Phía trước hết đường xe chạy, tuyết tùng rợp núi, ô tô không thể lái vào, chỉ có thể đi bộ.
Phương Miên khuân lương khô và ấm nước trên lưng, vác súng trên vai, dẫn Mục Tĩnh Nam vào sâu trong rừng tuyết tùng.
Phương Miên chặt cây mây, đan thành cái rọ mõm, đeo lên mặt Mục Tĩnh Nam.
Đeo rọ rồi, dễ thấy được Mục Tĩnh Nam không còn kháng cự chuyện Phương Miên đi chung.
Thế là, một chú chinchilla cùng một trăn đen bự bôn ba chốn rừng núi hoang vu, xa xôi hẻo lánh.
Ngày qua ngày, không đếm nổi đã đi bao xa, đã lê bước được mấy hôm.
Vượt qua núi cao chót vót là cánh đồng tuyết trải rộng vô tận dưới chân.
Con đường này có vẻ thực sự không có điểm cuối.
Trăn đen càng lúc càng thoái hoá, ngày hôm sau càng trầm lặng hơn ngày hôm trước.
Mỗi ngày Phương Miên đều cố gắng trò chuyện, cho dù từ lâu anh không còn đáp lại.
Chẳng sao cả, Phương Miên cứ liến thoắng độc thoại, mặc kệ anh có thể hiểu hay không.
May mắn thay, anh vẫn luôn nhận ra Phương Miên, sẽ dùng gò má cứng cọ lưng đầy lông của Phương Miên.
Phương Miên nhét lương khô qua khe rọ cho anh ăn, dắt anh tới bên suối uống nước.
Ban ngày vội vã lên đường, buổi tối nghỉ chân trong hang.
Trăn bự cuộn thành vòng, chinchilla chui vào yên giấc nằm ở trong.
Đến nơi này, nền văn minh và chiến tranh trở nên vô cùng xa vời.
Các thiết bị điện tử trên người mất tín hiệu, bây giờ sắp hết pin.
Phương Miên lấy điện thoại di động của Mục Tĩnh Nam, dùng đuôi Mục Tĩnh Nam làm gối, nằm xuống vuốt màn hình.
Hầu như nội dung được lưu trữ trong điện thoại là văn kiện, mật lệnh, lịch trình trong quân sự, ít có thứ nào thuộc riêng tư.
Lịch trình được ghi chép đến thời điểm kết thúc chiến tranh năm trước, sau đó không còn gì.
Phương Miên lùi thời gian về trước, thấy lịch trình làm việc nghỉ ngơi hàng ngày của Mục Tĩnh Nam chính xác từng phút, thức dậy đúng 5h30, thời gian đi ngủ thường bị hoãn đến 12h, thậm chí qua sáng sớm hôm sau.
Ngày ngày quần quật, giống như con quay quay mãi không ngừng.
Lịch trình thời chiến còn kinh khủng hơn, trận này nối trận kia.
Vài chỗ để trống, có lẽ là đang trên đường hành quân.
Cậu chú ý đến chiến dịch sông Nguyệt Quế năm đó-
“Nửa đêm 12 giờ, bơi sông Nguyệt Quế.
Rạng sáng 1 giờ, phải vượt sang bờ bên kia.”
Thời gian chỉnh sửa lịch trình là cùng ngày một tháng trước.
Một tháng sau, hầu như ngày nào Mục Tĩnh Nam cũng mở vô số cuộc họp tác chiến, bất giác cậu hiểu ra, tiến vào hậu tuyến của địch chính là kế hoạch mà Mục Tĩnh Nam đã tính toán xong từ lâu.
Phương Miên xem lại nhật kí cuộc gọi của anh, đều là những cái tên xa lạ, đôi khi thấy tên Mục Tuyết Kỳ.
Trượt xuống, đột nhiên Phương Miên phát hiện, đêm mùa đông hai năm trước, đúng một tiếng trước khi Mục Tĩnh Nam bơi vượt sông Nguyệt Quế, có một bản ghi âm cuộc gọi, là gọi cho Phương Miên.
Phương Miên bấm vào bản ghi, nhận ra Mục Tĩnh Nam đã sử dụng chức năng gọi điện ẩn danh.
