tôi không nhận người ngoài.”

Phương Miên đáp: “Tôi đến tìm tiến sĩ An Tâm, không ở lại lâu đâu.”

“An Tâm là ai?” Chuột chũi hỏi: “Alpha? Beta? hay omega?”

Phương Miên cảm thấy sai sai, chẳng phải Thiên Đàng chỉ nhận beta và omega thôi ư, vì sao có cả alpha?

“Không có.” Chuột chũi khác lên tiếng, “Ở đây không ai là tiến sĩ An Tâm, chúng tôi đều là nông dân thôi, không có bằng tiến sĩ.”

“Nhưng,” Phương Miên ngạc nhiên: “Đây chẳng phải là Thiên Đàng sao? Bác hỏi lại ai đó xem, chắc chắn bà ấy ở đây mà.

Trong xe cháu có người mắc bệnh hoá thú, chỉ tiến sĩ An Tâm mới cứu được anh ấy.”

“Là Quả Ngọt, không phải Thiên Đàng.” Chuột chũi sửa lại cách phát âm của cậu: “Dân Đế quốc mấy cậu phát âm không chuẩn, chúng tôi là trái ngon quả ngọt, làng Quả Ngọt.”

*(Thiên Đàng – Tiān guó / Quả Ngọt – Tián guǒ)

Chợt Phương Miên hoa cả mắt, đứng ngây tại chỗ.

Hoá ra ông lão nghe nhầm rồi, ông nghe nhầm “Quả Ngọt” thành “Thiên Đàng”, phương ngữ Đế quốc không chuẩn, Phương Miên cũng không nhận ra sự khác lạ.

Đi nhiều con đường vòng đến vậy, kết quả chạy tới nhầm chỗ.

Tình trạng của Mục Tĩnh Nam càng lúc càng xấu, anh còn có thể gắng gượng bao lâu? Thế giới mênh mông rộng lớn, cậu biết tìm Thiên Đàng ở đâu?

Đây là lần đầu tiên, Phương Miên cảm thấy tuyệt vọng vô cùng.

Cậu cảm ơn, thất thiểu quay về xe.

Mục Tĩnh Nam vẫn ở ghế sau, nghe tiếng Phương Miên trở lại, anh chậm rãi mở mắt.

Phương Miên không biết nên nói với anh thế nào, chính cậu đã đi sai đường, muốn lên tiếng, cổ họng lại đau rát, không nói thành lời.

“Mục Tĩnh Nam, em…”

Những lời chưa nói ra cứ nghẹn trong cổ họng như kim loại rỉ sét.

Mục Tĩnh Nam chậm chạp duỗi thân, trườn bò trên ghế, thè lưỡi rắn liếm má cậu.

“Không sao cả.”

“Anh biết rồi?” Phương Miên nở nụ cười xấu hơn cả khóc: “Phải chăng em quá đần độn nên mới nghe nhầm như vậy.

Người ta nói “Quả Ngọt”, em lại tưởng “Thiên Đàng”, chạy cả một chặng đường xôi hỏng bỏng không.”

“Không phải lỗi của em.” Mục Tĩnh Nam hôn má cậu.

“Anh cảm thấy thế nào rồi, hôm nay tốt hơn chút nào chưa?” Phương Miên hỏi.

Mục Tĩnh Nam thu người về sau, ánh mắt tĩnh lặng.

“Sao vậy?” Phương Miên có linh cảm không lành.

“A Miên, em cần bình tĩnh, đừng quá đau buồn.” Mục Tĩnh Nam khẽ khàng nói.

Rõ ràng anh đang mắc căn bệnh khó chữa trị, nhưng lúc này anh vẫn dỗ dành Phương Miên.

Phương Miên lau đôi mắt đỏ hoe, hít một hơi sâu thật sâu, gượng cười: “Em ổn, anh nói đi.”

Mục Tĩnh Nam đáp: “Anh không thể trở về thành dạng người nữa.”

Lời vừa dứt, Phương Miên chưa kịp buồn, bất thình lình một viên đạn bắn vỡ kính, sượt qua má Phương Miên.

“Phiến quân đến! Phiến quân đến! Mọi người chạy mau!” Tiếng la hét của chuột chũi vang lên bên ngoài.

Ô tô dễ rơi vào tầm ngắm, còn đậu ngay giữa đường.

Phương Miên lập tức mở cửa xe, lao ra, Mục Tĩnh Nam theo sát phía sau.

Vừa xuống xe tức khắc Phương Miên biến thành chinchilla, một rắn một chuột trốn cùng đàn chuột chũi đang thoát thân.

Viên đạn xẹt bên tai, Phương Miên bám chặt vào cái đuôi lạnh lẽo của Mục Tĩnh Nam, cậu sợ sẽ bị tách khỏi anh trong sự hỗn loạn.

Phương Miên phát hiện ra rằng đàn chuột chũi đều chạy chung một hướng.

Mục Tĩnh Nam phản ứng nhanh, đuôi rắn quấn quanh Phương Miên, kéo cậu trốn theo chuột chũi.