Cuộc gọi kéo dài 30s, Phương Miên bật lên, trong âm thanh xèn xẹt, vang giọng nói của Phương Miên-
“Ai đấy? Sao không nói gì vậy?”
“Không thì tôi cúp đây.”
Bất chợt Phương Miên nhớ ra, đêm trước một ngày chiến dịch sông Nguyệt Quế, quả thực cậu đã nhận được một cuộc mà đầu kia im lặng.
Không ngờ rằng, nó là từ Mục Tĩnh Nam.
Lúc đó đang giữa mùa đông, Mục Tĩnh Nam dựa vào thuốc đặc trị để duy trì sức khỏe nhưng anh vẫn dẫn quân vượt sông, tiến sâu vào phía sau phòng tuyến kẻ địch.
Anh nắm được bao nhiêu phần trăm thành công, e rằng dưới 30%.
Có thể xem đây là một trận chiến đi vào đường chết, Mục Tĩnh Nam vào khoảnh khắc cuối cùng trước khi hành động đã gọi điện cho cậu.
Mục Tĩnh Nam muốn nói gì với cậu, hay chỉ muốn nghe giọng của cậu? Có phải anh đã quyết tâm liều chết nên định nói lời vĩnh biệt với Phương Miên?
Bây giờ Phương Miên có hỏi cũng không nhận được câu trả lời.
Cậu hơi xoay người, nhìn trăn bự.
Trăn nhắm mắt, nằm yên ngủ.
Điện thoại hết pin, màn hình tối đen.
Phương Miên nghiêng người, hôn hôn gò má đen tuyền cứng gầy của anh, thầm thì: “Ngủ ngon.”
Hôm sau, Phương Miên buộc khăn choàng cổ màu đen cho Mục Tĩnh Nam, còn bản thân đội mũ nỉ, cùng nhau bước vào cánh đồng tuyết mênh mông.
Tuyết trắng phủ ngợp trời, gió rét cắt da cắt thịt như thể giây tiếp theo sẽ chảy máu.
Phương Miên cầm dây thừng, tự cột cậu sát với Mục Tĩnh Nam, sợ tuyết rơi dày đặc chia cắt cả hai.
Cứ thế, chinchilla kéo trăn bự, đi đi, đi đi.
Đường vào vắng tanh, khó mà tin nổi Thiên Đường có thể ở một nơi như thế này.
Có lẽ thật sự đã sai đường, nhưng Phương Miên chẳng còn quan tâm.
Chỉ cần Mục Tĩnh Nam ở bên thì đi đâu cũng được.
Mệt rồi thì dừng bước, trở thành tượng điêu khắc băng.
Rất có thể hai người là chinchilla đầu tiên và con trăn đầu tiên đến đây.
Cứ nghĩ theo hướng này, nỗi gian truân cùng cực nhất trần gian dường như hoá thành điều lãng mạn nhất.
Đột nhiên biến cố xảy ra, nhiệt độ giảm mạnh.
Phương Miên xem nhiệt kế, xuống tận âm 35 độ.
Thấy bão tuyết sắp kéo đến, Phương Miên dắt Mục Tĩnh Nam trốn trong hang.
Tiếng gió vù vù quỷ khóc sói gào, nhiệt độ tiếp tục giảm xuống, gió tuyết ùa vào hang, trăn đen cuốn chinchilla, dùng thân rắn để che băng tuyết.
Rốt cuộc vẫn vô ích, Phương Miên bị lạnh đến mức lông đông cứng.
Chết ở nơi hoang vu hẻo lánh, hoạ chăng chỉ có gió tuyết nhớ họ.
Biết đâu đây chính là trạm đỗ cuối cùng của cậu và anh, rất rất nhiều năm sau, nếu có nhà thám hiểm đến, xúc tuyết đi, phát hiện tượng băng điêu khắc chinchilla với rắn.
Họ sẽ thấy chinchilla và rắn bự ôm nhau thắm thiết, không một giây phút tách rời.
Gió tuyết khắc ghi cậu cùng anh, ban cho cả hai sự vĩnh hằng vô tận.
“Mục Tĩnh Nam, chúng ta đừng đi nữa, dừng ở đây đi.” Phương Miên hai tay ôm má anh, trán kề trán: “Được không?”
Trăn đen ngắm nhìn cậu, cái cằm cưng cứng cọ đầu ngố.
Phương Miên lấy dao găm mà Mục Tĩnh Nam từng đưa cậu, khắc từng nét lên tường đá–
Một chú chinchilla khổng lồ oai phong và một con rắn đầu bự ngốc nghếch.
Bên dưới khắc: Phương Miên cùng Mục Tĩnh Nam
Không đúng, cậu gạch Mục Tĩnh Nam, khắc: Viên Tỉnh.
Đây chính là bia mộ của hai người.
Xong xuôi, cậu và Mục Tĩnh Nam rúc vào ôm nhau, nhắm mắt lại.
Gió tuyết vù vù không dứt, giá lạnh lạnh thấu xương tuỷ.
Trong lúc ngẩn ngơ, cậu cảm thấy nóng bừng, đầu tiên là da thịt, tiếp theo là linh hồn.
Đôi mắt cậu dường như xuyên qua gió tuyết nhìn thấy điểm kết của thời gian, một chinchilla cùng một con trăn cuộn tròn khắng khít.
Bất giác nụ cười hiện trên môi cậu, hoá ra đây là ý nghĩa của sự tử vong, cái chết sẽ vĩnh viễn đóng băng họ, từ nay trở đi kí ức không còn chạy, thời gian cũng ngừng trôi, họ tiến vào một bức tranh không bao giờ phai nhoà.
Dần dần, ý thức cậu như tấm lụa, chầm chậm chìm vào bóng tối vô biên.
***
“Ngài Phương-, ngài Phương–.”
“Hai anh đến đây bằng cách nào? Thật là kì diệu…”
“Mau, nhanh đi báo cho mẹ.”
Ý thức cậu tựa hồ đã chìm xuống đáy nước, lại được vớt lên.
Phương Miên từ từ tỉnh táo, cũng cảm thấy ai đó chĩa máy sấy tóc vào cậu.
Gió ấm ù ù xua tan cái lạnh trên người, cơ thể tê cóng dần có nhiệt độ.
Tay chân có sức lực, Phương Miên cố gắng mở mắt, một lúc sau tầm nhìn trước mắt mới rõ ràng.
Cậu thấy bản thân trong một nhà gỗ nhỏ, trong lò sưởi bập bùng lửa cháy, một người phụ nữ trông thân quen đang ngồi xổm bên cạnh lò sưởi để thêm củi.
“Ngài Phương, anh tỉnh rồi!” Người phụ nữ ngạc nhiên mừng rỡ thấy cậu chống người dậy, thậm chí còn đưa miếng giữ nhiệt cho cậu ôm.
Phương Miên nhìn quanh quất, không thấy Mục Tĩnh Nam, hốt hoảng hỏi: “Con rắn bên cạnh tôi đâu rồi?”
“Ở đây, ở đây, anh xem.”
Người phụ nữ vén tấm vải đen ở góc phòng lên, bên dưới là cái lồng sắt, trăn đen bự đang nằm nghỉ ở trong.
Thấy ánh sáng, nó mở mắt rắn vàng kim, trườn bò đến thanh sắt.
Phương Miên cách lồng xoa xoa đầu rắn, nó xì xì thè lưỡi, li.ếm chân chuột của Phương Miên, rồi lại cuộn về, nhắm mắt.
“Xin lỗi.” Người phụ nữ hơi xấu hổ: “Tôi sợ rắn, nó cứ nhìn chòng chọc vào tôi lúc anh hôn mê, nên tôi mới che lại.”
“Cảm ơn cô đã cứu tôi.” Phương Miên thấy cô quen quen, vẻ mặt rất hiền hoà, hỏi: “Chúng ta từng gặp nhau chưa nhỉ? Cô vừa gặp tôi đã gọi là ngài Phương, cô biết tôi sao?”
“Anh quên tôi rồi ư?” Người phụ nữ chỉ vào mặt mình, nói: “Tôi là A Nguyệt đây! Ba năm trước, là anh và bác sĩ Lộ đã cứu tôi rời thị trấn Hắc Phong.”