Chỉ thấy đàn chuột chũi phóng tới cánh đồng, loạt xoạt băng qua có trật tự, tạo thành một hàng chuột chũi dài giữa lùm cây.

Hết thảy chuột chũi đều ở đây, lần lượt bò vào hầm.

Phương Miên và Mục Tĩnh Nam cũng cùng nhau chui vô, hầm sâu và dài, đàn chuột chũi ngồi xổm bên tường, giữ im lặng, bên cạnh đó có chuột chũi ngậm băng gạc, đi dọc đường hầm để chữa trị cho chuột chũi bị thương.

“Suỵt, đừng lo.” Một chuột chũi beta ngồi cạnh Phương Miên nói: “Đôi khi phiến quân tới càn quét, chúng nó quá lớn, không thể chui lọt vào hầm của chúng tôi, sau khi bọn chúng bỏ đi, chúng ta sẽ ra ngoài.”

Bây giờ Phương Miên đã hiểu vì sao nơi này trở thành thế ngoại đào nguyên, hoá ra bất cứ khi nào quân phiến loạn đến bắt người đi tòng quân, dân làng sẽ trốn trong hầm khiến phiến quân không cách nào tìm ra họ.

Mục Tĩnh Nam quá bự, thân anh gần như nhét chật cứng hầm.

Chuột chũi omega phát hiện trong hầm có rắn, la hét thất thanh, bị chuột chũi beta khác bịt miệng, kéo sang bên cạnh.

“Hu hu hu, có rắn!”

Phương Miên vội vàng đi qua an ủi: “Anh ấy là rắn tốt, không ăn thịt chuột chũi.”

Chuột chũi omega đó nức nở: “Anh nói dối, anh ta có phải là tên alpha mà anh nhắc tới đang nhiễm bệnh hoá thú không? Đến khi anh ta hoàn toàn biến thành thú dữ rồi, sẽ ăn thịt chuột chũi thôi.”

Phương Miên cố kìm nỗi xót xa, nói: “Không đâu.

Tôi đảm bảo, tôi sẽ luôn luôn ở bên anh ấy.”

“Chờ phiến quân rời khỏi đây, hai người nhanh chóng đi đi.” Chuột chũi beta kéo Phương Miên, nhỏ giọng nói: “Không phải chúng tôi không nhận các cậu, cậu ta là rắn, lại lây nhiễm bệnh, thực sự không an toàn, hơn nữa…” Hắn tạm ngưng rồi nói tiếp: “Tốt nhất cậu nên tách khỏi cậu ta càng sớm càng tốt.

Cậu là chinchilla, rắn không chỉ ăn chuột chũi mà còn ăn cả chinchilla.”

Lời của hắn như mũi kim, đâm vào trái tim Phương Miên đẫm máu.

Mục Tĩnh Nam thực sự sẽ biến thành thú hoang, thực sự ăn thịt cậu sao?

Phương Miên đáp: “Tôi biết rồi, tôi sẽ đưa anh ấy đi ngay khi quân nổi dậy rời khỏi.

Nhưng tôi sẽ không bỏ anh ấy, cảm ơn ý tốt của anh.

Phiền anh, đừng nói những lời này với anh ấy.”

Chuột chũi thở dài, gật đầu.

Phương Miên trở lại bên cạnh Mục Tĩnh Nam, dựa vào thân rắn dày, im lặng chờ đợi.

Mục Tĩnh Nam duỗi đầu, thè lưỡi rắn, xì xì, l.iếm láp vết thương trên mặt cậu.

Tiếng súng nổ bên ngoài tiếp tục vang vọng, chuột chũi đếm số lượng thành viên trong hang.

Mọi người trong hang không biết phiến quân đánh nhau ngoài kia như thế nào.

Có chuột chũi alpha gan to, âm thầm chui ra khỏi hầm quan sát tình hình rồi quay lại báo, hai nhóm phiến quân đấu nhau, hình như không chung phe.

May mắn trong hang dự trữ đồ ăn nước uống, mọi người có thể ở lại trong thời gian dài.

Chuột chũi cực kì hào phóng, chia phần đồ cho Phương Miên cùng Mục Tĩnh Nam.

Sang ngày thứ ba, tiếng súng trên mặt đất cuối cùng cũng ngừng lại.

Chuột chũi đang bàn bạc xem có nên ra ngoài hay không thì đột nhiên nghe tiếng giày quân đội đi lại ở cửa hầm.

Sau đó là tiếng ầm ầm, nước bắt đầu tràn vào.

Tất cả chuột chũi bị ép chui ra ngoài, bao gồm cả Phương Miên.

Rời hầm, đột ngột tiếp xúc với ánh sáng khiến Phương Miên khó mở nổi mắt.

Cậu mau chóng nhìn xung quanh tìm Mục Tĩnh Nam, không thấy Mục Tĩnh Nam ở đâu.

Tim Phương Miên hẫng một nhịp, lẽ nào anh vẫn còn trong?