Phương Miên sửng sốt, bấy giờ mới nhận ra người trước mặt là ai.
A Nguyệt có da có thịt hơn, ngày xưa cô gầy gò, xương gò má cao, má hóp sâu, hiện tại da dẻ mịn màng, má hồng hào, đẫy đà hơn trước kia rất nhiều.
Khó trách Phương Miên không nhận ra, cô thay đổi nhiều quá, khác hẳn với A Nguyệt hốc hác, khốn khổ ngày trước.
Phương Miên nhớ man mán, năm đó A Nguyệt nói rằng cô muốn tìm Thiên Đàng, tạm biệt cậu ở quận Đông, về sau không còn tin tức.
Ấy vậy mà tại thời điểm này ở phía bắc xa xôi lại trùng phùng, trong đầu Phương Miên nảy lên một suy đoán khó tin.
“A Nguyệt, cậu–“
A Nguyệt thở dài, nói tiếp: “Đúng rồi, tôi đã gia nhập Thiên Đàng.
Sau khi chia tay hai anh, tôi một mình ở phía nam khoảng thời gian, nghĩ cách đi tìm Thiên Đàng.
Ai ngờ rằng, các thành viên của Thiên Đàng tới tìm tôi trước.
Hoá ra họ luôn có người canh giữ khắp mọi nơi, giúp đỡ những omega và beta cùng khổ, dẫn vào Thiên Đàng.
Ban đầu tôi tưởng họ là mấy kẻ lừa đảo, suy cho cùng, thực sự có quá ít người tốt như anh và bác sĩ Lộ.
Nhưng rồi tôi nghĩ đã đến nước này thì xem như đánh một canh bạc đi.
May mắn làm sao, canh bạc ấy đã dẫn tôi bước vào Thiên Đàng.”
A Nguyệt dẫn cậu qua một phòng khác, căn phòng này đặt đầy màn hình giám sát đồng tuyết mênh mông.
“Mọi người trong Thiên Đàng đều có nhiệm vụ của riêng mình, tôi không thông thạo gì, các chị dạy tôi cách sử dụng súng, bom, giao cho tôi phụ trách bảo vệ Thiên Đàng.
Tôi canh giữ cổng chính Thiên Đàng suốt cả năm nay, bất cứ ai bước vào đồng tuyết mà chưa được sự cho phép, chúng tôi sẽ khởi động máy tuần tra để tiêu diệt.
Hôm qua trước khi nổi bão tuyết, tôi thấy anh trên màn hình.
May mà đến phiên tôi trực, nếu không anh và thượng tá Mục gặp rắc rối rồi.”
Không bao giờ ngờ tới A Nguyệt, người cậu cứu năm xưa, lại thực sự gia nhập Thiên Đàng.
Phương Miên vô cùng phấn khích: “Nếu cậu đã gia nhập Thiên Đàng, vậy có thể dẫn tớ gặp tiến sĩ An Tâm không?”
“Tiến sĩ An Tâm,” A Nguyệt chần chừ hỏi: “Ý anh nói là mẹ?”
Mắt Phương Miên sáng rỡ: “Là bà ấy!”
A Nguyệt cắn môi, nhỏ giọng đáp: “Mẹ luôn ở trong phòng thí nghiệm, tôi gia nhập Thiên Đàng hai năm nhưng đến giờ vẫn chưa gặp bà.”
“Không sao, cậu đưa chúng tớ đến Thiên Đàng, chúng tớ tự đi tìm bà.”
Sắc mặt A Nguyệt nghiêm trọng: “Luật lệ và qui định ở Thiên Đàng cực kì nghiêm ngặt, cho dù cấp bậc cao đến đâu, bất cứ ai vi phạm thì tất cả đều bị xử phạt.
Người tiết lộ cho người khác về vị trí của Thiên Đàng mà không khai báo trước, sẽ bị trục xuất khỏi Thiên Đàng.
Ngài Phương…”
A Nguyệt ngập ngừng: “Hình dạng thượng tá Mục như thế này, hẳn là nhiễm bệnh hoá thú.
Tôi hiểu ý định hai anh tìm đến đây, trước khi hai anh tỉnh lại, tôi có hỏi qua các chị, các chị từ chối lời thỉnh cầu cho phép hai anh tiến vào Thiên Đàng.
Hơn nữa, thứ cho tôi nói thẳng, virus α vốn dĩ được sử dụng để đối phó với alpha.
Không thuốc đặc trị nào có thể chữa khỏi bệnh hoá thú ở Thiên Đàng, một khi nhiễm bệnh thì vô phương cứu chữa.”
Trái tim Phương Miên trùng xuống.
Thiên Đàng gần trong tầm tay, nhưng không cách nào vào được?
“Tuy vậy,” A Nguyệt đổi chủ đề, ánh mắt trở nên kiên định: “Nếu anh thực sự muốn đi, tôi có thể đưa anh đến cổng chính Thiên Đàng.”
Phương Miên cau mày: “Không phải cậu đã nói người tiết lộ vị trí Thiên Đàng sẽ bị trục xuất sao?”
A Nguyệt mỉm cười: “Ngài Phương, không có anh thì không có A Nguyệt ngày hôm nay.
Trục xuất thôi mà, tôi bây giờ tự do tự tại, có tay có chân, ăn được uống được, tôi ở đâu, nơi đó chính là Thiên Đàng của tôi.” Cô đưa tay về phía Phương Miên: “Đi thôi, tôi dẫn các anh đến cổng chính Thiên Đàng.”
A Nguyệt lên xe quân sự, lái xe tới cửa nhà gỗ.
Phương Miên thả Mục Tĩnh Nam khỏi lồng, dắt anh ra xe.
Trông trăn bự cực kì đáng sợ, cả thân vảy đen tuyền óng ánh.
Mặc dù Phương Miên đã năm lần bảy lượt đảm bảo rằng nó không đả thương người khác nhưng tay cầm vô lăng của A Nguyệt vẫn hơi run run.
Trời đêm sương mờ, họ băng qua đồng tuyết.
Phương Miên nhoài trên cửa kính nhìn gió tuyết bên ngoài vù vù bay về sau.
Rất nhanh, Phương Miên thấy bức tường trắng cao lớn hiện ra tước mặt.
Tường được xây bằng xi măng, cao chọc trời, nhìn từ xa như hoà màu cùng với tuyết.
A Nguyệt nhỏ giọng nói chuyện: “Toà nhà chính của Thiên Đàng nằm dưới lòng đất, bức tường anh đang thấy là khu quân sự trên mặt đất.” Cô đậu xe cách đó không xa, lấy pháo trong cốp xe, nói: “Theo qui định của Thiên Đàng, bất kỳ người ngoài nào biết vị trí cụ thể của Thiên Đàng đều chịu xử tử.
Để an toàn thì anh gõ cửa trước.
Tôi ở nóc xe yểm trợ anh, nếu họ dùng vũ lực, hoặc anh cảm thấy tình hình không ổn, chỉ cần dùng tay ra hiệu.
Tôi nã pháo, anh rút lui.”
Cô gái này có lòng dũng cảm phi thường, Phương Miên vô cùng cảm kích nhưng không đồng ý phương án bạo lực của cô, đáp: “Làm như vậy thì cậu cũng sẽ bị coi là kẻ địch của Thiên Đàng, không còn đơn giản chỉ bị trục xuất nữa.
Đừng lo lắng, tớ sẽ ổn thôi.
Phương Miên mở cửa xe, dắt Mục Tĩnh Nam nhảy xuống, đi đến bức tường trắng.
Ngẩng đầu nhìn, trên bức tường trắng có lắp máy truyền tin nhưng nó quá cao, Phương Miên dưới dạng chinchilla nhảy tưng tưng hai lần vẫn không với tới nổi.
Trăn đen bự cúi đầu, để chinchilla ngồi trên đầu rắn rồi lại nâng người, giúp chinchilla lên cao.
Phương Miên bấm máy truyền tin, nói: “Xin chào, tôi là Phương Miên, tôi tìm tiến sĩ An Tâm.”
Máy truyền tin không phản hồi.