“Báo cáo chỉ huy, không có kẻ địch, toàn bộ là chuột chũi.” Phương Miên nghe có người nói: “Chà, và một con chinchilla.”

“Chinchilla?” Có bóng người ngồi xổm trước mặt Phương Miên.

Phương Miên ngẩng đầu, thấy đó là Tô Tú với khuôn mặt hung ác.

Đôi mắt xanh thẫm của hắn nhìn chằm chằm vào Phương Miên, Phương Miên ớn lạnh cả sống lưng.

“Là cậu à.” Tô Tú cười gằn, “Phương Miên, người đã cướp vợ của tôi.”

Phương Miên chỉ lo nghĩ đến Mục Tĩnh Nam đang mất tích, sốt ruột đến mức chân chuột run rẩy, nói nhanh như gió: “Ngài nhầm rồi, tôi không phải Phương Miên, chỉ là một chinchilla làm nông.

Cầu xin ngài, thả tôi đi đi, để tôi rời khỏi đây được không?”

Tô Tú dí súng vào giữa hàng lông mày chinchilla, nhướn mày: “Cậu nghĩ tôi tin chắc? Chuột nhỏ à, cuối cùng cũng rơi vào tay tôi.

Món nợ dám cướp vợ tôi, tôi cần tính toán thật kỹ với cậu.”

Vừa dứt lời, trên thái dương Tô Tú xuất hiện một chấm đỏ laser.

Hiển nhiên là ai đó đang nhắm súng bắn tỉa vào hắn.

Binh lính kinh hoảng, nhốn nháo ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Nơi đồng ruộng bạt ngàn, mênh mông màu tuyết, không tìm thấy tên bắn tỉa nằm ở đâu.

Máy liên lạc của Tô Tú vang lên, hắn cúi đầu lấy ra, bên trong phát giọng nói đơn độc, lạnh lẽo của Mục Tĩnh Nam.

“Thả Phương Miên ra, giữ cậu một mạng.”

Phương Miên nghe thấy âm thanh của Mục Tĩnh Nam, không hiểu thế nào, một trận sóng triều cay đắng dâng trào cuốn sạch tâm trí cậu.

Cảm giác như bị ai đó vừa đấm vào tim, âm ỉ đau nhức.

Hoá ra Mục Tĩnh Nam vẫn ổn, không biết anh lấy súng ở đâu để cứu Phương Miên.

Thằng cha này, luôn luôn khiến cậu phải lo lắng.

Biến thành rắn rồi, sao có thể cầm súng?

Ngực đau quá, giống như ép chặt miệng nồi, bức bách buồn bực.

Cậu không biết dạo này xảy ra chuyện gì nhưng mắt lúc nào cũng cay cay, không dám để lộ khi Mục Tĩnh Nam ở bên, cậu sợ Mục Tĩnh Nam thấy rồi sẽ khó chịu, bây giờ không kìm nổi nữa rồi.

Cậu thật sự rất sợ, rất sợ không biết nên làm gì nếu Mục Tĩnh Nam không còn là con người, nhỡ như có chuyện thì sao? Rõ rành rành nói thuốc đặc trị giúp kéo dài đến bốn mươi tuổi, tại sao Mục Tĩnh Nam mới ba mươi đã hết hiệu lực? Biến cố bất thình lình ập đến, Phương Miên hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần.

Ngay tức khắc, mọi nỗi buồn cùng sợ hãi bị chôn chặt vào giờ phút này vỡ oà, chất lỏng ấm nóng làm ướt bàn chân, cậu sững sờ một lúc mới nhận ra, ấy vậy mà cậu lại khóc.

Tô Tú bị súng bắn tỉa nhắm bắn từ xa, trong lòng tức tối không chỗ nào để trút giận.

“Mục Tĩnh Nam?” Hắn nheo mắt, “Chẳng phải Nam Đô đã báo tang mày rồi sao, thì ra vẫn chưa chết.”

Hắn định nói thêm gì đó thì chợt chinchilla dưới họng súng của hắn lách tách rơi nước mắt.

Hắn bị sốc, hỏi: “Cậu khóc cái quái gì?”

Chú chinchilla không những không nín mà càng khóc dữ dội hơn, toàn bộ dân làng chuột chũi đều nghe thấy tiếng oà khóc nức nở của Phương Miên.

Chuột chũi ôm đầu ngồi xổm dưới đất, không dám lên tiếng, câm như hến trên nền tuyết, chỉ còn vang vọng tiếng Phương Miên khóc.

Máy liên lạc lại vang lên, Mục Tĩnh Nam lạnh lùng hỏi: “Phương Miên làm sao vậy?”

Tô Tú hết chịu nổi, quăng súng: “Sao mà tao biết được cậu ta có chuyện gì? Tao chưa hề đụng cậu ta, tại sao anh em chinchilla nhà cậu ta mít ướt thế này? Ơi, em vợ, cậu đừng khóc nữa, tôi không trêu cậu đâu.

Anh trai cậu có tới đây không, nói tôi biết anh ấy đang ở đâu đi, tôi thả cậu ngay.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.