“Tiến sĩ An Tâm, tôi biết bà đang nghe.
Bà rất cừ, có thể biến gần 1/5 alpha trên thế giới thành thú hoang, chắc hẳn bà đã đoán được mục đích của tôi và Mục Tĩnh Nam.” Phương Miên ngẩng đầu nói: “Tôi chỉ là một con chinchilla bé nhỏ, kém cỏi, tôi đã vắt kiệt toàn bộ sức lực tôi có mới tới được nơi này.
Nếu bà đồng ý chữa bệnh cho anh ấy, xin hãy mở cửa để chúng tôi vào.
Nếu bà không đồng ý, tôi sẽ dẫn anh ấy rời đi.”
Máy truyền tin đột nhiên bật đèn xanh, bên trong phát ra tiếng điện xèn xẹt.
Phương Miên nghe giọng nữ lạnh nhạt vang lên–
“Cậu định đi đâu?”
Phương Miên nhún vai, nói: “Trong rừng cũng được, lên núi cũng được, anh ấy thành hoá thú rồi, chúng tôi đi tới nơi thú hoang sinh sống thôi.”
“Hai người là thiên địch, sớm hay muộn thì sẽ có một ngày nó coi cậu là thức ăn.”
Phương Miên cười: “Đã từng nghe nói về ổ rắn chuột chưa? Rắn và chuột không phải kẻ thù tự nhiên.
Rắn với chuột là một cặp trời sinh.”
Đèn xanh tắt, một lúc sau, máy truyền tin không ai trả lời.
Đúng như dự kiến, họ bị từ chối.
Phương Miên cúi đầu cụng cụng đầu rắn của Mục Tĩnh Nam.
Mục Tĩnh Nam hạ thấp thân, đưa Phương Miên xuống.
Cậu ôm cổ Mục Tĩnh Nam, khàn giọng nói: “Xin lỗi, vẫn là một chuyến dã tràng xe cát.”
Phương Miên không cầu xin, cũng không hề khóc, cậu vô cùng thản nhiên, bình tĩnh chấp nhận tất cả.
Trăn bự cọ cọ chỏm đầu ngố của cậu như mọi ngày, Phương Miên biết nó không hiểu chuyện vừa diễn ra, chỉ cọ trên đầu cậu như thói quen.
Miễn chinchilla và rắn ở bên nhau, dẫu quãng đời còn lại đầy trắc trở thì vẫn có thể vượt qua tất cả.
Phương Miên dẫn Mục Tĩnh Nam quay lại đường đi, đồng tuyết lưu giữ vết rắn bò kéo dài cùng từng dấu chân nho nhỏ.
Đột nhiên, tiếng ầm ầm vang lên, A Nguyệt trên xe đứng dậy, quan sát phía sau Phương Miên và Mục Tĩnh Nam, vẻ mặt bất ngờ.
Phương Miên quay đầu, ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mặt cậu.
Cậu nhìn thấy vô số đường cắt trên bức tường trắng, chia tường trắng thành nhiều mảnh.
Bên trong xuất hiện ánh sáng xanh lam của máy móc, tách bức tường, sau đó từng mảnh co lại về hai bên trái phải, tách ra, cuối cùng để lộ cửa phát luồng sáng trắng.
Hai hàng lính omega tư thế vũ khí sẵn sàng bước ra ngoài, mỗi người đều mặc quân phục ngụy trang màu trắng, vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khi họ đi ra, bóng dáng mơ hồ của phụ nữ xuất hiện trong ánh sáng trắng ở cửa.
Bộ đồng phục liền thân màu trắng dưới màn đêm, mái tóc dài hoa râm của bà tung bay trong gió.
Đây là một người phụ nữ lạnh lùng, đôi mắt màu hổ phách, lông mày lành lạnh, ẩn chứa tuyết ngâm sâu.
Mục Tĩnh Nam rất giống bà, nhất là khi không nói chuyện, vẻ mặt điềm nhiên ấy y hệt nhau, tựa như từ chối người khác tới gần.
An Tâm ngồi xổm xuống, đối mặt với trăn đen.
“Lâu rồi không gặp, Tĩnh Nam.”.